Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 24: Hài lòng

Bởi vì hành trình hôm nay nên hôm qua Tống Phưởng đi ngủ rất sớm.Chuyện đầu tiên khi rời giường là soi gương.

Nhào tới trước tấm gương, beauty blogger hận không thể cầm kính lúp mà soi.

May mà tình trạng da rất tốt, không mụn viêm, không mụn ẩn, rất ít lỗ chân lông, trắng nõn hồng hào.

Hoàn mỹ.

Cô bận bù đầu, ngay cả sơn móng tay cũng phải đổi.

Chớp mắt đã đến 3 giờ 50, Đường Kiêu gọi điện thoại đến nói đã ở dưới nhà.

Sau khi đi giày Tống Phưởng mới nhớ mình quên chưa xịt nước hoa, vội vàng quay vào chạy đến trước bàn trang điểm.

Cô rất nhiều nước hoa, đựng vào vài hộp acrylic* lớn.Các chai lọ trong hộp đủ loại màu sắc, ngón trỏ xẹt qua từng lọ, cuối cùng dừng trên một lọ nước hoa buộc dải lụa màu màu hồng nhạt.

Là nước hoa hãng C, 30 ml, kiểu dáng mập lùn, EDP*.

Đầu tiên có hương hoa cam, sau đó là hương hoa nhài và thiên kim tử đằng, cuối cùng tan ra mùi gỗ tuyết tùng.

Lúc vừa ngửi mùi rất ngọt, hoa cam lẫn vào hoa nhài và hoa sơn chi, sau có tuyết tùng trộn vào, toàn bộ mùi hương ngọt mà không ngấy, rất dễ chịu.

Như đôi tình nhân mới yêu, ngây ngô vụng về.

Em làm vậy, hy vọng anh sẽ thích.

Hơn nữa em cũng hy vọng anh có thể biết em thích anh nhường nào.

Tên nước hoa rất hợp với mùi hương của nó.

LOVE STORY.



Khi Tống Phưởng ngồi vào ghế phụ, vừa vặn đến 4 giờ.

Đường Kiêu vừa ngửi mùi nước hoa liền nhướng mày, quay sang đánh giá cô từ đầu đến chân, đá đểu: “Ấy dà, Tiểu Nhật Phương lên đồ thế này là nhìn trúng thỏi son môi nào của hãng G muốn mang về nhà bầu bạn cả đời à?”

Tống Phưởng hơi ngượng ngùng, “Có rõ lắm không?”

Tay Đường Kiêu chấm chấm môi cô, “Màu này vừa biết là màu trảm toàn nam cậu nói ―― số 16 hãng T*. Lại còn ――” Ngón tay vẽ một vòng tròn: “Makeup trảm nam? Makeup hồng đào? Chậc, vẫn còn cái này ――” lại chọc chọc áo khoác cô: “Love story? Cậu đi tham gia hoạt động hay là đi xem mắt đấy? Tống Phưởng, khai ra mau.”

Hôm nay cô mặc áo liền quần, từ lúc rời giường chuẩn bị đến khi ra ngoài, có thể nói là đầy đủ vũ trang.

Chỉ là hôm nay tốn rất nhiều thời gian, trong túi còn đựng mỹ phẩm để dặm lại lớp trang điểm.

Có thể đảm bảo là dù hôm nay có tận thế thì lớp trang điểm của cô cũng không được trôi.

Nhưng mà ―― bị bạn tốt phát hiện vẫn xấu hổ lắm.

Mặt Tống Phưởng hơi hồng, vỗ vỗ bảng điều khiển: “Lái mau lên đi, bị muộn rồi đây này.”

Đường Kiêu khởi động động cơ: OK OK, phải nghe lời người cất bước là tỏa ra mùi nhân dân tệ, nghe lời cậu thôi.”

Tống Phưởng: “…”

Một thân trang phục này của cô, từ đỉnh đầu đến giày cao gót, thật sự là người bước đi là tỏa ra mùi nhân dân tệ.

Đến cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới của hãng G.

Các bạn thân trong giới makeup đều là người tinh mắt, chút tâm tư của Tống Phưởng không thoát khỏi mắt Đường Kiêu thì cũng không qua nổi bọn họ.

Từng người vây quanh cô, ép cô khai báo sự thật, lát nữa tan họp báo cô định đi gặp mặt Ngô Ngạn Tổ hay là Bành Vu Yến.

