[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 5: Giao trì

Tiêu Chiến từ ngày bị oán linh tấn công ở Phong Nguyệt Tịnh. Cơ thể bị chấn thương, tâm tình cũng theo đó mà thay đổi.

Như những ngày gần đây, Hồ ly nhỏ ở Tàng Kinh Các chuyên tâm vào một vài cuốn trúc thư mà bản thân đang có hứng thú.

- "Hóa ra đọc sách cũng rất hay".

Không hề nhàm chán giống như mình từng nghĩ. Trong sách có rất nhiều thứ kỳ diệu, thôi thúc trí tò mò và tưởng tưởng của Hồ ly nhỏ.

Nhưng khí tức trong cơ thể bỗng dưng hỗn loạn, l*иg ngực càng lúc càng đau thắt, thân thể cũng rệu rã. Sống lưng lạnh toát lên từng hồi. Thân thể như đang bị ai đó cố tình gặm nhấm, xâm chiếm.

Tiêu Chiến chống tay đẩy thân mình đứng dậy, đoạn muốn rời khỏi sập gỗ. Nhưng chưa đi được quá 3 bước, đầu óc đã quay cuồng, hai mắt nhòa dần. Cảnh tượng trước mặt liên hồi xoay ngang xoay dọc.

Oán linh mang một làn khói đen hư ảo, đứng bên bậc thềm nhìn một con Hồ ly nhỏ đang bị nó thao túng.

Nó cảm giác thân thể này rất vừa mắt nó, linh hồn này cũng rất phù hợp với nó.

Chỉ cần thêm một chút thời gian tìm kiếm nơi chứa nội đan tinh nguyên. Là nó có thể hòa cùng một thể với con Hồ ly nhỏ này.

Khoảnh khắc hai mắt nó sáng rực đỏ lự, khóe môi nở ra một nét cười gian trá. Oán linh cực nặng ý niệm muốn lao thẳng vào thân thể kia. Liền bị một đường bạch quang lóa mắt đánh bật ra ngoài.

Tiêu Chiến ôm thân thể đau đớn, một lần nữa ngất đi. Trước khi khoảng không phía trước là một màu tối đặc. Hồ ly nhỏ vẫn kịp nhìn thấy bóng dáng trắng thanh thuần sau đường kiếm sáng chói đó.

- "Chính là Long Thần".

Oán linh này quả thực không tầm thường. Bị một đường kiếm của Giáng Long, lại được vận vào sáu phần công lực. Không rõ thân thể nội thương nặng đến bao nhiêu. Nhưng vẻ bề ngoài nó chỉ phun ra một búng máu không lớn.

Nó lồm cồm bò dậy, nhoẻn miệng nhìn Vương Nhất Bác cười khẩy.

- "Long Thần thật kiên trì. Đợi ta lâu như vậy?"

Vương Nhất Bác không muốn cùng nó khẩu chiến. Ánh mắt kiên định nhìn vào con Hồ ly nhỏ đã ngất lịm.

Oán linh nhìn ra biểu cảm này.

- "Dùng nó dụ ta đến đây. Ngài cũng thật thiếu nghĩa khí".

Vương Nhất Bác ngoảnh mặt nhìn oán linh, gằn giọng quát một câu.

- "Buông lời thị phi".

Oán linh nghe tiếng càng cất giọng cười lớn.

- "Thần tiên các ngài không phải coi trọng nghĩa khí lắm hay sao? Lại đi dùng một mồi nhử chỉ để bắt một tà linh nhỏ nhoi như ta".

Vương Nhất Bác không muốn tiếp tục để nó khua môi múa mép. Lần trước do phải cứu người. Lại có cả mẫu thân đang ở đó. Để đảm bảo an toàn mới có thể dễ dàng để oán linh rời khỏi.

Nhưng lần này thì không, tay phải dùng lực tung Giáng Long bay vυ't vào không khí, tách làm 3 thanh kiếm ảo. Cùng hướng chém thẳng vào oán linh.

Oán linh gian trá, xảo quyệt. Có thể ẩn mình trốn chạy. Cũng có thể thành thạo đánh lén. Nhưng nó chỉ có thể giỏi làm việc đó trong đêm tối. Còn trong lúc nhật thực bài khai này, trực tiếp đối kháng với một thượng thần. Nó căn bản không có đủ năng lực. Huống chi người nó đang đối diện lại là Long Thần.

