"Xin lỗi, cô cần tìm ai?"
"Tôi cần gặp Lưu Lệnh Tư, có thể cho tôi vào được chứ?"
"Cô đã có hẹn gặp trước cô ấy chưa? Vì hiện giờ cô ấy đang phải làm việc trong phòng thí nghiệm rồi."
"Tôi đang rất gấp, phiền anh liên hệ với chị ấy giúp tôi."
Tiểu Đường như muốn nổi điên lên khi người quản lí của viện nghiên cứu cứ một mực không muốn cô vào gặp Lệnh Tư chỉ vì không có hẹn trước, ừ thì cứ cho là anh ấy là một người biết tuân theo quy luật cách làm việc này nọ đi, nhưng trong trường hợp này thì chỉ khiến cho người đang gấp rút xem từng giây từng phút quý hơn vàng như cô trở nên bực mình không thể tả nổi. Từ nhà của Minh Cường đến đây là khoảng hai mươi phút, thật ra là nhờ có tiếng còi thông báo inh ỏi từ chiếc xe cảnh sát nên cô đã được những phương tiện khác nhường đường cho di chuyển nhanh hơn, sau khi đến nơi cô còn chẳng thèm rút chìa khóa xe mà chạy thẳng vào bên trong, thế mà bây giờ lại gặp ngay tình huống tốn thời gian không đáng này!
"Nhưng mà..." Người quản lí cau mày trước thái độ cứng đầu này của Tiểu Đường, viện nghiên cứu quốc gia đây là một nơi vô cùng nề nếp và quy củ, cái gì phải ra cái đó đàng hoàng, với lại các nhà nghiên cứu và kỹ sư ở đây đều luôn bận rộn với những công trình nghiên cứu phức tạp của mình nên có thể hiểu nôm na rằng họ xem phòng thì nghiệm như căn nhà thứ hai của mình vậy, ăn uống ngủ nghỉ đều diễn ra trong phòng thí nghiệm cả. Và khi anh ấy định mở lời từ chối và mời Tiểu Đường ra ngoài thì đã có người cắt ngang lời anh ấy, một giọng nữ nhẹ nhàng thanh toát nhưng lại rất quyền lực và bản lĩnh.
"Em ấy đã có hẹn với tôi rồi nhưng tôi quên báo với cậu, xin lỗi nhé, cậu có thể quay về công việc của mình được rồi."
Cả hai cùng quay về phía giọng nói đó và liền bắt gặp một người con gái với vóc dáng nhỏ nhắn trong bộ áo blouse trắng đang bước từng bước thật nhanh về phía hai người. Chính là Lưu Lệnh Tư! Hay còn có thể gọi chị là Đồng Đồng.
"À không sao, cô Lưu cứ tiếp khách đi ạ." Người quản lí tỏ vẻ bối rối trước tình cảnh này và nhanh chóng lui về bàn làm việc của mình.
"Thật xin lỗi em nhé vì chị đã quên báo trước để làm mất thời gian của em." Lệnh Tư mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói với Tiểu Đường.
"Dạ không sao."
"Thế MX đâu rồi?"
"Dạ đây thưa chị, em đã cố gắng lấy nhiều nhất có thể." Tiểu Đường đặt ngay vào tay của Lệnh Tư chiếc lọ thủy tinh nhỏ chứa đựng MX mà cô đã thu thập được từ nhà Minh Cường.
"Em vất vả rồi, giờ thì để bọn chị lo liệu." Lệnh Tư hài lòng cầm chặt lấy lọ MX trong tay, với liều lượng này thì việc lưu trữ lại để làm nghiên cứu sau này còn được nữa chứ huống gì là xác định thành phần bên trong đó, thường thì chỉ cần một lượng nhỏ là đủ rồi.
"Chị này..." Tiểu Đường bỗng giữ lấy tay của chị trước khi chị định quay vào bên trong phòng thí nghiệm "Chị cố gắng giúp em nhé, em... em không muốn mất Thư Hân."
