Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 25: Rực rỡ

Trung học A nằm ở trung tâm thành phố A, vị trí đường dành riêng cho người đi bộ.

Đoàn người nhộn nhịp, đa phần là các cửa hàng.

Gần đây một quán bít tết bò mới khai trương trên con đường này.

Uyển Uyển từng đề cập đến, nói là khung cảnh, hương vị đều rất tốt.

Hai người quyết định dùng bữa tối ở đó.

Khung cảnh quán bò bít tết đúng là tốt.

Còn hương vị ―― Tống Phưởng không để ý cho lắm.

Vì tư thế đôi tay của vị đối diện cầm dao nĩa quá cmn quyến rũ.

Hai mắt chỉ lo ngắm nhìn, nào còn tâm tư để ý bò bít tết trong miệng có ngon ngọt tươi mới hay không.

Chẳng biết gì hết trơn.

Ngắm tay thôi cũng đủ no rồi he.

Hai người một trước một sau ra khỏi quán bò bít tết.

Nhưng vì Giáng sinh nên trước quán đã dựng lên cây thông Noel từ lâu.

Trên cây linh sam treo đầy đồ trang trí, đèn màu bật lên, trở thành một góc hấp dẫn ánh nhìn nhất.

Có mấy thiếu nữ mặc đồng phục trung học A đứng trước cây thông Noel, giơ cao điện thoại di động, tìm góc độ xung quanh để tự sướиɠ.

Tống Phưởng xoa tay đang chuẩn bị đi thì một cô gái mặc áo lam tiến nhanh đến, cười, “Hì, bạn xinh đẹp, chụp một bức ảnh giúp mình được không?”

Cô ấy đứng cạnh một người đàn ông mặc áo khoác da màu nâu.

Couple cũng muốn chụp ảnh chung trước cây thông Noel.

Cô gái áo lam duỗi tay đưa ra chiếc điện thoại đã mở khóa, Tống Phưởng ngại từ chối nên đồng ý.

Cô quay đầu nói với Giang Ký Minh bên cạnh: “Anh chờ em một chút.”

Giang Ký Minh ừm một tiếng.

Tống Phưởng đứng chụp ảnh cho đôi tình nhân ở cái cây cách đó không xa.

Trước cây thông Noel thật sự rất hợp để sống ảo, ánh sáng đẹp, phông nền cũng đẹp.

Màu xanh lục được điểm xuyết màu sắc, hình ảnh toàn cảnh rất đẹp.

Trong điện thoại di động, đôi tình nhân cười tự nhiên.

Nhà gái ôm cánh tay nhà trai, hai tay nhà trai đút túi quần.

Ngọt ngào sắp tràn khỏi màn hình.

Tách một tiếng.

Hình ảnh ngừng lại.

“Chụp xong rồi.”

Cô gái mặc áo lam chạy đến trước, nhận lấy điện thoại xem, nói: “Chụp đẹp quá!” Nói xong, ngẩng đầu nhìn Tống Phưởng và Giang Ký Minh, cười, “Ấy, mình chụp giúp bạn và bạn trai một kiểu nhé!”

Bạn trai????

Tống Phưởng vội vã xua tay, "Không phải, chúng tôi ――”

Cô gái mặc áo lam cho rằng cô đang nghi ngờ kỹ thuật của cô ấy, trực tiếp ngắt lời: “Ôi giồi, bạn yên tâm, mình học nhϊếp ảnh, chụp chỉ có đẹp trở lên.”

Tống Phưởng còn chưa kịp từ chối, người bên cạnh đã mở khóa điện thoại của anh, đưa tới trước mặt cô gái mặc áo lam.

“Dùng máy tôi mà chụp.”

Giọng nói lành lạnh, từng chữ làm trái tim cô đập nhanh hơn vài nhịp.

Động tác dừng lại.

Chợt quên cả nói chuyện.

Cô gái mặc áo lam vui rạo rực nhận lấy, “Okay, hai người ra chỗ đó đứng đi.”

Người đàn ông mặc áo khoác da màu nâu bên cạnh xoa đỉnh đầu cô ấy, giọng điệu bất đắc dĩ lại cưng chiều, “Em thật là.”

Dưới sự giục giã của cô gái mặc áo lam, Tống Phưởng thỏa mãn bước đến trước cây thông Noel.

Cô hơi khẩn trương, tay nắm thành hai quả đấm nhỏ, tim đập rất nhanh.

Thợ chụp ảnh hơi không hài lòng: “Chị gái nhỏ kéo khăn quàng cổ xuống một chút đi.”

Được rồi, nhϊếp ảnh gia nói gì thì làm vậy.

Tống Phưởng kéo khăn quàng xuống dưới cằm, cuối cùng mới lộ ra cả khuôn mặt.

