Những ngày qua, Tiêu Linh rất lo lắng cho Tiêu Chiến.
Nhưng Tĩnh Thiên Cung không phải nơi ai muốn đến đều đến được. Tính cách của Long Thần nàng cũng đã được nghe qua.
Hơn nữa, Long Thần lại còn là người rất cẩn trọng. Cứ cách ngày sẽ cho người đến báo tin.
- "Tiêu Linh cô nương! Đệ đệ của người đang dần khỏe lại. Người không cần lo lắng".
- "Đa tạ Tiên tử".
Dù chưa từng gặp qua. Nhưng chỉ việc như vậy cũng đủ cho nàng thấy.
- "Long Thần đúng là bậc chính nhân quân tử, được người người kính trọng, vừa nghĩa khí vừa ôn nhu".
Chắc chắn không phải kiểu người đệ đệ của nàng trước đây hay âm thầm trách móc.
Mải đặt tâm tình suy tư. Cho tới khi Tiêu Chiến đã đứng trước mặt nàng rồi. Nàng mới phát hiện.
- "Chiến Chiến! Đệ trở về rồi?"
- "Vết thương của đệ thế nào? Có còn đau không?"
- "Đệ làm tỷ rất lo lắng! Có biết hay không?"
Tiêu Linh vồn vã đặt ra hàng loạt câu hỏi. Nhưng chỉ thấy Tiêu Chiến lẳng lặng ngồi xuống ngay bên cạnh nàng.
Gương mặt đã thoáng hồng hào. Có lẽ nội thương đã được chữa trị rất tốt. Nhưng vì sao đệ đệ hay cười của nàng. Hôm nay nét mặt lại có chút u sầu như vậy?
Tiêu Linh đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Chiến.
- "Chiến Chiến! Đệ sao thế?"
Tiêu Chiến lúc này mới nũng nịu, vòng tay ôm lấy Tiêu Linh.
- "Tỷ! Đệ không biết. Đệ cảm thấy rất khó chịu".
Tiêu Linh lo lắng, muốn đẩy Tiêu Chiến ra xem xét. Nhưng Hồ ly nhỏ vẫn khăng khăng ôm lấy người tỷ tỷ.
Tiêu Linh chỉ đành đưa tay lên vuốt khẽ xuống sống lưng.
- "Vết thương của đệ vẫn rất đau sao?"
- "Dạ".
- "Khổ cho đệ đệ của ta rồi. Sau này không được tùy ý ra ngoài nữa. Biết chưa?"
- "Được! Đệ biết rồi. Sau này liền nghe lời tỷ tỷ".
Nói thì nói như vậy. Nhưng đã là bản tính thì đâu có dễ rời.
Qua được 10 ngày bị Tiêu Linh bắt ép ở trong Tân Thiên Cung vận linh lực trị thương.
Đến khi thấy thân thể nhẹ nhõm dễ chịu, cảm giác đã trở về như lúc xưa, thì cái tính cách lém lỉnh, thích chơi đùa khám phá lại trở về bầu bạn cùng Hồ ly nhỏ.
Trốn được tỷ tỷ thoát ra khỏi Tân Thiên Cung, Tiêu Chiến lại tung tăng nhảy chân sáo. Còn vừa đi vừa nhỏ giọng ca một bài.
Tiêu Chiến muốn trở lại Phong Nguyệt Tịnh.
Thực ra, Hồ ly nhỏ cảm giác rất thích nơi đó. Lần trước chỉ tại oán linh kia làm hắn ở lại không được bao lâu. Giờ oán linh này đã bị Giáng Long xé làm trăm nghìn mảnh. Cũng không cần lo lắng nữa.
Nghĩ rồi, Tiêu Chiến nương theo trí nhớ đã đi một lần. Lại tìm đến nơi đây.
Từ ngày bị oán linh làm trọng thương. Tính đến giờ cũng đã qua hai tháng.
Nơi này vẫn như vậy không hề thay đổi. Các loài hoa ở đây đều là hoa thần được dưỡng bằng linh lực. Dù là thời điểm nào cũng luôn luôn khoe sắc rực rỡ. Chỉ là không ai có thể động vào.
Hoa này chỉ có thể để người ngắm nhìn. Một khi muốn chạm vào. Cánh hoa trong phút chốc sẽ tan biến như mây như khói.
Quy tắc không được chạm vào hoa ở Thiên giới có nhắc đến trong Lễ Tắc Thiên. Và Tiêu Chiến cũng đã chính mình từng được tận mục sở thị rồi.
Tiêu Chiến đứng nhìn cánh mẫu đơn đỏ một hồi rất lâu. Trong lòng có chút hoài niệm.
Năm xưa, khi còn ở chốn Nhân gian. Tiêu Chiến có được nghe nói. Người dân khắp đế quốc đều kính trọng gọi Mẫu thân hắn là Đóa Mẫu Đơn đẹp nhất trong thiên hạ.