Mỉm cười và nắm nhẹ tay của Tiểu Đường, Lệnh Tư nhẹ nhàng nói với cô "Em yên tâm."
Lệnh Tư chỉ nói ngắn gọn có nhiêu đó thôi, và gấp rút trở lại thật nhanh vào phòng thí nghiệm của mình, nhiều khi hứa hẹn nhiều chả đem lại kết quả tốt, thay vào đó thì nên hành động ngay tức thì để chứng minh mình sẽ làm được. Với lại chị cũng có nghe sơ qua chuyện giữa Tiểu Đường và Thư Hân, đã có nhiều trắc trở giữa cả hai rồi và khi cả hai đều đã sẵn sàng trở về bên nhau thì lại bị cản trở đủ đường, vì thế Lệnh Tư cũng có chút gì đó gọi là đồng cảm và thương xót cho cả hai. Cho nên chị quyết định sẽ tìm cho ra bằng được thành phần của MX để từ đó tạo nên một thứ thuốc giải chứa những chất có thể chống lại những thành phần đó, hoặc ít ra là sẽ làm ra được loại công thức nào đó để loại bỏ hết MX khỏi cơ thể nàng cũng được, và chị đã có một đội ngũ giỏi nhất đang đợi sẵn trong phòng thí nghiệm rồi, chỉ cần đưa MX vào là sẽ tiến hành phân tích ngay, nếu như nhanh nhất và hiệu quả nhất thì sẽ mất khoảng năm đến sáu tiếng, hoặc có thể lâu hơn nữa một chút.
Mong là nàng có thể trụ vững được tới khi đó...
Nhìn bóng lưng xa dần của Lệnh Tư, Tiểu Đường lặng lẽ buông một hơi thở dài, trong lòng thấp thỏm lo lắng không ngừng khi hai chiếc kim đồng hồ của mình đã nằm cùng một vị trí ngay ngắn tại số mười hai, khoảnh khắc chuyển tiếp giữa ngày mới và ngày cũ, một ngày trôi qua đi cùng với bao nhiêu việc dồn dập, và tiếp tục lại phải đón một ngày mới với những điều mông lung không thể đoán trước được gì...
Một là ngày mới này sẽ vô cùng tuyệt đẹp và tươi sáng.
Hai là sẽ ngược lại...
Không ai biết trước được gì cả...
.
Chậm rãi tắt máy xe, Tiểu Đường đem sự lo lắng nặng nề trong lòng mà rảo bước đến phòng bệnh của Thư Hân, trước khi vào đây thì cô có gặp Khả Ny thì chị bảo rằng cả ngày vừa rồi thì tình hình của nàng vẫn như thế, không tiến triển cũng không tệ đi, nhưng nếu giữ lâu nữa chắc chắn sẽ không nổi.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chiếc giường bệnh, Tiểu Đường cẩn thận vuốt lấy mái tóc mượt mà của nàng, nếu như không tính đi sự hiện diện của những chiếc máy và những sợi dây nhợ đang được cố định trên cơ thể nàng, thì trông nàng như đang tận hưởng một giấc ngủ ngon vậy chứ không phải là đang chống chọi từng giây từng phút với thần chết như thế này.
"Nghe bảo hôm nay em ngoan lắm đúng không? Không có gây trắc trở khó khăn gì cho các bác sĩ đúng chứ? Em biết không? Tôi đã lấy được MX về rồi đấy! Và em ráng một chút, một chút nữa thôi, và cả hai chúng ta sẽ lại được đoàn tụ cùng nhau!"
Bàn tay cô vô thức tìm đến tay nằm mà nắm chặt lấy như một thói quen, và khóe mắt cô cũng sớm tồn đọng những giọt nước mắt mà cô mong rằng, đó không phải là những giọt nước mắt muộn màng...
