Câu nói rõ ràng không có gì khác thường, nhưng hành động của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến cảm giác vạn phần nguy hiểm.
- "Vương Nhất Bác! Anh muốn làm gì?"
- "Mau thả em xuống".
Vương Nhất Bác vậy mà không rằng không nói, đem Tiêu Chiến ném phịch xuống giường. Cũng may mặt giường nệm tốt, không gây đau đớn.
Thân hình thực sự như một con gấu, Tiêu Chiến nhất thời không làm cách nào có thể dậy nổi, khăn quàng cổ còn vướng lên che luôn cả mắt, nhưng hai tay áo bông dày còn chưa kịp đưa lên kéo xuống, đã liền bị người kia giữ lại.
Chẳng chờ đến lúc Tiêu Chiến có thể bật mình ngồi dậy, đã lập tức cảm nhận cả người mình bị gì đó rất nặng đè lên.
Vương Nhất Bác ở trên, lúc này mới thả tay phải, đưa lên kéo chiếc khăn choàng để hở ra cánh môi mềm cùng chiếc mũi cao cao của Tiêu Chiến, nhưng mặc nhiên vẫn cố ý để chiếc khăn che đi tầm mắt người kia.
- "Anh....!"
- "Hự....m....Anh định......."
Lời còn dang dở đã bị nuốt trọn, không cho thốt lên thêm một tiếng nào nữa. Chỉ còn tiếng ư..ư....a...a... khó khăn phát ra từ cánh mũi nhỏ của Tiêu Chiến.
Dù hai người thường ngày vẫn luôn làm ra mấy hành động tình cảm chỉ là chuyện riêng, nhưng việc một người đè trên một người theo kiểu có chủ ý như này thì thực sự chưa từng có.
Qua tầng tầng quần áo dày nhiều lớp, đυ.ng chạm cơ thể cũng không hề gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một người.
Tiêu Chiến qua một hồi bất ngờ mà phản kháng, thì chẳng bao lâu đã bị Vương Nhất Bác đem tư vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi dẫn dắt mà nhu thuận nghe theo.
Nhắm mắt cảm nhận tất thảy những đường mật này, qua thêm rất lâu nữa, Vương Nhất Bác mới ngừng lại thao tác của cánh môi, mà đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ thấp xuống cho Tiêu Chiến.
Khóe mắt khẽ nhăn nhăn tiếp nhận ánh sáng, Tiêu Chiến từ từ nâng lên mi mắt ngang tầm nhìn vào bờ vai người kia, mới đem vẻ ủy khuất bày ra.
- "Việc này không phải ngày nào cũng làm hay sao?"
Vương Nhất Bác đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc mái trên trán Tiêu Chiến, thành công mang cặp mi dày đang rũ của người kia nâng cao, đem ánh mắt hai người trao chọn cho nhau.
- "Tiêu Chiến! Em không phải rất thông minh hay sao?"
- "Em khi nào thì không thông minh?"
- "Bây giờ đang không thông minh".
- "Anh thường ngày không phải vẫn hay thích nói chuyện giống như vậy?"
- "Em là đang trách anh mấy chuyện này vẫn làm mỗi ngày chứ gì?"
Nói rồi, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn Tiêu Chiến thêm lần nữa. Nhưng nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng như mọi khi, mà dồn vào tất thảy si mê, quyến luyến.
Là nụ hôn khơi gợi trăm ngàn du͙© vọиɠ chiếm hữu, vốn vẫn luôn tồn tại trong bản năng nguyên thủy nhất của chính mình.
Thân người sớm đã di chuyển nằm nghiêng bên cạnh, để tránh sức nặng đè người phía dưới quá lâu. Vương Nhất Bác một tay vuốt ve bên gò má, một tay đưa lên nhẹ nhàng tháo khăn quàng cổ dày sụ.
