Sắp tới All Star, cả đội tiến vào trạng thái căng thẳng chuẩn bị chiến đấu.
Đánh một trận đấu luyện* buổi trưa, mắt Bàn Tử mỏi mệt không mở ra nổi, anh ta ngồi phịch xuống ghế sô pha, dù có bế anh ta đến bàn máy tính anh ta cũng không chơi nữa đâu.
[*] Đấu luyện thường là hẹn lịch với đội khác để thi đấu thử.
A Kỳ cũng cảm thấy đấu luyện thế đủ rồi, có thể nghỉ ngơi một chút.
Bàn Tử xụi lơ trên ghế sa lông vừa nghe thấy, lập tức mở đôi mắt nhỏ ra. Vội vàng lôi điện thoại ra khỏi túi, vui vẻ mở khóa ngồi lướt.
Hầu Tử bên cạnh vô cùng coi thường, “Vừa nói không mở nổi mắt nữa cơ mà? Bây giờ chơi điện thoại thì mở được rồi à?”
Bàn Tử ngồi dậy, dựa vào gối đệm, rung đùi đắc ý, “Cậu thì biết cái gì.”
Nói xong, hai bàn tay mũm mĩm vuốt hai lần trên màn hình điện thoại, điện thoại bỗng nhiên truyền ra một giọng nữ êm ái ――
“Mọi người thấy bảng phấn mắt tôi vừa mua không, không dễ sử dụng đâu, phấn bay cực nhanh lại còn không lên màu. Chỉ có một ưu điểm là nhìn rất đẹp.”
“Video clip các vật phẩm yêu thích tháng 11 đã biên tập xong, ngay mai có thể đăng lên.”
“Son môi mới của TF? Bạn nói tôi hoàn toàn phù hợp làm fangirl trung thành của họ á? Đương nhiên là tôi có all rồi.”
“…”
Hầu Tử nghe thấy tiếng sán lại gần.
Cô gái trong màn hình điện thoại, hai sợi tóc đen rủ xuống hai bên vai. Da dẻ trắng mịn, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, sống mũi xinh đẹp, đôi mắt to. Lúc nói chuyện, mắt cô luôn cong cong cười.
Cậu ta “Ồ” lên một tiếng, hỏi: “Đây không phải Soraka sao? Live stream à?”
Ngón trỏ ngắn ngủi của Bàn Tử vẫy vẫy hai cái, “Đúng rồi, nhưng mà sau này đừng gọi cô ấy là Soraka nữa.”
Hầu Tử: “Vậy thì gọi là gì?”
Bàn Tử: “Gọi là ‘bạn gái tương lai của Trần Húc-chan’.”
Hầu Tử im lặng vài giây, nói: “Sau này anh đừng đặt ID là spread nữa, tôi đổi tên khác cho anh.”
Bàn Tử: "Tên gì?"
Hầu Tử: “Tên là gã béo sống trong cơn mơ hão.”
Bàn Tử: “…Cậu cút ngay.”
Giang Ký Minh vốn đang chợp mắt ở bên cạnh, bị trận ầm ĩ này của họ xua hết ý nghĩ muốn ngủ.
Anh mở mắt ra, cũng lấy điện thoại ra xem.
Trong điện thoại, ngoài phần mềm hệ thống tự cài thì không có nhiều app khác, lật ba trang là hết.
Lật đến trang cuối cùng, ngón trỏ dừng lại ở biểu tượng Weibo rồi ấn xuống.
Vài giây quảng cáo trôi qua, giao diện Weibo xuất hiện.
Anh mở thanh tìm kiếm ra, gõ xuống một cái tên.
Tìm kiếm thành công.
Rất nhiều kết quả tìm kiếm nhảy ra trong trang.
Dưới thanh tìm kiếm là một loạt avatar, cô ở trên cùng.
Cô gái trong avatar nhắm mắt ôm một con búp bê vải cười ngọt ngào.
Bên dưới avatar là biệt danh Weibo của cô: Tiểu Nhật Phương -sf*
[*] SF ở thanh tìm kiếm là kết quả đầu tiên (phù hợp nhất) hiện ra, hoặc là câu trả lời đầu tiên cho bài đăng/câu hỏi nào đó trên diễn đàn.
Giang Ký Minh ấn vào ảnh avatar cô.
Giao diện chuyển tới Weibo của Tống Phưởng.
Một video được đẩy lên đầu Weibo của cô.