Nhϊếp ảnh gia vẫn chưa hài lòng: “Hai người đứng xa nhau quá, sát lại chút coi!”

Cô ấy vừa nói, tay Tống Phưởng lập tức bị một bàn tay lớn nắm chặt.

Nhẹ nhàng lôi kéo, gót giày buộc phải nhích sang bên phải vài bước, dừng lại bên một đôi giày thể thao.

Bàn tay lớn nắm cổ tay cô, sức lực không nặng không nhẹ, lành lạnh.

Tống Phưởng nuốt nuốt cổ họng.

Tầm mắt không dám dời xuống một tấc.

Trên đỉnh đầu chợt có âm thanh vang lên: “Tống Phưởng.”

Cô ngẩng đầu theo bản năng.

Lúc này mới phát hiện anh đã cởi mũ lưỡi trai xuống.

Khuôn mặt trước mặt này, chiếu dưới ánh đèn vừa trắng vừa sạch sẽ.

Beauty blogger không thể xù lông nổi.

Cô chưa kịp lấy lại tinh thần.

Nhϊếp ảnh gia đã chụp ảnh xong, đi tới trước hai bọn họ, đưa điện thoại di động cho Giang Ký Minh, “Chụp được rồi nè.”

Giang Ký Minh tiếp nhận, “Cảm ơn.”

Nhϊếp ảnh gia nhìn qua hình ảnh trong điện thoại, cười, “Hai người là một đôi ăn ảnh nhất trong tất cả những người mình từng chụp đấy.”

Trong hình ảnh, chàng trai cao hơn cô gái nửa cái đầu.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như dán vào.

Anh rũ mắt nhìn cô, mà cô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, đường nét sườn mặt cũng rất đẹp.

Áo hoodie đen và áo bành tô màu nâu nhạt, màu xanh lục và đèn màu đằng sau ánh lên, vạn phần hài hòa.

Một couple giá trị nhan sắc cao.

Nhiệm vụ của cô gái áo lam kết thúc hoàn mỹ.

Cô ấy vẫy tay với bọn họ, kéo bạn trai rời đi.

Tống Phưởng hỏi mượn điện thoại của Giang Ký Minh.

Ấn ấn trên màn hình mấy lần.

Sau đó, màn hình điện thoại của cô cũng sáng lên.

Màn hình khóa hiện lên một hàng chữ ――

(Giang Ký Minh: [Hình ảnh])

Giang Ký Minh nhìn thấy, nhíu mày, “Hình như em không muốn chụp cơ mà?”

“Đâu có đâu.”

Beauty blogger thật cứng miệng.

Hệ thống: Ảnh chụp đã lưu vào album.



Hai bọn họ đi bộ đến rạp chiếu phim.

Đến rạp thì bộ phim đã bắt đầu được vài phút, bỏ lỡ mất phần mở đầu.

Bộ phim này Tống Phưởng chọn ở quán bò bít tết vừa rồi.

Cô không xem diễn viên và điểm IMDb* mà hoàn toàn chọn theo địa điểm với thời gian.

(*) Điểm IMDb: IMDb chính là viết tắt của cụm từ Internet Movie Database (Cơ ở dữ liệu điện ảnh trên Internet), điểm càng cao thì phim càng hay, điểm do người xem chấm.

Cô nghĩ là tháng mười hai, chất lượng phim ảnh mừng năm mới đều không khác nhau lắm.

Hơn nữa hình như phim này còn có tiểu sinh lưu lượng Từ Kiệt đang hot, chắc là xem ổn đây, cô nghĩ vậy.

Sau khi xem được sáu, bảy phút, sự thật như sắt thép chứng minh tất cả suy nghĩ của cô đều là sai lầm.

Phim 2D dựng thành 3D để tăng giá vé coi như thôi.

Nhân vật đối thoại lúng túng, tình tiết ngốc nghếch phi logic.

Hai vị nam nữ chính, tuy đều là tiểu sinh tiểu hoa lưu lượng nhưng toàn bộ quá trình diễn đều ngượng ngùng.

Đã vậy, Tống Phưởng còn nghe thấy ba giọng nói thầm thì u mê nói: “Quào! Từ Kiệt đẹp trai ghê! Từ Kiệt đẹp trai vãi! Tớ muốn cưới Từ Kiệt!”

Sau khi nam chính phun thêm một lời thoại ngứa tai nữa, Tống Phưởng không nhịn nổi quay sang nói với Giang Ký Minh: “Bộ phim này hoàn toàn không phải gu bình thường của em!”

Giọng điệu x2 lần nghiêm túc

Giang Ký Minh cười khẽ, “Ừ anh biết.”

Lúc này vị tiểu thư có gu thượng hạng mới an tâm ngồi im.

Lại qua mười phút.

