[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 37: Lên giường không ngủ: D

Suốt thời gian sau thời điểm quay về từ Thượng Hải, đến bây giờ Vương Nhất Bác đã ở nhà dưỡng thương được gần 2 tháng. Không có lời nhắc nhở của Lưu Hạ, không có sự cằn nhằn của Lâm Thanh Hà, không có những lịch trình chạy show dày đặc.

Chỉ có nỗi sợ trong lòng chưa từng vơi bớt, muốn đem tất thảy thời gian ở bên, để dành cho Tiêu Chiến đủ mọi xúc cảm ngọt ngào nhất có thể.

- "Tiêu Chiến! Nếu anh nói....muốn giữ em ở lại....Liệu em có đồng ý không?"

Trong lòng vẫn luôn âm thầm tự hỏi câu ấy, nhưng cứ nhìn Tiêu Chiến vui vẻ, cười nói như vậy, lời ra đến miệng lại nghẹn ở cổ họng không thể thốt lên.

Qua một tháng nằm viện trước đó, sức khỏe của Vương Nhất Bác đã tốt lên rất nhiều, nhưng Bác sĩ cũng đã căn dặn, thân thể này muốn lành lặn phải cần nhiều thời gian, không thể nóng vội.

Lịch trình hoạt động của Vương Nhất Bác bị đóng băng ngay lập tức sau đêm xảy ra sự cố. Hotsearch treo tên liên tục nhiều ngày liền.

Nhưng bản thân Vương Nhất Bác đến bây giờ lại cảm giác không còn quá quan tâm đến mấy chuyện này nữa. Tận đến ngày trở lại Bắc Kinh mới truy cập weibo, thấy rất nhiều lời cổ vũ động viên của tiền bối, bạn bè và fan hâm mộ.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, cầm điện thoại lướt lướt một hồi, những thông tin về mình, tốt có, xấu cũng có. Nhiều đến mức nếu muốn đọc hết chắc phải dành cả một ngày.

Qua thêm một lúc, mới thấy bóng Tiêu Chiến từ phòng ngủ bước ra, trên tay còn ôm theo Tiểu Quả. Thời gian hai người ở viện, Tiêu Chiến có nhờ Hạ An chăm giúp, giờ trở lại Bắc Kinh mới có thể đón về.

- "Em nãy giờ làm gì trong phòng thế?"

- "Em làm chỗ ngủ cho Tiểu Quả".

- "Sao không mua? Trên mạng bán nhiều mà".

Tiêu Chiến nhăn mặt, ôm Tiểu Quả ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

- "Em thích tự tay làm cho Tiểu Quả".

Vương Nhất Bác đem điện thoại đặt lên mặt bàn đối diện, đưa tay kéo sát Tiêu Chiến lại gần.

- "Tiêu Chiến! Có phải anh đã sai khi mua Tiểu Quả cho em hay không?"

Nghe người hỏi một câu như vậy, Tiêu Chiến cảm giác có chút bất an, đem Tiểu Quả ôm chặt vào lòng, mới ngoảnh mặt nhìn Vương Nhất Bác thắc mắc.

- "Anh vì sao hỏi em như vậy?"

- "Còn không phải sao? Em xem một ngày em dành bao nhiêu thời gian cho Tiểu Quả?"

Tiêu Chiến nghe vậy liền bật cười.

- "Anh còn đi ganh tị với cả Tiểu Quả hay sao?"

- "Vậy em mau thả nó xuống đi".

- "Để em mang Tiểu Quả vào phòng, nó muốn ngủ rồi".

- "Nó tận bốn chân, có thể tự đi mà".

- "Nhưng khi ở bên em, thì nó được quyền lười nhác".

- "Em sắp chiều hư nó rồi".

- "Còn không phải học anh hay sao?"

Vương Nhất Bác trong lòng liền cảm thấy, Tiêu Chiến dạo gần đây càng ngày càng giỏi nói lý lẽ. Nghĩ rồi, mới thả lỏng vòng tay, để Tiêu Chiến đứng dậy ôm Tiểu Quả vào phòng.

Đến lúc Tiêu Chiến từ phòng mình trở ra, Vương Nhất Bác đã đang đứng khoanh tay trên thành lan can ở ban công.

