Tô Vân Oản trằn trọc cả đêm, đến khi nghe thấy tiếng lộn xộn từ bên nhà sát vách vang lên, nàng lập tức choàng áo chạy ra cửa chính. Vừa thấy chính là Hạ Hầu Lẫm mặc ngân giáp, hông đeo bảo kiếm mà phụ thân chàng tặng lúc nhỏ tư thế hiên ngang lại mang theo sự trầm ổn khiến người nể phục.
Tô Vân Oản không dám bước lên, chỉ dám nhìn chàng từ phía xa, nàng sợ nếu mình đến gần hơn sẽ không kiềm chế nổi ôm chặt lấy chàng.
Kỳ thật vừa rời khỏi cửa chàng đã trông thấy Tô Vân Oản lấp ló đứng sau cánh cửa lớn của tướng quân phủ. Chàng đè nén tâm tư vui mừng, kích động, kín đáo nở nụ cười, cho dù thế nào trong lòng Oản Oản vẫn luôn có chàng... Oản Oản bảo trọng. Chờ ta.
Chàng tiến đến, nhảy lên lưng ngựa cùng đoàn người rời khỏi
“Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn… (1)
Hạ Hầu Lẫm đi bảy ngày, bảy ngày Tô Vân Oản như cái xác không hồn, Mộ Song ngày ngày đều đến nói chuyện phiếm giải sầu với nàng, bày đủ trò vui nhưng cũng không có cách nào khiến tỷ muội tốt của mình vui vẻ cười đùa như trước.
------------
Biên quan. Đại trướng quân doanh.
Trong đại trướng, người oai hùng nghiêm khắc ngồi chính giữa là Tô Lý - phụ thân của Tô Vân Oản, hai bên là Tô Vân Bạch, Tô Vân Phi, Hạ Hầu Lẫm và thủ hạ đắc lực của Tô đại tướng quân. Giữa trướng đặt một cái sa bàn. Tô Vân Bạch đang nói về kế sách mới của mình dựa theo các điều kiện địa lý, và tập tục của Đột Quyết. Trong đại quân Tô tướng quân - Tô Vân Bạch không chỉ là một võ tướng thiện chiến, văn thao võ lược mà còn là quân sư đắc lực của phụ thân chàng Tô Lý.
Tô Vân Bạch chỉ vào một điểm cắm cờ đỏ thể hiện vị trí trọng yếu trên sa bàn, nói: “Tại dãy Bạch Vân Sơn có một hẻm núi, có thể sử dụng làm địa điểm mai phục, nhưng cần có người dụ Đột Quyết đến nơi này. Nhiệm vụ này thập phần nguy hiểm, mạt tướng vẫn đang phân vân nên giao trọng trách này cho ai.”
Đại trướng yên tĩnh vài giây, đột nhiên Hạ Hầu Lẫm đứng ra nói: “Vân Bạch tướng quân, nhiệm vụ này để ta.”
Tô Vân Bạch nhíu mày nhìn Hạ Hầu Lẫm một cái, thấy được sự kiên định trong ánh mắt của người huynh đệ từ bé lớn lên cùng mình, cuối cùng chàng hít một hơi, dứt khoát nói: “Vậy để ta phổ biến lại chi tiết kế hoạch, mong đệ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
“Quân ta sẽ mai phục ở đây, ngày mai chúng ta sẽ khai chiến tại Ngọc Sa Hà, đệ cố gắng đánh cầm chừng, sau đó giả thua chạy trốn, dẫn dụ quân địch vào hẻm núi này. Điều quan trọng mà đệ nhất định phải chú ý đó là hẻm núi phía trước có vách đá tương đối dốc, phải chú ý an toàn. Nếu như trận này mai phục thành công, sẽ tạo ra thế gọng kìm khóa chặt quân đội của Đột Quyết. Quân địch tất bại.”
Hạ Hầu Lẫm gật đầu, ánh mắt cương quyết, chắp tay hướng Tô Lý nói: “Mạt tướng nhất định không phụ sứ mệnh!” Tô Lý bước xuống ghế chủ vị, ôm chặt lấy Hạ Hầu Lẫm, giữa họ không cần nói gì nhưng giống như đã cùng nhau nói thiên ngôn vạn ngữ.
Đêm khuya, Hạ Hầu Lẫm ngồi trên đỉnh núi cách quân doanh không xa, nhìn bầu trời đầy sao, lại nhớ đến Tô Vân Oản ở kinh thành. Không biết giờ này Oản Oản đang làm gì, có nhớ chàng không, nghĩ ngợi lung tung một mình một lúc cuối cùng lại thở dài, những điều này đều không quan trọng, những ngày sắp tới, quân tình cấp bách, ngày mai nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, nếu thành công chàng có thể trở lại gặp Oản Oản rồi. Lần này bất kể xảy ra chuyện gì chàng cũng phải thú nàng vào cửa.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Hạ Hầu Lẫm quay đầu nhìn lại, là Tô Vân Phi và Tô Vân Bạch, hai người cầm theo một bầu rượu đến tìm chàng. Tô Vân Phi đi đến vỗ vỗ vai Hạ Hầu Lẫm, sau đó cả hai cùng ngồi xuống bên cạnh chàng, giờ vò rượu lên nói: “A Lẫm, đến đây, chúng ta cùng uống một chén! Mấy huynh đệ chúng ta đã rất lâu không có cơ hội đối ẩm cùng nhau, sau ngày hôm nay không biết tương lai sẽ đi về đâu, sẽ phát sinh thêm chuyện gì, cứ uống đã, mọi việc tính sau ~” nói xong đưa vò rượu cho Hạ Hầu Lẫm, chàng nhận lấy, ngửa đầu, uống một ngụm lớn.