Bộ phim có hiệu ứng thôi miên làm Tống Phưởng hơi buồn ngủ.

Khi nữ chính lại ngã xuống đất lần nữa, cuối cùng mí mắt cô cũng khép lại.

Cùng với nhạc nền vang lên, cô tiến vào mộng đẹp.

Đèn trong rạp phim tắt hết.

Chỉ có thể dựa vào ánh sáng màn hình để nhìn chỗ ngồi của khán giả.

Ở vị trí năm hàng giữa gần màn hình.

Cô gái mặc áo khoác bành tô màu nâu nhạt đã ngủ.

Đầu ngả về phía trước, chốc lát rơi bên này lại nghiêng bên kia.

Như vậy đến lần thứ ba.

Áo hoodie màu đen bên cạnh cô quay đầu đi.

Mấy giây sau, tay dài duỗi ra, cái đầu gật gù kia bị anh ấn xuống xuống vai phải của mình.

Cô gái không tiếng, nói mớ vài tiếng.

Đổi một tư thế khác, dựa đầu vào bả vai anh ngủ say.

Cốt phim phi logic vẫn tiếp tục trên màn hình.

Mỗi khi nam chính xuất hiện, ba fangirl u mê hàng trước không nhịn được đánh call cho cậu ta.

Tiếng của ba người không lớn nhưng âm thanh chít chít vẫn rõ ràng trong rạp phim yên tĩnh.

Người trên bả vai dường như nhíu mày lại.

Giang Ký Minh muốn ba em gái hàng trước nhỏ giọng một chút.

Nhưng đúng lúc người trên vai dựa vào anh ngủ, anh không dám lộn xộn.

Nghĩ vài giây, một tay anh kéo góc viền khăn quàng cổ của cô che lên tai.

Một bên có tua che lên mũi cô.

Ngón trỏ của áo hoodie đen đẩy chúng ra.

Ánh sáng màn hình đúng lúc chiếu sáng lên sườn mặt cô.

Ngón trỏ hơi ngưng lại.

Mấy giây sau mới thu về.

Tất cả lại như bình thường.

Ba fangirl nhỏ lại chϊếp chϊếp khiến một loạt các dì trước bọn họ khó chịu.

Bà dì quay lại, thấp giọng hỏi: “Cháu gái, có thể nhỏ tiếng chút không?”

Nhóm fangirl nhỏ bĩu môi, nói tiếng “Vâng”.

Rạp phim yên tĩnh lại.

Tống Phưởng ngủ ngon hơn.

Chờ đến lúc nữ chính trượt chân rơi xuống vách núi, Tống Phưởng tỉnh lại.

Nói đúng ra là tiếng nữ chính gào thét đánh thức cô.

Lúc này cô còn mơ mơ màng màng, không phát hiện mình đang tựa trên vai người nào đó.

Ánh sáng màn hình không quá chói mắt, vai nam chính quỳ gối khóc tu tu thảm thiết bên vách núi.

Khăn quàng cổ che lên mặt cô từ khi nào ấy nhỉ?

Cô sửng sốt vài giây rồi đưa tay kéo xuống, hỏi anh: “Phim đến đâu rồi?”

“Sắp kết thúc rồi.” Giọng nói người đàn ông cách cô rất gần.

Tống Phưởng hơi nghi hoặc, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng xanh chiếu lên cằm anh.

Thần chí hơi quay về vị trí cũ, Tống Phưởng nhìn anh không chớp mắt.

Khi nữ chính niết bàn trọng sinh, cuối cùng Tống Phưởng cũng phát hiện mình dựa vào anh ngủ lâu như vậy.

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, vùng cổ mỏi quá.

Người bên cạnh cũng quay đầu nhìn cô.

Dường như chỗ anh cho cô dựa cũng hơi mỏi, anh đưa tay bóp bóp vai phải.

Động tác kia làm cô càng xấu hổ thêm, mặt đỏ hồng.

“Xin, xin lỗi, em cũng không biết tại sao, tại sao lại ――”

“Xem phim đi.” Anh cắt ngang lời xin lỗi của cô.

“…”

Tống Phưởng nhìn vài giây, không nhịn được hỏi anh: “Cái, cái bộ phim này xem hay lắm hả?”

Gu của nam thần eSport đặc biệt vậy ư?

“Không nuốt nổi.”

“…Vậy anh xem nghiêm túc thế?”

“Anh muốn xem xem cái bộ phim này có mức độ thiểu năng trí tuệ đến từng nào.”

"..." Okela.

Sau khi nữ chính hắc hóa gϊếŧ nam chính và toàn tộc hắn ta.

Trong tiếng khóc cực kỳ bi thương của nữ chính, bộ phim kết thúc.