"Thời gian qua... Tôi đã làm rất nhiều điều có lỗi với em, tôi là một con người tồi tệ đúng không? Chỉ cần em qua khỏi, thì bây giờ có phải quỳ gối trước mặt toàn thể sở cảnh sát để xin lỗi em thì tôi cũng sẵn lòng, chỉ cần em bình phục, tôi sẽ sẵn sàng làm mọi thứ vì em, và chỉ cần em đừng rời bỏ tôi, thì tôi sẽ..."
"Tiểu Đường? Em về đến đây khi nào thế?"
Khả Ny đang ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi sau đợt phẫu thuật căng thẳng, vừa vươn vai vừa bước vào thì bất chợt gặp Tiểu Đường đang ngồi sẵn trong này rồi, chị định sẽ ghé sang kiểm tra tình hình của Thư Hân một chút trước khi tự thưởng cho mình một vài tiếng ngắn ngủi để nghỉ ngơi, cả ngày hôm qua chị đã phải làm việc quần quật không ngừng nghỉ rồi.
"Em cũng vừa mới đến." Tiểu Đường lau vội những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt của mình và quay sang trả lời Khả Ny.
"Đồng Đồng cậu ấy cũng vừa mới liên lạc với chị rồi, việc xác định thành phần của MX đang diễn ra khá suôn sẻ và nếu không có gì thay đổi, thì một lát nữa phía cậu ấy sẽ bắt tay vào pha chế thuốc giải luôn." Khả Ny vừa nói với Tiểu Đường vừa thành thạo dòm ngó những thông số phức tạp và ghi chép lại trong cuốn sổ tay của mình.
"Thế thì tốt quá..." Tiểu Đường đã cảm thấy trong lòng có chút yên tâm hơn một chút, và cô mong sao Lệnh Tư sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể.
"Em đã ăn gì chưa?"
"Dạ? Em vẫn chưa..." Nhờ Khả Ny hỏi mà cô mới chợt nhớ ra rằng là cả ngày hôm qua đến giờ, giờ thì đã gần một giờ sáng rồi, cô vẫn chưa có gì trong bụng cả chỉ vì mải mê truy tìm tung tích của MX và Minh Cường.
"Vậy thì đi ăn với chị, chị cũng đói sắp chết rồi!"
.
Sau bữa ăn khuya vội cùng Khả Ny, thì cô và chị tạm thời tạm biệt nhau để cho Khả Ny trở về phòng làm việc của mình mà nghỉ ngơi một chút sau cả ngày quần quật làm việc không ngừng nghỉ, còn cô thì quay trở lại phòng bệnh của Thư Hân, chợt điện thoại của cô đổ chuông nhận một cuộc gọi đến. Lạ thật? Giờ đã hơn một giờ sáng rồi mà còn ai gọi đến thế nhỉ? Thế là cô liền lấy điện thoại mình ra mà xem danh tính của người ở đầu dây bên kia, sẵn tiện ngồi xuống băng ghế ngay trước cửa phòng bệnh của nàng.
"Mẹ lại mất ngủ à?" Cô không chần chừ mà bắt máy ngay sau khi nhìn thấy được ID gọi đến chính là mẹ của mình.
"Con chó nhà kế bên lại sủa ấy mà, nên mẹ giật mình một chút." Mẹ Triệu tâm sự với con gái của mình, như đã nói từ trước, bà là người rất khó ngủ nên chỉ cần xung quanh có âm thanh hay va chạm gì nhỏ thôi cũng đủ khiến bà thức giấc, mà mỗi lần thức giấc giữa đêm, bà lại gọi điện sang cho cô.
"Thế giờ mẹ cố gắng ngủ lại thử xem, dù gì cũng mới hơn một giờ." Tiểu Đường tự nhủ rằng mai mốt rảnh hơn sẽ sang nhà bên cạnh mà mắng vốn mới được, nghe nói nhà bên đấy cũng có người làm cảnh sát thì phải, mà cái công việc này thời gian ăn ngủ còn không có thế mà lại đi nuôi một lúc ba con chó nữa! Bỏ bê chúng ở nhà nên chúng cứ sủa ầm ĩ lên cả.
