Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 12: Tủ lạnh

Tống Phưởng đội ánh mắt nóng bóng của Uyển Uyển, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Cô vô cùng tin tưởng nếu ánh mắt là lửa, giờ này cô đã sớm bị Uyển Uyển nhìn chằm chằm đến mức cháy thành tro.

Trong xe bật máy sưởi, cơ thể đông lạnh bên ngoài dần ấm lên.

Tống Phưởng gỡ khăn quàng cổ quấn nhiều lớp xuống.

Khi gỡ đến lớp cuối cùng thì cô ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào cặp mắt trong kính chiếu hậu.

Tống Phưởng sững sờ hỏi: “Sao vậy?”

Giọng anh hờ hững: "Cài dây an toàn."

Tống Phưởng cúi đầu nhìn mới phát hiện mình ngồi trên xe lâu như vậy mà dây an toàn còn chưa cài chặt.

Cô mắng thầm một tiếng, luống cuống tay chân mau chóng túm chặt lấy dây an toàn tìm nút.

Nhưng thời vận kém, cô thử nhiều lần vẫn không thể cài chặt được.

Phút chốc, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay.

Nó thế chỗ tay Tống Phưởng, cầm lấy đầu dây an toàn.

Cạch một tiếng.

Dây an toàn đã cài chặt.

Tống Phưởng thoáng ngước mắt.

Cô thấy hàng mi hơi rủ xuống của người đàn ông, vừa dài vừa đen, giống như bàn chải vậy.

Tống Phưởng thậm chí hơi hơi ngửi được mùi khói thuốc lá thoang thoảng trên người anh.

Lòng ngứa ngáy, như có lông vũ gãi bên trong.

Cô cuống quít thu hồi ánh mắt không dám nhìn xuống nữa, nói cảm ơn rồi ngồi im.

Động cơ khởi động, xe chạy khỏi cổng nhà hàng, tiến vào con đường xe qua lại không dứt.

Bên trong xe nhất thời không một tiếng động.

Tống Phưởng tựa vào ghế xe, cô nhìn cảnh vật ngoài cửa trôi vụt qua, đầu càng ngày càng nặng. Mí mắt như treo ngàn cân, nhưng chỉ vừa khép lại, Tống Phưởng lập tức trợn to hai mắt không cho nó nhắm.

Người đàn ông cầm lái nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Cô ngủ đi, đến nơi tôi gọi.”

Tống Phưởng cố gắng lên tinh thần, lắc đầu, tiếp tục cậy mạnh, “Tôi không buồn ngủ.”

Giang Ký Minh liếc cô một cái, “Mắt đã dính như keo 502 rồi còn không buồn ngủ?”

Tống Phưởng: “…”

Keo 502? Gì mà khoa trương đến mức đấy đâu.

Đèn đỏ phía trước sáng lên, xe dừng lại.

Giang Ký Minh quay đầu nhìn cô: “Tống Phưởng.”

Cô cố gắng căng mắt, ừm một tiếng.

Cặp mắt kia trợn lên rất lớn, lộ ra lòng trắng có chút buồn cười.

Anh đánh giá cô một chút, nói: “Cô sợ tôi bán cô vào núi sâu à.”

Tống Phưởng nghe thấy đỏ mặt.

Cô xua tay, vội vàng giải thích: “Không phải đâu. Bố tôi nói là người ngồi ghế phụ nhất định phải hỗ trợ người cầm lái, tôi không thể ngủ được.”

Giang Ký Minh nhíu mày: “Vậy cô hỗ trợ tôi bằng cách ngáp à?”

“…”

Được rồi, đúng là cô không làm tròn trách nhiệm.

Đúng lúc đó, đèn xanh phía trước sáng lên, xe tiếp tục đi.

Đi không bao xa là tới một ngã tư đường, Tống Phưởng nhìn bản đồ điện tử, hướng dẫn trước một bước nói: "Phía trước, phía trước, rẽ phải."

Vị tiểu thư này thay vì ngủ đã biến thành Siri phiên bản người rồi.

Giang Ký Minh cười khẽ, hai tay nắm chặt vô lăng quay một vòng.

Dưới sự dạy dỗ của bố Tống, Tống Phưởng cho rằng người ngồi ghế phụ lái còn có trách nhiệm tán gẫu giải sầu cho người điều khiển xe nữa.

Cô tìm một chủ đề nói chuyện với anh, “Tôi thấy trên Weibo nói mọi người lại định đi tham gia thi đấu nữa hả? Tên là gì mà All All All――”

“Thi đấu All Star.”

"Ừ, đúng đúng đúng, đấy là làm gì?"

“Ngôi sao đánh nhau.”

“…” Cái quỷ gì vậy.

“Fans bỏ phiếu, những người nhiều phiếu chọn solo với nhau.”

Anh nói thờ ơ như chẳng liên quan gì đến mình vậy.

“Ừm.” Cô gật đầu hai cái, hình như vừa nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng gọi anh: “Giang Ký Minh.”

