Giữa không gian tối tăm bừng lên những điểm sáng li ti, từ một vài đốm nhỏ lúc đầu càng ngày càng nhiều. Ánh sáng rải rác, trôi nổi trong đêm đen tĩnh mịch, ngủ trên lá cây, đậu trên cành lá, khiến Tô Vân Oản có cảm giác mình như đang lạc giữa dải ngân hà rực rỡ ngàn tinh tú.
Nàng vui vẻ đến độ muốn reo ầm lên, nhưng lại sợ quấy rầy cảnh tượng mỹ lệ này, sợ hù những sinh vật nhỏ bé, đẹp đẽ kia chạy mất. Những điểm sáng nho nhỏ trôi giữa rừng đêm đen kịt tựa như bầu trời đêm muôn vàn tinh tú, nhưng không giống như những vì sao trôi nổi giữa không trung không thể chạm đến kia, mà như những hạt bụi ma thuật lấp lánh, tựa như tiên cảnh trong mơ.
Tô Vân Oản nghĩ thầm đây chắc chắn là mộng cảnh rồi, sao trên thế gian lại có cảnh tượng đẹp nao lòng đến thế, nàng quay đầu nhìn Hạ Hầu Lẫm, chàng cũng đang cười, nụ cười rất đỗi hạnh phúc, tự tại. Như thế này thật tốt trong không gian huyền diệu, tinh khôi này có nàng, có chàng, chỉ có hai người. Tô Vân Oản ngẩn ra, ngắm những chú đom đóm bay lượn trước mắt đến ngây người.
Hạ Hầu Lẫm nhìn trộm nàng. Thấy Oản Oản vui vẻ cười rộ lên chàng mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng đi đến cạnh nàng, thấp giọng nói: “Oản Oản đây là đom đóm. Ta đã tìm rất lâu, ta tìm rất lâu mới tìm được nơi này… Bây giờ muội không giận ta nữa chứ…”
Tô Vân Oản lắc đầu, nghĩ thầm sao nàng có thể giận chàng được. Chàng là giấc mộng đẹp nhất đời nàng, cũng là người duy nhất nàng yêu. Chỉ là… Tô Vân Oản nghiêng đầu cười với chàng. Nụ cười ấy có thương, có đau, có tiếc nuối, có chua xót, có hạnh phúc, vui vẻ. Lúc ấy Hạ Hầu Lẫm không hiểu nổi, phải rất lâu về sau chàng mới ngộ hết được những nỗi niềm chất chứa trong gương mặt khẽ mỉm cười của nàng đêm nay.
Hạ Hầu Lẫm đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ bìa rừng chạy đến, phá vỡ hết sự yên tĩnh mỹ hảo, phá vỡ giây phút êm đềm, đẹp đẽ khó khăn lắm mới có được của hai người.
Kẻ đến hết sức vội vàng, chạy đến trước mặt Hạ Hầu Lẫm, liến thoắng nói: “Tiểu Hầu Gia, Nhϊếp chính vương triệu người vào cung gấp.”
Hạ Hầu Lẫm vội vàng tiến cung, còn Tô Vân Oản được người hầu của Hầu phủ đưa về tận phủ.
Đêm đã khuya nhưng nàng chẳng hề buồn ngủ chút nào, Nhϊếp chính vương vội vã triệu kiến Hạ Hầu Lẫm hồi cung như thế rốt cuộc là có việc khẩn gì? Có vẻ không phải chuyện cấp bách bình thường bằng không thì sao đã là buổi tối, hai người họ còn đang ở trong núi mà vẫn phải triệu vào cung cho bằng được?
Tô Vân Oản nghĩ đến ngây người. Đúng lúc này Hạ Hầu Lẫm từ cửa sổ nhảy vào phòng, nghe thấy tiếng động nàng vội vàng đứng dậy, cảnh giác nói: “Là ai!!!”
Hạ Hầu Lẫm mệt mỏi đáp: “Oản Oản, là ta...”
"Hạ Hầu Lẫm sao huynh lại đến đây!! Hôm nay tiến cung gấp như vậy là có việc gì?” Tô Vân Oản vừa dứt lời đã bị chàng giam vào trong l*иg ngực.
“Oản Oản, chiến sự ở biên quan căng thẳng. Đột Quyết lén lút đột kích, ta được phái đến biên quan… Oản Oản… Muội ở nhà phải tự chăm sóc bản thân thật tốt…” Hạ Hầu Lẫm nói xong, thanh âm đã khàn khàn, như đang cố kìm nén gì đó.