"Giờ này con vẫn còn phải làm việc sao? Chắc là mệt lắm đúng không?"
"Dạ... cũng không mệt lắm." Cô chợt mỉm cười ấm áp trước sự quan tâm này của mẹ mình.
"Mà này! Con đã làm lành với con bé kia chưa đấy?"
"Dạ? Con... vẫn chưa." Cô hơi bất ngờ trước câu hỏi của mẹ mình, cũng đúng thôi vì cô đã có dịp xin lỗi nàng đâu chứ?
"Mau mà làm lành với nhau đi chứ! Và dắt con bé đó về cho mẹ gặp với, ba mẹ cũng đang muốn có một đứa con dâu lắm rồi." Mẹ Triệu thúc giục lấy cô, nhìn bạn bè xung quanh của mình ai cũng có con dâu con rể mà bà cũng ham lắm chứ bộ.
"Vâng... con biết rồi mà! Con sẽ tranh thủ."
Mong là sẽ không quá trễ để nói lời xin lỗi...
"Thôi con nghỉ đi nhé, trễ rồi đó, và nhớ giữ gìn sức khỏe của mình."
"Mẹ cũng cố gắng ngủ lại thử xem, có gì thì cứ gọi cho con."
"Được rồi, thôi mẹ cúp máy đây." Mẹ Triệu cũng không muốn làm phiền con gái mình thêm nên đã chủ động kết thúc cuộc gọi trước, nhưng giờ thì bà đã tỉnh như sáo rồi sao mà ngủ lại đây... À thôi biết rồi! Con thì cũng gọi rồi, thế thì gọi nốt cho chồng của mình luôn là đủ bộ. Thế là ba Triệu xác định cả đêm nay thức trắng rồi nhé!
Cất lại điện thoại vào trong túi của mình, Tiểu Đường mệt mỏi tựa lưng vào băng ghế phía sau. Cả dãy hành lang vắng vẻ ngày nào giờ lại càng trở nên vắng vẻ hơn với vài ánh đèn mập mờ u ám, trừ Tiểu Đường đang im lặng ngồi đây thì không hề có sự hiện diện nào khác của con người cả. Bởi thế bầu không khí hiện giờ đang tĩnh lặng và u buồn đến não nề, và chắc chắn sẽ không có ai muốn ngồi ở đây quá lâu đâu, và Tiểu Đường cũng không ngoại lệ!
Nhưng cô đang không thể ngăn nổi việc mí mắt của mình đang dần cụp xuống do cơn buồn ngủ đang ngày càng mạnh mẽ dần, cảm giác cứ như có ai cứ kéo thật mạnh mí mắt của cô xuống vậy. Thôi kệ, nghĩ lại cũng đúng vì cả ngày hôm qua đến giờ tới việc nằm xuống cô còn không có thời gian để thực hiện thì huống gì là ngủ nghỉ lấy sức chứ, chắc là cô sẽ chợp mắt một chúc cho khỏe rồi, với lại cũng tiện thật khi ánh sáng ngoài này không quá sáng cũng không quá tối, đã thế cũng không ồn ào náo nhiệt, rất thích hợp để cô ngủ một giấc ngắn ngủi lấy lại sức.
Và rồi cứ thế, cô dần chìm sâu vào giấc ngủ...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mọi ánh đèn vụt sáng!
Những bước chân nhộn nhịp gấp gáp ngày một lớn dần!
Mọi thứ đang trở nên ồn ào vô cùng!
Bao nhiêu đó cũng đủ khiến cho một người đang say sưa ngủ quên ngay băng ghế nơi hành lang đó giật mình thức giấc. Khẽ dụi mắt và cố gắng thích nghi với cơn đau đầu do thức giấc đột ngột, Tiểu Đường cuối cùng cũng đã bắt kịp được sự rối ren có chút hỗn loạn đang diễn ra trước mắt mình khi chứng kiến các bác sĩ đang hối hả thi nhau chạy vào bên trong phòng bệnh của Thư Hân, liền nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình để xem giờ, cô đã ngủ quên ở đây gần sáu tiếng rồi sao???