Hai mắt anh nhìn thẳng, “Hả?”

“Anh cố lên nha!”

Giọng cô êm ái dịu dàng.

Tuy cô không biết gì về cái thi đấu kia nhưng cô muốn cổ vũ anh từ trong nội tâm, cô tin anh nhất định có thể đạt được thành tích rất tốt.

Anh ngước mắt, nhìn kính chiếu hậu trên đầu.

Trong chiếc gương chật hẹp, anh nhìn thấy chút ánh sáng mờ nhạt ở đuôi lông mày cô dưới ánh đèn xe yếu ớt. Mắt cô hơi cong lên, môi cũng nhếch lên một đường cong hình dấu móc.

Nụ cười này anh đã từng nhìn thấy ở phòng ăn mấy tiếng trước, chỉ có điều lúc đó cô cười với người khác, bây giờ là cười với anh.

Anh dừng lại, giọng hờ hững: “Được.”

Thời gian đi xe ước tính là khoảng bốn mươi phút.

Cô gái nhỏ tràn đầy phấn khởi nói muốn chịu trách nhiệm của ghế phụ lái, ban đầu thi hành rất tốt. Lúc chỉ chỗ này ngoài cửa sổ, lúc chỉ chỗ kia ngoài cửa sổ. Bánh cuốn* nhà này ăn rất ngon, nhưng phải xếp hàng rất dài. Nơi này từng có một nhà hàng đồ chiên ngon lắm nhưng đáng tiếc đóng cửa rồi.

[*] Bánh cuốn Quảng Đông

Giọng của cô gái tỉ lệ nghịch với thời gian đi đường dài ngắn.

Khi đi được khoảng hai mươi phút, giọng cô gái nhỏ như muỗi, thêm vài phút nữa thì chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.

Đèn đỏ phía trước lại sáng lên.

Giang Ký Minh dừng xe, quay sang nhìn người ngồi cạnh ghế lái.

Cô đã dựa vào lưng ghế ngủ.

Cô nhắm mắt, trên mí mắt có màu phấn nâu nhạt.

Thần kỳ thật, không chỉ sống mũi cô phát sáng, mà bây giờ mí mắt cũng vậy.

Bên trong xe lại yên tĩnh lại.

Đèn xanh phía trước sáng lên, Giang Ký Minh ngồi về chỗ.

Khởi động xe, anh giảm tốc độ một chút, xe chạy rất đều.

Cô gái nhỏ dường như ngủ rất ngon.

Đừng đánh thức cô ấy.

Tống Phưởng xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ mà tỉnh lại.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như xe đã đậu ở trong khu dân cư.

Ánh đèn vàng trong xe yếu ớt nhưng rọi vào vẫn làm mắt cô đau. Cô đưa tay lên che, hỏi anh: “Đến nơi rồi sao?”

Giang Ký Minh ừm một tiếng, "Tỉnh ngủ rồi hả?"

“Ừm.”

Não bộ Tống Phưởng đang hỗn loạn, cô mở cửa xuống xe. Không giống với không khí ấm trên xe, hơi lạnh bên ngoài tràn vào cổ khiến cô run rẩy. Vốn có chút buồn ngủ còn sót lại đã bị đóng băng rồi.

Lúc này cô mới nhớ ra khăn quàng cổ của cô còn để trên xe.

Cô vội vàng chuẩn bị quay lại lấy, đúng lúc thấy anh xuống xe.

Trên tay anh cầm khăn quàng cổ của cô.

Ô vuông tone trắng đen ở trong tay anh, hòa hợp như có như không.

Người đàn ông duỗi tay đưa khăn quàng cổ cho cô.

Tống Phưởng nói tiếng cảm ơn, nhận lấy.

Cô quàng khăn lên cổ, Tống Phưởng luôn cảm thấy có mùi thuốc lá phảng phất đâu đây trong không khí.



Tống Phưởng vừa bước chân trước vào huyền quan*, điện thoại trong túi đã vang lên.

[*] Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.

Là điện thoại Uyển Uyển gọi đến.

Tống Phưởng ấn nút nhận cuộc gọi, kẹp điện thoại ở hõm vai.

Đề xi ben đầu bên kia điện thoại cao vυ't như dự đoán của cô, “Tống Phưởng! Sao cậu không nói cho tớ biết Giang Ký Minh chính là tiên sinh cậu có ý da^ʍ đã lâu trên tầng 16?”

Một tay Tống Phưởng chống vào tường, cúi đầu đổi giày, “Là vì sợ cậu biết rồi sẽ kích động như bây giờ đấy.”

Cô đi dép lê vào, rót cốc nước. Uyển Uyển trong điện thoại liên tục buôn dưa lê: “Vừa nãy cá cậu có phát sinh cái gì trên xe không????”

Tống Phưởng nghẹn, giọng điệu bất đắc dĩ: “Có thể phát sinh cái gì chứ.”

Hai người bọn họ đang đội cái danh quan hệ bạn bè, có thể phát sinh cái gì đây.