Câu hỏi sau nối tiếp câu hỏi trước.

Tống Phưởng bị bọn họ hỏi đau cả đầu.

Đang cười đùa ầm ĩ thì bạn tốt A nhìn thấy người cách đó không xa, hơi dừng lại nói với họ: “Nghe nói gần đây Dư Lâm ở bên con trai một thương nhân bất động sản Lâm Thành rồi.”

Bạn tốt B ngạc nhiên: “Không phải trước đấy còn bảo cô ta yêu anh hùng bàn phím nào sao?”

Bạn tốt C không nói gì: “Cái gì mà anh hùng bàn phím, người ta chơi eSport đấy.”

Bạn tốt A: “Có lẽ chê ở cùng tuyển thủ eSport không có tiền nên chóng chán quăng đi.”

Tống Phưởng theo bản năng nhìn về phía Dư Lâm.

Dư Lâm cũng đang nhìn cô, dáng vẻ cư xử không còn tự nhiên như ở cuộc họp hãng M lần trước.

Cô ta hơi hất cằm, sống lưng thẳng tắp, có vẻ khinh bỉ và xem thường trong mắt.

Vị tiểu thư này muốn làm một con thiên nga trắng cao ngạo, đáng tiếc ở trong mắt người ngoài chỉ là một vai hề mặc quần áo đắt tiền thôi.

Ánh mắt Tống Phưởng hơi dừng vài giây rồi thu hồi.

Bạn tốt C bên cạnh cũng chợt hoàn hồn, “Khoan đã! Vừa rồi chúng ta đang nói về Tiểu Nhật Phương mà? Sao lại chuyển sang cô ta rồi? Nhật Phương cậu nói mau, là Jo In Sung hay là Lee Dong Wook đấy?!”

Cứ thế, đề tài lại quay về trên người Tống Phưởng.

Đáng tiếc các bạn tốt hỏi đến khi bên PR đến phát tặng sản phẩm cũng chưa tra được người thần bí kia họ Ngô hay họ Bành.

Sau khi họp báo kết thúc, Tống Phưởng ngồi trên xe Đường Kiêu đến A.

Tống Phưởng nhìn giờ trên điện thoại, đã là 6 giờ 5 phút. Lòng cô như lửa đốt, chỉ giục Đường Kiêu nhanh chút, nhanh chút.

Đường Kiêu bất đắc dĩ, chỉ vào đường cái chen chúc phía trước, “Tớ cũng muốn nhanh chút nhưng mà đang tắc rồi bà cô ơi.”

Đúng giờ cao điểm tan tầm.

Bọn họ đã đặc biệt tránh trung tâm thành phố không ngờ vẫn tắc ghê như vậy.

Phía trước toàn là đèn hậu đỏ chót thành một mảnh biển đỏ.

Cô mở điện thoại ra nhắn WeChat cho người nào đó ――

[Tống Phưởng: Tắc đường quá đi, có khi em sẽ đến muộn. Xin lỗi xin lỗi. /khóc thút thít]

Đường Kiêu sấn qua nhìn màn hình, không cho là đúng: “Con gái mà, hẹn hò đến muộn rất bình thường, cần gì phải xin lỗi chứ.”

Tống Phưởng lắc đầu một cái, đang chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại rung lên hai lần.

[Giang Ký Minh: Ừ.]

[Giang Ký Minh: Anh đợi em.]

Đường Kiêu nhìn, nhíu mày lại: “Tên dễ nghe phết nhỉ.” Lại nói: “Câu trả lời này được đấy, 85 điểm.”

Đèn đỏ đằng trước chuyển xanh.

Xe cộ bắt đầu di chuyển.

Đường Kiêu khởi động động cơ, “Nào, đi tìm Love story của cậu nào.”

Một đường tắc lại dừng.

Cuối cùng 6 giờ 20 cũng đến chỗ cần đến.

Đường Kiêu dừng xe bên vỉa hè.

Anh ta hạ kính xe xuống, nhìn bóng người cao lớn cách đó không xa, ánh mắt sáng lên, quay đầu hỏi Tống Phưởng: “Anh ấy kia à?”

Tống Phưởng nhìn qua theo.

Trong dòng người vội vàng trước cổng trường trung học A.

Có người mặc một thân áo len và quần dài màu đen, đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm.

Hóa trang rất giống học trưởng tuấn tú ở câu lạc bộ LC lần trước.