Chỉ một lần vận Giáng Long đã thành công đem oán linh chia làm hàng tỷ mảnh linh hồn rải rác. Suốt kiếp không được phép siêu sinh.

Dứt đường kiếm. Vương Nhất Bác vội lại đỡ lấy Hồ ly nhỏ.

Đem hắn đặt lên một chiếc bồ đoàn. Vận công áp chế toàn bộ hắc khí của oán linh đẩy ra toàn bộ. Mới mang thân thể yếu ớt của Hồ ly nhỏ trở về khu biệt viện của Tĩnh Thiên Cung.

Vương Nhất Bác cho thị nữ đến báo tin với Tiêu Linh.

- "Tiêu Linh cô nương! Long Thần báo đệ đệ của người thời gian này sẽ ở Tĩnh Thiên Cung trị thương. Người không cần lo lắng. Khi nào trị khỏi sẽ trở về".

Tiêu Linh khẽ khàng cúi người hành lễ.

- "Đa tạ Tiên tử".

Vương Nhất Bác vì sao để Tiêu Chiến ở lại Tĩnh Thiên Cung của hắn. Vì nơi này có một Giao trì. Trước nay chuyên để hắn trị thương. Rất tốt cho người hao tổn linh lực.

Giao trì này là một mạch khí ngầm. Nơi hấp thu linh lực vô cùng dồi dào của trời đất. Dù chốn này là Thiên giới. Nhưng Giao trì lại có thể thu hút địa khí.

Mạch khí ngầm này trên Thiên giới được chia sẻ đi ba nhánh. Một nhánh ở tẩm cung của Thiên Đế, một nhánh ở Tây Thiên Cung của Đế Quân. Còn nhánh này thì sau khi xây dựng và giao lại cho Long Thần mới được tự hắn phát hiện ra.

Đem người đặt xuống dòng khí mờ ảo ấm áp, linh lực dồi dào của Giao trì. Mới dần nhìn được gương mặt Hồ ly nhỏ hồng hào trở lại.

Tiêu Chiến cứ li bì ngủ như vậy trong suốt năm ngày.

Năm ngày này Hồ ly nhỏ trong vô thức cảm nhận được có người luôn ở bên quan tâm, chăm sóc hắn.

- "Có lẽ là Tỷ tỷ?"

Nhưng mùi xạ hương vốn dĩ rất quen thuộc. Hắn biết mình chỉ có thể ngửi được hương thơm này trên thân thể của một người duy nhất.

- "Là Long Thần?"

Ý chí nhận thức rất rõ ràng. Cũng có thể cảm nhận được hành động của người bên cạnh. Nhưng làm cách nào cũng không thể mở mắt.

Ngày Tiêu Chiến tỉnh dậy. Không khí xung quanh tràn ngập mùi hương dịu nhẹ ấm áp vô cùng dễ chịu. Nhưng đưa mắt tìm kiếm khắp căn phòng lạ lẫm này. Cũng không thể nhìn ra bóng dáng một ai.

Trong lòng có một chút thất vọng. Với nội thương nặng như vậy, theo phán đoán của Long Thần thì hắn chưa có khả năng tỉnh dậy.

Nhưng không ai hay biết, Hồ ly nhỏ trong những ngày này đã nảy sinh một ý niệm vô cùng sâu sắc. Đem ý chí mạnh mẽ chống trọi với nội thương. Mang mình trở về nhanh nhất có thể.

Hồ ly nhỏ muốn nhìn thấy người đã quan tâm chăm sóc mình. Muốn tận lực sử dụng khứu giác hoàn thiện hít hà hương thơm mà bản thân cảm thấy cực kỳ thoải mái ấy.

Đang còn trầm mình vào chút suy tư. Đã nghe âm giọng vô cùng dễ chịu của Huyền Tinh Nhi vọng đến.

- "Tiểu Hồ ly! Đệ tỉnh rồi?"

Tiêu Chiến khó khăn chống tay đỡ mình ngồi dậy.

- "Tinh Nhi tỷ tỷ! Đệ đang ở đâu đây?"

- "Là Tĩnh Thiên Cung của Ca Ca".

Dù Tiêu Chiến thường xuyên lui tới Tàng Kinh Các. Nhưng nơi đó tách riêng với nơi này. Biệt viện ở Tĩnh Thiên Cung càng vô cùng lạ lẫm.

- "Sao đệ lại ở đây?"

- "Hôm đó, đệ bị oán linh chế ngự. Sau đó ngất đi. May mà Ca Ca kịp thời cảm nhận có hắc khí xâm nhập Tĩnh Thiên Cung nên đã trở về".