Thời điểm này đã là gần tết âm lịch, mùa đông Bắc Kinh đã bắt đầu từ cách đó hai tháng. Đêm xuống, nhiệt độ càng giảm, gió lạnh ngoài trời trên tầng cao rít gào từng cơn.

Trên người chỉ mặc một lớp áo len mỏng, Tiêu Chiến đến gần đã cảm nhận cái lạnh thấm vào tầng tầng da thịt.

- "Lạnh như vậy, sao anh không ở trong?"

Vương Nhất Bác ngoảnh mặt nhìn Tiêu Chiến, khuôn môi nở một nụ cười không mấy vui vẻ.

- "Qua đây".

Tiêu Chiến nghe gọi, liền bước lại gần.

- "Nhưng lạnh lắm. Vào trong thôi!"

Đem người kéo sát lại gần, Vương Nhất Bác nâng lên tay phải vòng qua ôm lấy vai trái của Tiêu Chiến.

Hai người không ai nói thêm gì, chỉ tự mình tĩnh lặng trong suy nghĩ và xúc cảm của chính bản thân.

Qua thêm rất lâu, Tiêu Chiến mới cúi mặt nhìn bàn tay mình dần dần trong như giọt nước, nhưng lập tức giấu nhẹm không để Vương Nhất Bác được nhìn thấy. Kể từ ngày tai nạn xảy đến, hiện tượng này càng ngày càng xuất hiện nhiều.

- "Anh ơi! Ngày mai anh dẫn em đi ngắm tuyết được không?"

- "Ở nhà cũng có thể ngắm được tuyết mà".

- "Nhưng em muốn đến nơi có thật nhiều, thật nhiều tuyết, mới có thể ngắm cho đã".

- "Uh! Vậy ngày mai liền đưa em đi".

Tiêu Chiến xoay người, đối diện gương mặt cùng Vương Nhất Bác.

- "Anh!"

- "Uh!"

- "Bản thân mình mới là quan trọng. Đừng vì ai mà làm tổn hại chính mình".

Vương Nhất Bác đưa tay vuốt vuốt bả vai Tiêu Chiến một hồi.

- "Sao thế? Sao hôm nay lại nói mấy lời như vậy?"

- "Hì....Không sao cả, tự dưng muốn nhắc nhở anh như vậy".

- "Vào trong thôi. Em buồn ngủ rồi".

Nói là như vậy, nhưng đêm đó có người không thể chợp mắt một giây một phút. Những ngày gần đây, thân thể thường xuyên đón nhận cơn đau từ ngực trái, sau một lần biến hóa duy nhất trong đêm xảy ra tai nạn, sau này đều không cách nào để có thể làm được giống như vậy nữa.

Nhưng da thịt lại có những thay đổi khác thường, âm giọng trầm ấm, từ tính không thể nhầm lẫn đêm nào cũng lên tiếng nhắc nhở, muốn người trở về.

Tiêu Chiến đã thầm hỏi rất nhiều lần.

- "Mình cùng Long Thần là quan hệ gì?"

- "Vì sao mỗi ngày đều tha thiết khẩn cầu mình trở về?"

Tiêu Chiến xoay người nhìn gương mặt Vương Nhất Bác đang say ngủ. Càng nhìn lại càng thấy giống Long Thần.

- "Hai người này rốt cuộc lại là quan hệ gì?"

Tiêu Chiến tự mình có thể nhận ra, việc Vương Nhất Bác gặp được và cứu mình liệu có phải tình cờ, hay đã được cơ duyên xảo hợp an bài, sắp xếp.

- "Thời gian ở cùng anh rất vui vẻ".

- "Em dù có trở về cũng nhất định không quên anh".

- "Dù đối với anh chúng ta chỉ giống như bèo với nước".

Bất cứ sự việc, lời nói, hành động, biểu cảm nào của Vương Nhất Bác từ ngày hai người gặp nhau, Tiêu Chiến đều tự mình ghi nhớ đầy đủ.

- "Anh là người tốt nhất với em. Em rất thích anh!"

Tiêu Chiến cất giọng thủ thỉ bên tai, sau đó đem người đối diện ôm chặt, rúc đầu vào l*иg ngực vừa rộng vừa ấm áp.

Vương Nhất Bác ngủ say, nhưng thấy người trong lòng khẽ động, vòng tay đang ôm càng thêm siết chặt, cảm giác này thực sự đã quá quen thuộc rồi.