Trong video viết một dòng chữ: 《Kiểu trang điểm 100% có thể trảm nam nam thần PS: Giả sử mà không mê hoặc được xin đừng đánh tôi》 (Có phúc lợi ở cuối video: Giveaway quà của hãng C cho sáu người.)
Video tự chạy không có âm thanh.
Giang Ký Minh thấy cô cầm vài cái hộp và vài món đồ bày biện mấy lần ra trước ống kính, bắt đầu bôi mấy món đồ trong tay lên mặt, miệng còn nói liến thoắng gì đó.
Anh xem rất tập trung.
Bởi vì anh thực sự tò mò, cuối cùng thì makeup có thể trảm nam đàn ông là như thế nào.
Anh còn chưa xem xong video, Tiểu C thở hồng hộc chạy tới, “Minh ca――”
Giang Ký Minh khóa điện thoại lại trước, tự nhiên hờ hững nhìn cậu ta, “Hả?”
Tiểu C chỉ ra ngoài cửa, vẻ mặt khó chịu: “Cô ta lại tới nữa kìa.”
Anh nhìn theo phương hướng được chỉ.
Một người phụ nữ đang kéo vali đứng trước quầy lễ tân, mỉm cười nhìn anh.
Giang Ký Minh nhìn thấy bắp chân trắng nhỏ của cô ta lộ ra.
Anh không khỏi nhớ tới một đôi chân khác.
Hình như dài hơn nhiều.
Hai người đứng ở cửa lớn của RG.
Rất lạnh.
Giang Ký Minh đá mũi chân, giọng điệu không kiên nhẫn: “Cô có chuyện gì thì nói mau đi.”
Dường như Dư Lâm không nhận ra anh khó chịu, vẫn cười xán lạn, “Khi đi ngang qua cửa hàng miễn thuế em đã mua một cái cà vạt vì thấy nó rất hợp với anh.”
Cô ta lấy một hộp quà nhỏ thắt ruy băng, đóng gói rất cẩn thận từ túi của mình ra.
Thật ra làm gì có cái ‘đi ngang qua’, rõ ràng là cô ta cố ý đến cửa hàng miễn thuế chọn quà cho anh. Đi qua tầng một không nhìn vào quầy hàng mỹ phẩm mà tới thẳng cửa hàng đồ nam.
Cô ta đưa hộp quà tới trước mặt anh, cười, “Em vừa xuống máy bay là tới đây luôn, mong là anh sẽ thích món quà này.”
Giang Ký Minh nhìn qua hộp quà, lại nhìn cô ta: “Còn gì không?”
“…Không còn.”
Giang Ký Minh "À" lên một tiếng, hai tay đút túi quần, xoay người đi vào trong.
Hoàn toàn không đếm xỉa đến hộp quà lẫn cô ta.
Dư Lâm cảm thấy bàn tay cầm hộp quà kia như bị đốt cháy.
Cô ta chưa bao giờ lúng túng như thế này.
Cô ta cố gắng hết sức khống chế giọng điệu của mình: “Ký Minh, anh vẫn chưa, vẫn chưa nhận quà này.”
Bước đi của người đàn ông ngừng lại, hơi nghiêng đầu, “Dư Lâm, sau này đừng gọi tôi là Ký Minh, tôi rất không thích. Hơn nữa tôi cũng không thích quà của cô, tôi càng không thích cô.”
Toàn thân Dư Lâm thoáng chốc cứng đờ.
Giọng người đàn ông lạnh lùng như nhiệt độ tháng 12, lời nói ra làm cô ta rét run.
“Tôi biết cô có tâm tư gì, đừng làm chuyện vô ích, tôi không liên quan tới nhà anh ta. Cô muốn dựa vào tôi để bò lên tầng lớp của bọn họ ư, cô không tới được đâu.”
“Lát nữa tôi sẽ cho cô vào danh sách đen (chặn), sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Nói xong, anh không quay đầu trực tiếp đi vào.
Dư Lâm đứng trước cổng lớn căn cứ RG.
Gió lạnh thổi qua vù vù, cô ta thu tay về, cúi đầu nhìn bàn tay đỏ chót vì bị đông cứng.
Hình như cô ta chưa bao giờ thấy mùa đông lạnh đến thế.
Giang Ký Minh quay vào trong căn cứ.
Bàn Tử vẫn còn cầm điện thoại xem live stream, nhìn thấy anh tới, quay đầu nói: “Minh ca, có phải anh lại làm chị gái nào khóc không? Haiz, đen đủi chưa, ai bảo đi thích một tên máu lạnh vô tình vô nghĩa làm gì.”