Linh cảm có chuyện không lành, cô liền đứng bật dậy, ngay lúc đó thì kịp nhìn thấy Khả Ny đang vừa chạy về phía mình vừa khoác chiếc áo blouse vào, và cô liền giữ lấy tay chị trước khi chị biến mất sau cánh cửa phòng bệnh kia.
"Chị! Đã xảy ra chuyện gì thế? Thư Hân... cô ấy bị làm sao à?" Cô gấp gáp hỏi lấy Khả Ny.
"Em ấy lại bị ngưng tim nữa rồi, để chị vào đó xem sao."
"Cho em vào với chị được không?"
Đặt tay còn lại lên đôi bàn tay đang run rẩy nắm chặt lấy cổ tay của mình, Khả Ny điềm tĩnh tháo gỡ đôi bàn tay đó ra, sau đó vỗ nhẹ lên vai người đối diện mình mà từ tốn nói với cô.
"Em cứ ở ngoài này, chị không muốn em bị kích động ảnh hưởng đến tinh thần, với lại cũng sẽ không tiện để các bác sĩ làm công việc của mình. Em hiểu chứ?"
"Em..."
"Đừng lo, chị sẽ cố gắng hết sức. Em yên tâm."
"Dạ... vậy thì nhờ chị..." Cô đành buông thõng hai tay của mình xuống, và đặt hết sự trông cậy của mình cho Khả Ny.
"Được rồi." Khả Ny mỉm cười nhìn Tiểu Đường, sau đó nhanh chóng mở cửa và bước vào, chị cố gắng điềm tĩnh như vậy thôi, chứ thật ra mọi việc đang bắt đầu tệ hơn rất nhiều rồi, nếu như chị nói cho Tiểu Đường biết chắc cô sẽ xông thẳng vào bên trong này mất và gây cản trở mọi người mất.
Và tình hình đúng là tệ như Khả Ny tưởng tượng, chỉ vừa bước vào phòng bệnh thôi đã nghe thấy hàng loạt âm thanh khó chịu đang đều đặn phát ra từ những chiếc máy và tiếng nói qua lại của các bác sĩ y tá đang có mặt ở đây.
"Tình hình thế nào rồi?"
"Có vẻ không ổn lắm thưa bác sĩ." Người y tá liền trả lời chị ngay trong khi các bác sĩ khác đang tất bận mỗi người một công việc khác nhau chỉ để cho một mục đích duy nhất, đó là duy trì mạng sống của Thư Hân.
Nhanh chóng nhập hội cùng mọi người, Khả Ny hối hả kiểm tra từ chiếc máy này sang chiếc máy khác để nắm rõ tình hình hơn. Và...
Tình hình nó tệ hơn chị nghĩ rất nhiều...
Cơ thể nàng đang bắt đầu có dấu hiệu đình công, có nghĩa là các cơ quan trong cơ thể đang bắt đầu suy yếu đi rất nhiều bởi sự tấn công và hành hạ của MX, và nếu như không có sự hỗ trợ và tác động từ bên ngoài, thì khoảng nửa tiếng nữa thôi, mọi việc sẽ không thể cứu vãn được nữa!
Và Khả Ny liền phân công mỗi người một nhiệm vụ, người thì sẽ quan sát các thông số phức tạp trên những chiếc máy y học, người thì sẽ chạy ra chạy vào để bổ sung các loại thuốc hỗ trợ cần thiết, người thì sẽ phụ chị mỗi khi cần, còn chính Khả Ny sẽ đảm nhận hầu hết các việc còn lại.
"Glutathione!" Khả Ny nói lớn với người y tá đứng bên cạnh mình và ngay lập tức được đặt vào tay một lọ thuốc nhỏ mà mình cần, sau đó bơm thuốc vào ống tiêm trên tay và tiêm vào cho Thư Hân, đây là loại chất hỗ trợ chức năng cho gan, vì theo chị nhận thấy thì gan của nàng đang gặp vấn đề nghiêm trọng nhất, nên đâm ra phải điều trị nó trước "Thế nào rồi?"