Cánh hoa như cảm nhận người nam nhân trước mặt đang đặt ánh nhìn chăm chú vào mình. Lớp cánh mỏng manh khe khẽ khép hờ. Như một nàng tiên tử xuân thì đang e lệ.
Trong phút chốc, Tiêu Chiến cảm giác như nhìn thấy hình ảnh mẫu thân đang nở một nụ cười nhân hậu với hắn. Bất giác muốn đưa tay chạm vào gương mặt Người.
Cánh mẫu đơn run rẩy như biết chính mình sắp bị tan biến. Không ngừng lên tiếng khóc than.
Nhưng khoảnh khắc đôi tay mình còn chưa chạm được tới cánh hoa. Đã liền bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy cổ tay giữ lại.
- "Lễ Tắc Thiên! Chép 100 lần vẫn chưa thuộc?"
Vương Nhất Bác nói xong, liền quay sang nhìn Tiêu Chiến.
Tiểu Hồ ly từ khi nào, ánh mắt đã ngập ngụa phủ một màng thủy quang trong suốt. Đang trực chờ muốn chào ra.
Vương Nhất Bác thoáng chút giật mình, tự bản thân thanh minh một chút.
- "Ta! Đâu đã làm gì ngươi".
Ý nghĩ vừa dứt, đã thấy Hồ ly nhỏ giấu đi nước mắt, vui vẻ tươi cười.
- "Long Thần! Ta có thể theo Người về Tĩnh Thiên Cung không?"
Vương Nhất Bác lúc này, trong lòng có chút không nỡ, mà hơn nữa là lo sợ. Sợ mình từ chối sẽ làm Tiểu hồ ly này ủy khuất khóc lớn tiếng.
Trong lòng âm thầm nghĩ.
- "Dù sao Hồ ly nhỏ này cũng chỉ mới như một đứa trẻ. Dỗ dành, nuông chiều một chút cũng không sao".
Nghĩ rồi, liền gật đầu đồng ý. Đem Tiểu Hồ ly theo mình trở về Tĩnh Thiên Cung.
Tiêu Chiến được đáp ứng, lại mang vẻ trẻ con thường thấy mỗi ngày. Vui vui vẻ vẻ cùng Long Thần, còn không phép tắc tiến lên sánh bước cùng Người đi về phía trước.
Những ngày qua, Vương Nhất Bác cũng đã cảm nhận Tiêu Chiến không phải không hiểu phép tắc, không thấu tình đạt lý. Chỉ là có chút ngang bướng, tinh nghịch, dạy bảo một chút, Hồ ly nhỏ nhất định sẽ nghe lời.
Vì vậy, quy tắc bản thân áp dụng trước đây, ở trước Tiểu Hồ ly này. Đành trở về điểm xuất phát.
Tĩnh Thiên Cung này, Tiêu Chiến đã từng ở rất nhiều ngày. Có lẽ giờ cũng không tính là người lạ nữa.
Những ngày vừa qua, không hiểu Hồ ly nhỏ này có tâm tình gì? Mà rất sợ đến Tĩnh Thiên Cung, cũng rất sợ gặp Long Thần.
Nhưng ngày hôm nay gặp được, tâm tình ấy chẳng biết lại bay đi đâu. Như một đứa trẻ dễ thích, dễ ghét, dễ nhớ, dễ quên, dễ vui, dễ buồn.
Vừa vào đến thềm biệt viện. Đã nhìn được gốc anh đào bị gió thổi cánh hoa bay bay. Tiêu Chiến vô cùng thích thú.
- "Thật nhớ Thanh Khâu!"
Nói rồi, Tiêu Chiến xoay người biến mình trở về hình dáng một Tiểu hồ ly, chạy một vòng dưới gốc cây anh đào, vừa chạy còn vừa vờn vờn những cánh hoa đang rơi lả tả. Sau đó mới một đường nhảy vυ't lên thân cây.
Sau khi kiếm được một nhánh cây cảm giác đủ chắc chắn đỡ thân thể mình. Hồ ly nhỏ mới đặt mình nằm xuống, biến thân hình trở về trạng thái ban đầu.
Vương Nhất Bác đứng nhìn tà áo tím sắc thả dài từ thân cây, cùng dải tóc bóng mượt, đen dài nổi bật trên nền hồng nhạt của cánh anh đào.
Hai mắt lim dim như muốn ngủ. Tiêu Chiến nằm nghiêng đầu chống tay lên thái dương.
Hình ảnh này, làm Long Thần thầm cảm giác trong lòng có một chút khinh động.
- "Mỹ cảnh!"
Ánh mắt từ khi nào đã không rời được cảnh sắc ấy. Thì liền nghe âm giọng Hồ ly nhỏ vang vọng.
- "Long Thần! Người có muốn lên đây chơi không?"
Vương Nhất Bác nghe tiếng. Chẳng rằng chẳng nói, quay người rời đi.
Tiêu Chiến nhận được biểu cảm này. Lại cúi mặt lầm bầm.
- "Người đâu tẻ nhạt?"
- "À....hhh! Thần đâu....tẻ nhạt....Hừm..."