Giang Ký Minh lạnh lùng liếc sang, Bàn Tử lập tức câm miệng.
Anh ta đưa tay bên miệng làm động tác kéo khóa, tiếp tục quay đầu đi xem live stream của nữ thần.
Người trong màn hình đang đưa hai tay cầm son bóng mới ra của hãng A.
Trên hai cánh tay đánh thử tất cả các màu son bóng mới.
Cô lau son bóng trên môi, tiếp tục giới thiệu màu khác.
“Đây là mã màu 502 tôi thật sự rất thích. Màu hồng tiên cá*, màu nhạt nhưng vẫn lấp lánh, không dễ trôi màu, rất dễ nhìn.”
[*] Màu hồng tiên cá: Nói chung là có rất nhiều sắc hồng đậm nhạt khác nhau, nhưng cơ bản là có độ lấp lánh như vây tiên cá ấy mọi người. MAC CB96 có màu hồng tiên cá khá xinh.
Nói xong, cô mở mở son bóng ra tô lên môi, cầm máy ảnh thay đổi vài góc quay.
“Tôi nghĩ màu này khiến người ta rất kích động muốn yêu đương, thật sự gà rán* ngọt ấy.”
[*] Gà rán 炒鸡 [Chǎo jī] là một từ đồng âm với từ超级 [Chāojí] “siêu” (vô cùng, cực kỳ). Ví dụ câu trên là siêu ngọt.
Bàn Tử nghe xong câu này, chu hai bờ môi dày nói với Hầu Tử bên cạnh: “Cậu nghĩ tôi mà mua thỏi này đánh thì cô ấy có muốn yêu đương với tôi không?”
Hầu Tử tưởng tượng dáng vẻ SP mập của mình vừa chu môi hồng lấp lánh vừa ngồi trước máy tính cắm mắt và farm lính, nghĩ thôi mà đã buồn nôn rồi.
Ói như điên.
Giọng Hầu Tử bình tĩnh: “Cô ấy đồng ý hay không tôi không biết nhưng tôi sẽ――”
Bàn Tử: “Cậu thì sẽ thế nào?”
Hầu Tử: “Đầu tiên tôi sẽ đánh cho cậu một trận, ném ra khỏi RG, sau đó đổi SP khác.”
Bàn Tử: “…Cậu là đồ vua Kim cương vô tình.”
Hầu Tử: “…”
Giang Ký Minh chê hai người này quá ồn ào, ra khỏi phòng khách đi vào bếp.
Anh mở cửa tủ lạnh lấy một lon bia lạnh ra.
Một tay khẽ ấn, cúi đầu tiếp tục xem video dang dở vừa nãy.
Anh cảm thấy rất thất vọng vì xem toàn bộ video trảm nam mà cũng không hề thấy cô lôi ra con dao nào*.
[*] trảm nam = chém người (đàn ông) nên anh tưởng chị…
Ngón tay tiếp tục kéo xuống.
Trong Weibo của cô không có gì ngoài video, ảnh selfie và văn bản chữ thảo* nào đó.
Ngón trỏ lướt qua chỗ nào đó đột nhiên dừng lại.
Trên màn hình là một bài Weibo mà cô mới like――
“Bạn thích đôi tay nào nhất trong chín bức hình này?”
Kèm theo chín tấm ảnh tay.
Đôi tay nào cũng rất dễ nhìn.
Anh ép lưỡi vào bên má.
Cô gái nhỏ thủ khống thế cơ à.
Hình như anh nghĩ tới gì đó, cười khẽ.
“Minh ca.” Koki đứng ở cạnh cửa phòng bếp gọi anh.
Giang Ký Minh tắt điện thoại, ngước mắt nhìn cậu ta: “Sao đấy?”
Koki vung tay chỉ cái bánh biscuit phô mai, “Em ăn cái bánh trên bàn anh được không?”
Vừa nãy cậu ta đói gần chết, càn quét đồ ăn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy cái bánh biscuit đặt trên bàn Giang Ký Minh mấy ngày nay. Mắt cậu ta nhìn chằm chằm như tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc.
Giang Ký Minh đi tới.
Anh không nói gì, trực tiếp đưa tay cướp lấy.
Sau đỏ bỏ lại hai chữ: “Không được.”
Đi thật xa.
Koki đáng thương đứng tại chỗ, lấy điện thoại ra gọi đồ ăn ngoài.
Hừ.
Đồ ăn ngoài còn ngon hơn biscuit phô mai nhiều.
Cậu ta không thèm khát biscuit gì đâu nhá.