Tiêu Chiến nãy giờ vẫn ngoan ngoãn nằm im, bởi sớm đã bị nụ hôn sâu của người kia làm cho đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn, khoá áo phao lông vũ từ khi nào bị kéo xuống cũng chẳng hay.
Mãi đến khi chiếc eo nhỏ mềm cảm nhận bàn tay có phần lạnh của Vương Nhất Bác đang luồn vào trong áo len, đặt bên ngoài một lớp áo thun mỏng mà xoa xoa mới giật mình mở to hai mắt.
Gò má, cùng hàng mi dày nhắm chặt của Vương Nhất Bác hiển hiện cách một khoảng quá gần. Cánh môi tròn đầy mềm mọng từ khi nào cũng đã rời đôi cánh anh đào mà trượt dài xuống cổ, đầu lưỡi mềm mềm, ướt ướt lướt dần đến vành tai, cảm giác nhột nhột, ngứa ngáy rất khó tả.
Tiêu Chiến âm thầm suy nghĩ.
- "Đúng là mấy việc này trước giờ chưa từng làm qua".
Đôi tay hơi lạnh của Vương Nhất Bác đã lại bỏ qua một lớp áo thun cuối cùng mà lần đầu chạm vào làn da dưới sống lưng trơn bóng, mịn màng của Tiêu Chiến, còn không ngừng vuốt lên vuốt xuống. Làm thân thể người kế bên bắt đầu nhộn nhạo, khó chịu.
Vốn vẫn im lặng cảm nhận tất thảy những xúc cảm mới lạ này, nhưng cùng với lúc thân thể mất lực không có sức để phán kháng, thì trái tim cũng bắt đầu âm ỉ đau đau.
Đôi bàn tay của Vương Nhất Bác lướt đến đâu, thì l*иg ngực trái càng như từng đợt sóng trào, cuộn mình mang đau đớn dâng lên đến đó.
Qua một hồi thành công làm Tiêu Chiến bất động, Vương Nhất Bác mới từ từ nâng lên hàng mi dày. Nhìn vào khóe mắt bắt đầu ướt nước, đôi đồng tử vốn sáng trong lại tối sầm không khe sáng.
Còn Tiêu Chiến hiện tại lại không thể làm thêm ra hành động nào, bởi thân thể cảm nhận những đường tơ máu ly ty đang cực kỳ khó khăn lưu chuyển, ngực trái co rút liên hồi, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài từ khóe mắt.
Thấy vậy, Vương Nhất Bác cực kỳ hoảng hốt, chống người nằm sấp dậy.
- "Tiêu Chiến! Em làm sao thế?"
Không lên tiếng trả lời, Tiêu Chiến nghiêng người, đưa tay ôm mặt.
- "Nếu em không thích như vậy? Sau này anh sẽ không làm nữa".
- "Em đừng như vậy được không?"
Vương Nhất Bác cho rằng, hành động của mình dọa sợ Tiểu Hồ ly rồi, phải lên tiếng cất giọng an ủi.
Tiến người nằm sát lại gần, đưa tay đẩy chiếc mũ len trượt xuống mặt nệm, mới cúi mặt hôn nhẹ vào mái tóc đen mềm mềm.
- "Anh xin lỗi".
Tiêu Chiến vẫn nằm im đưa tay áo trùm kín lên che đi gương mặt. Bản thân cũng không biết giải thích như thế nào với phản ứng của chính mình.
Những ngày ở gần nhau, Tiêu Chiến hiểu rõ cảm xúc của mình mỗi khi hai người gần gũi sẽ luôn là vui vẻ, hạnh phúc. Và tất nhiên có thể nhìn thấy rõ người kia cũng vậy.
Từ sau ngày Vương Nhất Bác đứng giữa biển lửa gọi tên, rồi lại vì che chắn cho mình mà bị thương nặng như vậy . Tiêu Chiến đã quyết định.
- "Người này! Dù muốn mình chết. Mình cũng sẽ chết".