Vừa nói vừa đưa ánh mắt dõi theo bóng dáng trắng muốt thanh thuần ấy đi khuất. Mới lại ngửa cổ vui vẻ ngắm nhìn những cánh hoa mỏng liên tiếp bị gió cuốn đi.
Kể từ hôm ấy, Tiêu Chiến xem Tĩnh Cung không khác gì Tân Cung nhà mình. Tự do, tự tại, ngày thì nhìn bướm trêu hoa, hôm thì ngắm dải ngân hà với ngàn vạn tinh tú đua nhau lấp lánh.
Cảm giác nơi này thú vị hơn Tân Thiên Cung của mình rất nhiều.
Vương Nhất Bác cũng từ ngày đồng ý dẫn Hồ ly nhỏ này về Tĩnh Thiên Cung. Không hiểu vì sao trong lòng lại nảy sinh ý niệm muốn nuông chiều hắn một chút.
Nhưng chỉ cần ở trong phạm vi Tĩnh Thiên Cung, không đi ra ngoài gây họa đều được.
Đến Huyền Tinh Nhi cũng thầm ngạc nhiên với thay đổi này của Ca Ca, nhưng chưa dám lên tiếng.
Có thêm Tiêu Chiến, Huyền Tinh Nhi càng thỏa sức sáng tạo mấy trò tiêu khiển mà trước nay chỉ được làm một mình.
- "Tinh Nhi tỷ tỷ! Tỷ kiếm ở đâu ra thế?"
- "Suỵt! Nhỏ tiếng thôi".
- "Ờ....ừm".
Tiêu Chiến lại nhỏ giọng hỏi lại.
- "Thứ này không phải chỉ ở Nhân gian hay Hoa giới mới có hay sao?"
- "Đi.....đi.....Về Tân Thiên Cung của đệ đã".
- "Được....được...."
Nhưng hai người còn chưa kịp giấu giấu giếm giếm rời khỏi. Đã liền bị Vương Nhất Bác bắt gặp.
- "Tiểu Tinh Nhi! Thiên đế tìm muội".
Huyền Tinh Nhi khúm người châu đầu về phía Tiêu Chiến nói tiếng lí nhí.
- "Không phải đệ nói hôm nay Ca Ca không có ở Tĩnh Cung sao?"
- "Đệ làm sao biết được. Sáng sớm Người đã đi rồi mà".
Nói rồi, hai người mới xoay người lại, đem hai con vật nho nhỏ giấu ra sau lưng.
- "Muội biết rồi....Bây giờ liền đi gặp Phụ hoàng".
Vương Nhất Bác nhìn ra thái độ khác thường này. Cứng giọng nói một câu.
- "Lại gây chuyện rồi?".
- "Không có....không có...."
- "Đưa ta xem thứ muội giấu".
Huyền Tinh Nhi không thể làm gì khác, đành đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác.
- "Ở đâu muội có nó?"
- "Là muội.....Là muội lén xuống Nhân giới......"
- "Phạt hai người quỳ trước cửa 3 ngày".
Không nói hai lời, Vương Nhất Bác dứt khoát rời đi.
Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng, có chút ấm ức.
- "Không phải mọi ngày rất tốt sao? Hôm nay lại cứng nhắc như vậy? Hừm...."
..............
..............
..............
Tiêu Chiến cứ như vậy.
Làm một Tiểu Hồ ly ở bên cạnh Long Thần.
Hết 100 năm....
500 năm.....
1000 năm.....
Rồi 9000 năm.....
Thân phận cũng thay đổi. Trở thành một Thượng thần lục giới.
..............
..............
Thế sự đổi dời....Năm tháng chảy trôi....
Vui có......Buồn có.....
Hanh phúc có......Đau thương có......
Cống hiến có......Hy sinh có.
Và....Yêu có.....Hận cũng có.
Ngày Tiêu Chiến đứng bên bờ Hoàng Hà. Mắt không thể nhìn thấy người mình muốn nhìn, miệng không thể cất lên lời mình muốn nói.
Chỉ có thính giác nghe được âm thanh quen thuộc của Giáng Long đang vận mình trong không trung. Rạch ra một đường sâu thẳm giữa dòng Hoàng Hà tiến về nơi mình đang đứng.
Ánh mắt vốn rực rỡ, tinh anh. Đến giờ phút này đã hoàn toàn mất đi tiêu cự. Sử dụng khứu giác cố gắng hít hà mùi xạ hương nhàn nhạt, xa vời. Để đoán định phương hướng Người đang đến.
Dải tóc bên vai đỏ thẫm một màu cùng đường huyết lệ chảy dài từ khóe mắt. Trái tim đã vỡ nát tới cỡ nào.
- "Ta! Yêu Người!"
- "Người! Có từng.....Yêu ta không?"
Dứt ý niệm này, trước khi khe nứt Hoàng Hà kịp khép lại. Tiêu Chiến thả mình vào vòng xoáy.
Vạn sự luân hồi.
Khởi nguồn từ đâu?
Trả về nơi đó.
====================