Anh đứng ở cổng trung học A, hấp dẫn ánh mắt lui tới của người đi đường.

“Ừm.”

“Cậu được đấy, tìm trai đẹp ở đâu ra thế?”

“Trong thang máy."

“…!!!!!!!! Thang máy kia của cậu đi lên thiên đường à?!”

Tống Phưởng xuống xe.

Đường Kiêu nằm nhoài ra cửa sổ xe không chịu đi, nói nhất định phải nhìn thấy gương mặt thật của mũ lưỡi trai.

Tống Phưởng bất đắc dĩ: “Cách cả một đoạn đường như thế cậu thấy được à?”

Đường Kiêu đắc ý giơ điện thoại trong tay lên: “Camera có chức năng phóng to mà.”

Coi như Tống Phưởng phục anh ta.

Cô xoay người, đi thẳng tới cổng trung học A.

Vừa đi được một đoạn ngắn, điện thoại trong túi áo lại rung lên.

Tống Phưởng lấy điện thoại ra xem, là tin Giang Ký Minh nhắn ――

[Giang Ký Minh: Em đến đâu rồi?]

Tống Phưởng nhìn bóng người các đó không xa.

Nghĩ vài giây, cô chậm rãi gõ.

[Tống Phưởng: Anh quay lại đi.]

Tin nhắn vừa gửi đi.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cách đó không xa chậm rãi xoay người.

Bên cạnh anh có quán cà phê, ánh đèn rọi sáng gương mặt dưới vành mũ.

Tống Phưởng thấy tay phải anh còn cầm một cốc cà phê.

Ban đầu người đàn ông đội mũ lưỡi trai không tìm được cô.

Ánh mắt quét qua hai vòng mới nhìn thấy cô trong đám người.

Anh dừng vài giây, nhấc bước đi về phía cô.

Giang Ký Minh dừng lại trước mặt cô.

Tống Phưởng ngượng ngùng: “Xin lỗi, em tới muộn ――”

Giang Ký Minh như không nghe thấy lời cô xin lỗi, cầm cốc cà phê trong tay đặt vào tay cô, “Em cầm lấy.”

Cốc cà phê này rất to.

Bên ngoài cốc có tay quai, cầm vào đó không bị bỏng, âm ấm. Chắc là cà phê mới mua không lâu.

Đôi tay vốn đông cứng hơi đỏ lên cũng dần dần ấm hơn.

Tống Phưởng cầm cốc cà phê, cúi đầu nhìn xuống.

Vừa vặn nhìn thấy trên tay quai có chữ Giang.

Đúng lúc đó điện thoại lại nhận được tin nhắn ai gửi tới.

Màn hình sáng lên.

[Đường Kiêu: Thang máy ở đâu?! Xin cậu nhất định phải nói cho tới! Online gấp, đang chờ!!!]

Tống Phưởng cất điện thoại vào túi, cầm cà phê nhảy lên trước một bước, sóng vai đứng chung một chỗ với anh.

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt dưới vành nón vừa nãy nhìn không rõ đang ở trước mắt.

Có lẽ cà phê trong tay ấm áp, hoặc là chữ ‘Giang’ viết ở tay quai rất dễ nhìn, cũng có thể do nước hoa dễ chịu.

Quá nhiều lý do có thể khiến vị Tống tiểu thư này hài lòng.

Giang Ký Minh nhìn cô, hỏi: “Còn lạnh không?”

Tống Phưởng cong môi thành một dấu móc: “Em hết rồi.” Lại nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người sóng vai mà đi.

Dường như giày thể thao bước chậm lại, bước bên cạnh giày cao gót.

Hai người đi chầm chậm, khá khác biệt với đám người xung quanh vội vàng cất bước.

Tống Phưởng không nhịn được lặng lẽ nhìn người bên cạnh.

Anh đang nhìn về phía trước.

Góc độ sống mũi cao thẳng khiến cô thấy rất đẹp.

Giang Ký Minh phát hiện ánh mắt cô, quay sang nhìn, “Tống Phưởng, nhìn đường.”

Lúc này Tống Phưởng mới thôi ngắm anh, “Vâng, được, được.”

Hương gỗ tuyết tùng lẫn vào hương hoa nhài nhàn nhạt.

Quanh quẩn bên cạnh hai người.

Đêm đông cũng hóa ngọt ngào.

Có trái tim người nào đó lại bồng bềnh.