Tô Vân Oản kinh ngạc nói: “Phụ thân và các ca ca của muội không phải vẫn đang trấn thủ ở biên quan hay sao? Muội đâu có nghe tin tức nào xấu truyền về?”
Hạ Hầu Lẫm vuốt ve suối tóc đen nháy của nàng, dịu dàng nói: “Sự tình hai ngày nay rất căng thẳng, có lẽ bá phụ cũng không kịp nói với muội. Hai canh giờ nữa ta sẽ lên đường.”
Tô Vân Oản hiểu ra, chiến sự lần này có lẽ không đơn giản, nếu không muốn nói là vô cùng cấp bách, bằng không cũng không triệu kiến Hạ Hầu Lẫm tiến cung trong đêm, càng không ngay lập tức ném chàng ra biên ải. Tô Vân Oản lo lắng vô cùng, nàng lo cho Hạ Hầu Lẫm, lo cho phụ thân và các ca ca vẫn đang chiến đấu với Đột Quyết hung hãn ngoài biên ải xa xôi.
Giọng nàng bắt đầu nức nở: “Hạ Hầu Lẫm, hứa với ta nhất định phải chờ về… Nhất định phải trở lại gặp ta…” Nói xong tiến đến hung hăng hôn lên môi chàng. Nụ hôn sâu và nồng nhiệt, hơi thở hai người triền miên quấn lấy nhau. Chàng cảm nhận được rõ ràng sự bi thương, sợ hãi của nàng qua nụ hôn này. Chàng tinh tế đáp lại, dùng chính nụ hôn để an ủi, dỗ dành nàng.
Qua thật lâu, tưởng chừng sẽ đi tới thiên hoang địa lão, hai người mới lưu luyến tách ra.
Hạ Hầu Lẫm buông Tô Vân Oản ra, dùng ngón tay dịu dàng mơn trớn khuôn mặt yêu kiều, nhỏ nhắn, làn môi đỏ mọng của nàng, cẩn thận nhìn thật kỹ, như muốn khắc ghi hình bóng nàng vào trong tim. Một lúc lâu sau, chàng mới nhẹ nhàng cất lời: “Oản Oản… Ta đi đây… Muội nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt… Chú ý giữ gìn thân thể… Ngủ sớm dậy sớm… Ăn thật ngon… Nếu như…”
Đôi mắt nàng sớm đã nhòe lệ, run rẩy đáp: “Nếu như… cái gì?”
Hạ Hầu Lẫm cười, lắc đầu, lại ôn nhu hôn lên lông mày, mí mắt, đôi môi nàng, sau đó mới dịu dàng nói: “Không có gì… Oản Oản ta đi chuẩn bị một chút…Ta đi rồi cũng... Đừng quá nhớ ta…” Nói xong chàng xoay người, nhanh chóng nhảy qua cửa sổ, biến mất trong màn đêm.
Tô Vân Oản thất thần đứng đó, nước mắt tí tách rơi xuống nền nhà, trái tim quặn lại.
Hạ Hầu Lẫm ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng mình, ngẩng đầu ngắm vầng trăng trên cao. Sắc mặt chàng có chút trắng bệch. Chàng vừa suýt chút nữa đã nói với nàng, nếu chàng không trở về hãy tìm một người thiếu niên tốt đẹp, yêu nàng mà gả đi. Nhưng mà chàng lại chẳng thể mở miệng, chàng không chịu nổi viễn cảnh Oản Oản của chàng gả cho người khác, dù chỉ là tưởng tượng. Chàng biết thế là ích kỷ, cũng biết bản thân không nên làm thế, nhưng cái gì chàng cũng không dám nói, cũng không dám để nàng chờ, chỉ sợ đến khi trở về bên nàng, chàng chỉ còn da ngựa bọc thây.
Hạ Hầu Lẫm cảm thấy hối hận muốn chết vì đã tước đi sự trinh trắng của nàng, nếu chàng không hành động khinh suất như thế, vậy thì Tô Vân Oản có thể tìm một thế gia công tử tốt để gả cho. Nếu chàng không thể bình an trở về thì Oản Oản của chàng phải làm sao? Vốn muốn đợi qua một đoạn thời gian, Oản Oản quên đi được hình bóng của Nhϊếp chính vương, chàng sẽ chính thức ngỏ lời với nàng, bày tỏ cho nàng biết tâm ý của chàng.
Hạ Hầu Lẫm vô cùng hối hận, hối hận vì hai người đã phung phí nhiều năm tháng như vậy, nhưng hiện tại có nói gì cũng vô dụng, chỉ cầu có thể bình an trở về bên nàng…
Đêm nay, cả hai cùng thao thức, trằn trọc...