----------

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác thực sự đưa Tiêu Chiến đi Trường Thành ngắm tuyết.

Trong lòng cảm thấy, việc bị thương cũng không quá tệ, bởi có thể dành nhiều thời gian để ở bên Tiêu Chiến hơn, hay những lúc Tiêu Chiến nói muốn đi ngắm tuyết, liền chẳng cần phải quan tâm đến trách nhiệm hay lịch trình, bỏ lại tất cả để đi như thế này.

Tiêu Chiến trên người khoác một chiếc áo phao lông vũ rất lớn trùm tay, dài đến ngang gối, đầu đội một chiếc mũi len che đi chỏm tóc đen mềm mềm, còn bị Vương Nhất Bác ép đeo thêm một đôi bao tay bằng da, quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ che đi nửa mặt nữa.

Đứng nhìn nhìn trước gương, Tiêu Chiến cảm thấy mình rất buồn cười.

- "Anh!"

- "Có thấy em giống con gấu không?"

Vương Nhất Bác nghe hỏi, tiến lại gần, đem thân hình hai người cùng phản chiếu qua gương.

- "Có tận hai con gấu".

Tiêu Chiến nghe vậy, miệng cười khúc khích, đứng thêm một lúc thì tiến lại gần kệ giày. Nhưng cứ loay hoay ở đấy một hồi, chưa biết làm thế nào cho tốt.

- "Mau ngồi xuống đi".

Đưa tay đè người ngồi xuống bục đeo giày ở cạnh cửa, Vương Nhất Bác lấy ra một đôi đúng cỡ chân của Tiêu Chiến, cúi người giúp đeo nó vào chân.

Tiêu Chiến vui vẻ nhìn người kia làm từng việc, thân thể càng thêm phần lười nhác, tựa lưng ra bức tường phía sau.

- "Anh ơi!"

- "Hay anh bế em xuống xe luôn đi. Bây giờ đến đi cũng không muốn".

Vương Nhất Bác không trả lời, đợi bàn tay thành thạo thắt sợi dây ra hình dáng một cánh bướm nhỏ, mới nhổm người kéo Tiêu Chiến lại gần, qua lớp khăn quàng cổ nghiêng đầu tìm đích đến.

- "Em còn lười nhác nữa, liền bế em về giường".

- "Vừa thức dậy, anh bế em về giường làm gì?"

Vốn đã chỉ có ý nói một câu trêu đùa, nhưng Tiêu Chiến lại đi hỏi như vậy, làm Vương Nhất Bác muốn giở giọng, nở một nụ cười nửa miệng không mấy nghiêm túc.

- "Lên giường đâu nhất thiết là phải để ngủ".

- "Lên giường không ngủ thì còn làm gì?"

Vương Nhất Bác vừa đem ba lô khoác lên người, vừa đưa tay véo mũi Tiêu Chiến.

- "Em đó, hỏi ít thôi?"

- "Vì sao không được hỏi? Anh là không biết trả lời thế nào thì có".

Hai người vừa nói qua nói lại, sớm đã hoàn tất mọi việc, chuẩn bị khóa cửa rời đi, nhưng nghe Tiêu Chiến nói như vậy, vừa sáng ra trong lòng liền thấy ngứa ngáy. Vương Nhất Bác xoay người nhìn Tiêu Chiến một hồi.

- "Tiêu Chiến! Em khi nào thì ngừng hỏi vì sao?"

- "Chừng nào em thỏa mãn câu hỏi của mình".

- "Chắc chắn không?"

- "Chắc chắn!".

Tiêu Chiến nói xong một câu này, mặt vẫn tỉnh bơ, cho đến khi nhìn Vương Nhất Bác cầm tay mình kéo ngược trở lại đi vào trong nhà, đem ba lô vứt phịch xuống đất, một đường thẳng về phòng ngủ.

- "Nhưng bây giờ em đâu có buồn ngủ".

Vừa mở cánh cửa, Vương Nhất Bác đã đem Tiêu Chiến ôm vác trên vai.

- "Anh muốn làm gì? Mau thả em xuống".

Thân thể Tiêu Chiến như một con gấu béo không cách nào cử động, đem hai tay khua loạn trên vai.

- "Cho em biết trên giường không ngủ còn có thể làm gì".

====================

Đêm qua đến giờ xem streetdance mà tui vã với lực eo của Wang đội trưởng quá các cô ơi :v