Nhưng đến khi này, lại làm ra hành động khiến người kia lo lắng, sợ hãi. Qua thêm một lúc, cơn đau dịu lại, đem tất cả những hỗn độn trong cơ thể giấu nhẹm, Tiêu Chiến mới cố gắng lấy lại tinh thần, lau đi đôi mắt ướt nước, thả bàn tay xoay người trở lại.
- "Hì...hì...trêu được anh rồi".
Vương Nhất Bác đến giờ, nghe được Tiêu Chiến nói một câu như vậy, mới có thể thả lỏng.
- "Anh xin lỗi!"
- "Tiểu Hồ ly của anh, ngây thơ như vậy. Là anh dọa em sợ rồi".
Nén lại toàn bộ mọi ham muốn nɧu͙© ɖu͙© của chính mình.
Vừa nói, Vương Nhất Bác vừa đẩy người ngồi dậy, sau đó mới đưa tay kéo Tiêu Chiến.
- "Nào! Dậy thôi.....Đi Trường Thành ngắm tuyết".
Tiêu Chiến nghe vậy, lòng liền vui vẻ, theo lực bàn tay người kia bật mình ngồi dậy, cầm theo khăn quàng cổ, hai người cất bước rời khỏi phòng ngủ.
Đem thân thể trở lại trạng thái trước khi nằm lên giường, cả hai lại tròn tròn kín mít khóa cửa nhà, nắm tay nhau đi dọc dãy hành lang.
Vừa xuống đến phía dưới đã thấy ô tô riêng của Vương Nhất Bác chờ sẵn. Có lẽ cũng đã đợi một lúc khá lâu rồi, nhưng tài xế cũng không dám tỏ ra vẻ mặt nào khó chịu. Bởi lẽ lương thì vẫn nhận, mà cũng lâu lắm mới được Vương Nhất Bác gọi đến.
Suốt đường đi, Tiêu Chiến trầm mặc ít nói, chỉ đem bàn tay Vương Nhất Bác nắm thêm càng chặt. Sợ rằng buông rồi sẽ không thể nắm lại được nữa.
Ô tô đưa hai người đến Cổ Bắc Khẩu, dù giao thông đến đây khá không thuận lợi nhưng nơi này lại là một trong những điểm ngắm tuyết đẹp nhất Trường Thành, và cực kỳ phù hợp với yêu cầu của Tiêu Chiến.
- "Em muốn đến nơi vắng người".
Tuyết rơi suốt một đêm qua, làm cho Vạn lý Trường Thành phủ trắng một màu, tạo lên khung cảnh đẹp như trong tiểu thuyết.
Thời điểm hai người đến nơi, bông tuyết đã nhẹ rất nhiều, nhưng cái lạnh thì không có dấu hiệu vơi bớt. Xuống xe, Tiêu Chiến có phần rùng mình, hai tay co lên xoa xoa gò má, rồi cất bước đi về phía trước.
Vương Nhất Bác đem ba lô khoác lên người mình, qua thêm một lúc dặn dò tài xế, mới rảo bước đi theo Tiểu Hồ ly đang chạy nhảy phía trước, cất giọng nhắc nhở.
- "Cẩn thận trơn ngã".
Tiêu Chiến nghe tiếng, xoay người trở lại, đưa tay áo bông dày sụ lên vẫy vẫy, khuôn miệng nhỏ hiển hiện một nét cười như đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết trắng xóa.
- "Anh!"
- "Mau qua đây".
Trong một khoảnh khắc, bước chân khựng lại, có lẽ Vương Nhất Bác lại hoa mắt nữa rồi, thân thể Tiêu Chiến mất bóng trên nền tuyết trắng.
Một cục tuyết nhỏ bằng nắm tay, được người vo tròn cẩn thận, đột nhiên ném bụp vào bờ vai, vỡ tan trượt dài trên áo phao rơi xuống hòa vào một thể trắng xóa một màu dưới chân.
- "Anh!".
- "Xem em này".