Uyển Uyển giễu cợt cô: “Bạn bè thì làm sao?” Nói xong lại bổ sung: “Cậu tuyệt đối đừng lặp lại quá khứ nhé, chưa đợi được hoa đào tới mà đã đợi được bạn gái mới của người ta tới rồi.”

Cô ấy đang nói về quãng thời gian đại học năm 2 của Tống Phưởng.

Khi đó, cô tự học trong thư viện, gặp một chàng trai có bàn tay rất dễ nhìn.

Xuân tâm lập tức nảy mầm.

Cô muốn quen biết cậu ta nhưng lại nhút nhát thẹn thùng không dám.

Bắt đầu từ ngày đó, Tống Phưởng cực kỳ chăm chỉ đến thư viện.

Bạn ký túc xá đều tò mò tại sao cô lại đột nhiên ham học như vậy.

Không ai ngờ Tống Phưởng ôm một quyển sách tiếng Anh cấp bốn không phải để học mà đến để ngắm tay.

Lần nào chàng trai kia cũng đến một mình.

Vào thời gian cố định, ngồi vị trí cố định.

Lần nào Tống Phưởng cũng chọn một chỗ ngồi gần cậu ta.

Cô thầm nói với mình, số nguyên tiếp theo, số nguyên tiếp theo, cô nhất định sẽ tiến lên tiếp cận cậu ta.

Nhưng mãi đến khi chàng trai rời đi, số nguyên tiếp theo của cô vẫn chưa đến.

Cứ như vậy trôi qua một tháng.

Một ngày nào đó, đúng lúc cô làm xong một đề tiếng Anh.

Khi ngẩng đầu, chàng trai và nữ sinh bên cạnh cậu ta cùng lọt vào tầm mắt Tống Phưởng.

Chàng trai và nữ sinh ngọt ngào, ngay cả xem sách cũng hiện ra bong bóng hồng phấn quanh thân.

Lại một đôi nam nữ mới rơi vào bể tình.

Tống Phưởng chợt cảm thấy có một thùng nước lạnh dội xuống đỉnh đầu.

Tháng Năm, mùa hè mới chỉ bắt đầu.

Cô ngồi trên ghế gỗ.

Lạnh thấu tim.

Trong trí nhớ hiện giờ, đường nét chàng trai kia chỉ còn một mảnh mờ nhạt, ngay cả bàn tay khiến cô kinh diễm mấy ngày cũng không nhớ ra nổi.

Nhưng cô vẫn biết rõ chàng trai kia và Giang Ký Minh hoàn toàn là hai loại hình khác nhau.

Tống Phưởng: “Hai người bọn họ không giống nhau."

Uyển Uyển phản bác: “Không giống chỗ nào cậu nói xem?”

“Chàng trai kia giống Takashi Kashiwabara trong 《Thư tình》 *. Còn Giang Ký Minh, ừm――” Tống Phưởng suy nghĩ một chút, “Giang Ký Minh giống một người lạnh lùng ngồi trên tủ lạnh cao 100 mét.”

[*] Love Letter là một bộ phim Nhật Bản năm 1995 của đạo diễn Shunji Iwai và có sự tham gia của Miho Nakayama. (Wikipedia)

Nói xong, trong đầu Tống Phưởng lập tức chiếu ra một hình ảnh.

Người đàn ông ngồi trên chiếc tủ lạnh 100 mét to lớn, chân dài bắt chéo, nhìn xuống chúng sinh, duy ngã độc tôn*.

[*] Được cho là câu nói đầu tiên khi Phật Thích Ca Mâu Ni đản sinh. Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý. Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn (Wiktionary)

Cô miêu tả rất tượng hình.

Uyển Uyển bị hình dung này của cô chọc cười, “Thật ra tiếp xúc lâu cậu sẽ phát hiện anh ấy chỉ lạnh lùng bên ngoài thôi, nội tâm trái ngược luôn.”

Tống Phưởng thực sự không tưởng tượng ra được người kia có thể trái ngược như thế nào, “Vậy cậu cũng nói thử xem.”

Uyển Uyển nghĩ một chút, nói: “Tớ không nói ra được, nhưng anh ấy đem lại cho tớ cảm giác như thế. Cậu tiếp xúc nhiều với anh ấy chắc chắn là phát hiện ra.”

Uyển Uyển nói xong, trong đầu Tống Phưởng lại vô thức chiếu ra vài hình ảnh.

Nói như thế nào đây, cũng không biết có phải là cô nghĩ quá nhiều không.

Cô luôn cảm thấy trên đường về nhà.

Dường như sự thật là Giang Ký Minh rất ra sức múa may bàn tay của anh trước mặt cô.

Một lúc thì xoay tay, một lúc thì bẻ tay, một lúc lại mở tay mình ra nhìn trái nhìn phải.

Có một lần Tống Phưởng nghĩ là tay anh không thoải mái.

Bây giờ nghĩ lại ——

Ermmmmm

Không không không, chắc chắn là cô cả nghĩ quá thôi!