- "Đệ trọng thương như vậy. Còn giấu trong lòng. Ca Ca muốn giúp đệ trị thương nên đã để đệ ở lại đây".

Tiêu Chiến vừa nghe Huyền Tinh Nhi nói, vừa cúi mặt một hồi, mới ngẩng mặt hỏi.

- "Long Thần bây giờ không có ở đây sao?"

- "Ca Ca đi gặp Đế Quân cùng Thiên đế. Nên dặn ta ở lại đây chăm sóc cho đệ".

- "Vâng!"

- "Tỉnh lại là tốt rồi".

Huyền Tinh Nhi đưa tay xoa xoa mái tóc của Hồ ly nhỏ. Vuốt xuống đến dải tóc tím sắc chảy dài bên vai. Cười cười mới nói.

- "Thật đặc biệt".

Tiêu Chiến nghe nói, ngạc nhiên ngẩng mặt.

- "Sao lại đặc biệt?"

- "Mái tóc của đệ rất đặc biệt. Nhìn vào có thể thấy được đệ đang tốt hay không tốt".

- "Đệ cũng không biết. Cha mẹ sinh ra đã như vậy. Trước nay cũng chưa từng thấy nó đổi màu".

- "Thôi! Đệ nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi. Ta đã xin cha được một loại thảo mộc rất tốt cho nội thương của đệ. Để ta đi chuẩn bị cho đệ một chút".

- "Đa tạ Tinh Nhi tỷ tỷ".

- "Không cần đa lễ với ta như vậy".

Nói rồi, Huyền Tinh Nhi tiến đến đỡ Tiêu Chiến nằm xuống, vén chăn cẩn thận. Mới đóng cửa căn phòng rời đi.

Tiêu Chiến lại tiếp tục ngủ. Những ngày này Hồ ly nhỏ ngủ rất nhiều. Dậy uống thuốc, hoặc ăn chút gì đó. Rồi lại ngủ.

Vương Nhất Bác mỗi ngày sẽ đến truyền linh lực trị thương cho hắn hai lần. Hầu như đều gặp lúc Tiểu Hồ ly đang say ngủ.

Tiêu Chiến khi ngủ nhìn vào cực kỳ ngoan ngoãn. Không còn cái nét tinh nghịch, bướng bỉnh như lần đầu Vương Nhất Bác gặp.

Cảm giác vì sao lại có chút không quen. Bộ dáng đó có chút phiền phức, khó chịu. Nhưng Vương Nhất Bác trong lòng lại thầm cảm thấy cũng rất đáng yêu.

Vương Nhất Bác ngồi bên mép giường, cúi mặt nhìn Hồ ly nhỏ, cảm nhận từ ngày bị thương, người này dường như đã thay đổi rất nhiều.

Cơn gió nhẹ thốc qua cánh cửa sổ, làm bay loạn dải tóc đen dài vốn đang nằm ngoan ngoãn trước ngực, bây giờ đã vờn lên chọc chọc vào mặt người đang nằm trên giường.

Vương Nhất Bác phất tay đóng cánh cửa lại. Cúi nhìn Tiểu hồ ly đang bị những lọn tóc này làm cho ngứa ngáy, khó chịu. Nét mặt nhăn nhó không thôi.

Nghĩ đoạn, hắn đưa tay kéo lại dải tóc xuôi về trước ngực cho Hồ ly nhỏ. Nhìn hắn thoải mái, ngoan ngoãn nằm im rồi. Mới đứng dậy rời đi.

Những ngày sau đó, thân thể đã bình ổn rất nhiều. Tiêu Chiến không còn ngủ nhiều như trước. Mỗi lần Long Thần đến truyền linh lực. Hắn đều thức giấc và nhận biết đầy đủ.

- "Đa tạ Long Thần đã trị thương".

- "Việc này là lỗi của ta. Ngươi không cần đa lễ".

Tiêu Chiến nghe được lời này. Không hiểu sao trong lòng lại có chút thất vọng.

- "Những ngày qua Người tốt với ta như vậy. Chỉ vì thấy có lỗi thôi sao?"

Nghĩ đoạn, Tiêu Chiến cúi người hành lễ với Long Thần một lần nữa.

- "Vết thương đã khỏi. Đa tạ Người đã quan tâm".

Nói rồi, Hồ ly nhỏ xoay người rời đi.

Trở về! Tân Thiên Cung.

====================