Ba vị fangirl nhỏ phía trước bóp đùi mình nặn ra vài giọt nước mắt. Cô gái ở giữa nói: “Cảm động quá đê, sao lại cảm động thế chứ. Kỹ thuật diễn của Kiệt Kiệt nhà chúng ta tốt ghê.”

Cô gái bên trái gật đầu: “Chuẩn! Chuẩn! Thừa dịp nước mắt chưa khô, chúng ta selfie một tấm đi!”

Cô gái bên phải vội lấy điện thoại ra, giơ qua đỉnh đầu selfie.

Tống Phưởng: “…”

Giang Ký Minh: “…”

Nếu Tống Huyên mà đu idol thành như thế, cô chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ chị em với thằng bé.

Khi ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã tối hoàn toàn.

Hai người chuẩn bị về nhà.

Xe Giang Ký Minh đậu gần trung học A, hai người định quay về trung học A lấy xe.

Không quá xa, đi đường mất khoảng năm phút.

Hai người sóng vai bước đi.

Tống Phưởng còn xoắn xuýt bộ phim vừa nãy, “Từ Kiệt rất đẹp trai mà, sao lại thích đóng cái bộ phim xàm quần này chứ.”

Giày thể thao ngừng bước chân, nhìn cô, “Em thích à?”

Từ Kiệt xem như là tiểu sinh bơ sữa*, trắng nõn rất có cảm xúc tuổi trẻ, tiểu thịt tươi.

(*) Đẹp trai, mặt trắng không tỳ vết.

Còn Giang Ký Minh tuy cũng rất trắng nhưng ngũ quan quá mức mạnh mẽ, không đủ cảm giác thiếu niên, nhiều hơn vài phần lưu manh và chín chắn so với Từ Kiệt.

Khí chất hình tượng hai người cũng khác nhau.

Tống Phưởng xua tay: “Không không, em không thích loại hình tiểu thịt tươi cho lắm.”

Em thích loại hình tay đẹp, mặt cũng đẹp như anh cơ…

Giang Ký Minh ừm một tiếng.

Quán trà sữa ven đường vẫn mở cửa, đúng lúc phát đến bài hát 《 Lưu thông tình yêu》*

(*) Love Circulation là một bài hát Nhật Bản với giai điệu vui tươi bắt tai: https://www.youtube.com/watch?v=JnR63_EWw6A

“... ふわふわる ふわふわり

Thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng

あなたが cười っている

Chỉ cần anh nở nụ cười

それだけで vui になる

Cũng làm em thấy vui rồi

Kami-sama ありがとう vận mệnh の trò đùa でも

Con xin cảm ơn Chúa. Dù đây chỉ là trò đùa của vận mệnh đi nữa

めぐりgặpえたことが hạnh phúc せなの

Nhưng được tình cờ gặp gỡ anh, cũng là điều hạnh phúc…”

Đúng vậy, có thể gặp gỡ anh đã là một loại hạnh phúc rồi.

Tống Phưởng nghĩ vậy, không nhịn được lại liếc mắt nhìn anh.

Sườn mặt vẫn hoàn mỹ như lần đầu gặp mặt.

Cô lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bóng đêm như mực, vầng trăng non cong cong treo trên không trung cô quạnh.

Rất muốn nói với người bên cạnh, ánh trăng đêm nay thật đẹp.

Nhưng lại nhát gan không dám.

Đi một lúc, hai người lại tới trước quán ăn kia.

Trước cây thông Noel to lớn, một đôi tình nhân đang ôm mặt đối phương, hôn lấy nhau, có người cách đó không xa chụp ảnh cho họ.

Chỉ số ngọt ngào bạo phát.

Thật ra hai tiếng trước bọn họ cũng ở đằng kia chụp ảnh.

Trong hình, bọn họ như một cặp đôi yêu nhau.

Nếu, nếu như hiện thực cũng vậy thì tốt biết bao.

Bước chân giày cao gót ngày càng chậm lại.

Giày thể thao cũng chầm chậm dừng lại.

Khi đang thả hồn thì người bên cạnh gọi cô: “Tống Phưởng.”

Cô ngước mắt, “Vâng?”

Anh nhìn vào mắt cô, nói: “Anh cảm thấy sắp kết thúc hẹn hò rồi mà hình như em còn chưa phát hiện một chuyện.”

“Phát hiện cái gì?”

“Chuyện anh thích em.”

Ong một tiếng.

Đại não chợt trống rỗng.

Đám người bên cạnh vội vã.

Cô nghe thấy có tiếng gió lạnh rít gào thổi qua.

Cô nghe thấy tiếng đôi tình nhân cảm ơn người đã chụp ảnh giúp họ.

Cô nghe thấy có tiếng pháo hoa nổ tung trong lòng.

Lòng vô cùng rực rỡ.