Hạ Hầu Lẫm uống hết một nửa, xoa xoa khuôn mặt đầy rượu của mình, phóng khoáng nói: “Rượu ngon, rượu ngon! Đã lâu rồi đệ chưa được uống thứ rượu nào ngon như thế này.”
Tô Vân Bạch cười, nói: “Đây là vò rượu quý của ta, cất đã nhiều năm. Một chén cũng có thể say.”
Hạ Hầu Lẫm đấm lên ngực Tô Vân Bạch cười mắng: “Huynh, được lắm, tàng trữ thứ rượu ngon thế này. Có phải nếu mai ta không đi làm nhiệm vụ, huynh cũng sẽ ỉm đi không chịu lấy ra san sẻ cho ta một ngụm hay không??!!!”
Lời vừa nói ra cả Tô Vân Bạch và Tô Vân Phi đều trầm mặc. Một lúc lâu sau, Tô Vân Bạch mới mở miệng nói: “A Lẫm, nhiệm vụ ngày mai rất trọng yếu lại nguy hiểm, đệ nhất định phải cẩn thận, nhất định phải sống sót trở về.”
Hạ Hầu Lẫm hiểu rõ Tô Vân Bạch và Tô Vân Phi lo lắng cho mình, nhưnghọ đều là ca ca ruột thịt của Oản Oản, nếu một trong hai có mệnh hệ gì, Oản Oản sẽ đau lòng chết mất. Mà những mãnh tướng khác có dũng vô mưu không đủ khéo léo để hoàn tất vở kịch này khiến quân địch không nghi ngờ, xét lại chỉ có chàng là phù hợp nhất. Hạ Hầu Lẫm cười lớn, miễn cưỡng nói: “Ta chắc chắn sẽ trở về. Ta còn chưa cưới vợ đâu! Các huynh yên tâm đi! Ta nhất định sẽ trở về, các huynh cũng chờ ngày cả ba chúng ta khải hoàn về kinh thành đi thôi! Hảo huynh đệ! Không nói nữa! Uống nào!” Nói xong chàng vỗ vai hai người, tự rót rượu, tự uống.
Tô Vân Bạch và Tô Vân Phi liếc nhìn nhau, cũng cười lên, nhấc chén, uống cạn.
Đối tửu đương ca,
Nhân sinh kỷ hà (2)
1. trích trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.
Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.
易水歌
風蕭蕭兮,易水寒,
壯士一去兮,不復還。
Dịch thuỷ ca
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Dịch nghĩa
Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.
2. Trích Đoản Ca Hành - Tào Tháo. Đoản ca hành là tên một khúc nhạc phủ, thuộc Tương họa ca. Tào Tháo có hai bài, đây là bài thứ hai, thể hiện tráng chí và ý nguyện cầu hiền tài. Lời bài thơ trôi chảy, khí vận trầm hùng, tiêu biểu cho phong cách thơ của Tào Tháo. Bài thơ này được cho là sáng tác vào năm Kiến An thứ 13 (208), trong đêm trước trận chiến Xích Bích.
Đoản ca hành kỳ 2
Đối tửu đương ca,
Nhân sinh kỷ hà:
Thí như triêu lộ,
Khứ nhật khổ đa.
Khái đương dĩ khảng,
Ưu tư nan vong.
Hà dĩ giải ưu:
Duy hữu Đỗ Khang.
Thanh thanh tử khâm,
Du du ngã tâm.
Đãn vị quân cố,
Trầm ngâm chí kim.
U u lộc minh,
Thực dã chi bình.
Ngã hữu gia tân,
Cổ sắt xuy sinh.
Hạo hạo như nguyệt,
Hà thời khả chuyết?
Ưu tòng trung lai,
Bất khả đoạn tuyệt.
Việt mạch độ thiên,
Uổng dụng tương tồn.
Khế khoát đàm yến,
Tâm niệm cựu ân.
Nguyệt minh tinh hy,
Ô thước nam phi,
Nhiễu thụ tam tạp,
Vô chi khả y.
Sơn bất yếm cao,
Thuỷ bất yếm thâm.
Chu Công thổ bộ,
Thiên hạ quy tâm.
Dịch nghĩa
Trước chén rượu nên hát ca,
Bởi vì đời người có được bao lâu,
Tựa như sương sớm,
Những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu.
Khẳng khái phấn chấn
Nhưng vẫn không quên được nỗi ưu sầu.
Muốn giải sầu
Chỉ có chén rượu (Đỗ Khang).
Tuổi học trò cổ áo xanh,
Rầu rầu lòng ta.
Chính vì mi
Mà ta trầm ngâm cho đến hôm nay.
Tiếng tác tác hươi kêu,
Nó đang ăn cỏ ngoài đồng.
Ta có khách quý
Đàn ca sáo phách.
Trăng sáng vằng vặc,
Bao giờ mới hết?
Nỗi buồn từ trong lòng,
Không thể nào dứt.
Từng băng đồng vượt khắp nẻo đường,
Dày công tận tình thăm hỏi.
Những lần gặp gỡ trò chuyện,
Cùng nhau ôn lại, trong lòng vẫn nhớ ân nghĩa cũ.
Trăng sáng sao thưa,
Quạ bay về nam.
Liệng quanh cây cao ba vòng,
Không cành nào đậu được.
Núi không ngại cao,
Sông không ngại sâu,
Ta giống như Chu công tiếp đãi hiền tài,
Thiên hạ sẽ quy thuận về ta.