Lần này, tiếng cười khúc khích của Tiêu Chiến đã cách một đoạn xa hơn. Vương Nhất Bác ngồi xuống nặn ra một cục tuyết lớn bằng ba nắm tay, đưa giấu ra phía sau lưng, như vẻ không hay không biết lẳng lặng đi đến phía sau lưng Tiêu Chiến.
Nhưng bước chân trên nền tuyết vẫn tạo ra âm thanh xào xạo, làm người kia phát hiện.
Giây phút Tiêu Chiến vừa vui vẻ ngoảnh mặt lại, đã bị cục tuyết lớn kia ném vào gần giữa mặt. Qua một lớp khăn quàng mà dính lên thành mũi, cùng gò má trông rất buồn cười.
- "Hự...mmm....Anh chơi xấu".
Tiêu Chiến nhăn mặt ủy khuất, bày ra chất giọng càng nghe càng muốn khi dễ.
- "Còn không phải là em vừa đánh lén anh hay sao?"
Lời vừa dứt, Vương Nhất Bác đã ăn nguyên một cục tuyết lớn làm hai mắt nhắm nghiền.
- "Ha....ha....ha....".
- "Bị lừa rồi.....".
- "Vương Nhất Bác bị lừa rồi....."
Tiêu Chiến nói rồi, cất bước chạy nhanh về phía trước, nhưng chẳng bao lâu liền bị Vương Nhất Bác bắt được, đem thân thể hai người lăn mấy vòng, rồi mới nằm ngoảnh mặt nhìn nhau cười lớn.
Hai người chơi rất vui vẻ, tiếng cười giòn tan của Tiêu Chiến vang trong không gian vọng vào thành tuyết trắng xoá như thể muốn làm tan chảy vạn vật.
Tiêu Chiến cảm nhận được thời khắc ấy thực sự đến rồi. Nằm trên nền tuyết trắng xoá cất giọng.
- "Anh cởi bao tay ra đi".
- "Lạnh như vậy, cởi ra làm gì?"
- "Nhanh lên!"
Vừa lên tiếng giục người, Tiêu Chiến cũng nâng lên tháo đôi của mình ra. Xong mới với tay nắm lấy Vương Nhất Bác siết chặt, cảm nhận chút hơi ấm thân thuộc cuối cùng.
Bàn tay cứ ẩn cứ hiện, cùng với thân thể hòa cùng một dạng, nước mắt cũng theo đó rơi không rõ hình thù, từng giọt theo thái dương nhỏ xuống làm tan chảy toàn bộ tuyết dưới lưng mình.
Tạo thành một vòng nước trong vắt bao quanh thân thể, mặt nước từ trong phản chiếu như gương, dần chuyển sang màu trắng thuần tuý, tinh khiết. Đem thân thể Tiêu Chiến dần dần hoà tan.
- "Anh ơi!"
- "Em phải trở về rồi".
- "Anh rất tốt. Em rất thích anh".
- "Nhất định sẽ không quên anh".
Hình ảnh diễn ra trước mắt quá mức không thể tưởng tượng, dù bản thân mấy ngày qua cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Tiêu Chiến rời đi.
Nhưng đại não của Vương Nhất Bác vẫn đón nhận một cơn trấn động, đáy lòng quặn thắt từng cơn, qua màng thủy quang trong suốt từ khóe mắt nhìn nụ cười của Tiêu Chiến ẩn ẩn, hiện hiện.
Lời yêu trong tim...... thốt lên thành tiếng.
- "Tiêu Chiến! Anh yêu em".
- "Anh yêu em!"
- "Tiêu Chiến......n...n...nnn".
Tiếng Vương Nhất Bác vang lớn rồi vọng lại trên dãy Vạn Lý chẳng một bóng người.
Trường Thành trời lạnh, tuyết dày, chỉ còn một người đem nước mắt nóng hổi phủ đầy tuyết trắng.
Nỗi sợ hãi lớn nhất.
Thực sự đã đến rồi.
Tiêu Chiến - Chính thức bị triệu hồi.
====================