"Đã có tiến triển, nhưng không đáng kể."
"Chết tiệt! Đưa thêm cho tôi một lọ nữa!"
Và cứ thế, hàng loạt tên các loại thuốc khác nhau lần lượt được gọi tên, nhưng cứ mỗi lần cứu vãn xong bên này, thì bên khác lại bắt đầu trở tệ, khiến Khả Ny gần như muốn quay cuồng trước tình hình đang càng ngày càng tệ đi lúc này.
"Đồng Đồng... cậu phải nhanh lên... nếu không thì..."
.
Quay trở ra phía bên ngoài, Dụ Ngôn và Đới Manh ngay khi được báo tin cũng đã gấp rút chạy đến, khi đến nơi thì thấy Tiểu Đường đang thất thần ngồi trước cửa phòng bệnh của nàng.
"Thư Hân, cậu ấy thế nào rồi?" Dụ Ngôn gấp rút ngồi xuống bên cạnh Tiểu Đường mà lo lắng hỏi cô.
"Tôi... không biết"
"Aishh!!! Chết tiệt thật!" Đới Manh cũng không thể giữ nỗi bình tĩnh mà đá một cú vào cánh cửa trước mặt mình.
Thật ra cả ba có thể nghe được thoang thoảng tiếng ra lệnh không hề nhỏ của Khả Ny từ bên trong vọng ra, đi kèm với những âm thanh bíp bíp nhức óc từ những chiếc máy móc hiện đại, cũng đủ để cả ba hiểu rằng tình hình bên trong đó đang tệ đến mức nào rồi.
Nắm chặt lấy hai bàn tay mình khiến chúng gần như bật máu, Tiểu Đường đang cố gắng kiềm chế hết mức có thể để không bật khóc và tông cửa chạy thẳng vào bên trong căn phòng bệnh đang hỗn loạn kia.
"Cô có tin Thư Hân không?"
"Cô hỏi sao?" Tiểu Đường có chút bất ngờ, ngước lên nhìn Dụ Ngôn đang ngồi bên cạnh mình, có vẻ như Dụ Ngôn đang cố gắng thật bình tĩnh giống như cô vậy, nhưng có thể cảm thấy rằng giọng Dụ Ngôn đã lạc đi rất nhiều.
"Cứ trả lời tôi đi."
"Tôi... có tin cô ấy"
"Thư Hân ấy, cậu ấy là một người rất mạnh mẽ và kiên cường, cho nên cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu, nhất là khi cậu ấy biết có người luôn chờ đợi cậu ấy." Dụ Ngôn từ tốn nói với cô, khẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống.
"RẦM!"
Bỗng cánh cửa phòng bệnh bật mở, xuất hiện sau đó là một người bác sĩ nhanh chân chạy thật nhanh đi đâu đó, chắc là đang thiếu thuốc hỗ trợ rồi, gấp gáp đến nỗi Tiểu Đường chưa kịp hỏi chuyện thì đã thấy người đó biến mất. Và lúc này, mọi âm thanh náo loạn bên trong ngày một rõ ràng hơn do cánh cửa đã bị mở ra, và trong một giây phút ngắn ngủi, cô đã nhìn thấy được khung cảnh hỗn loạn bên trong, đã nhìn thấy nàng từng giây từng phút đang chống chọi với tử thần.
Hai bên tay cô trở nên run rẩy, cô không thể kiềm chế được nữa rồi! Nàng đang vật vã như thế mà cô lại đứng đây như một kẻ vô dụng không thể làm được gì cho nàng hết...
Cô muốn được ôm lấy nàng...
Muốn được nắm chặt lấy tay nàng để tiếp sức cho nàng...
Muốn được thay nàng gánh chịu lấy những nỗi đau về thể xác ngay lúc này...
Nhưng cô lại không thể!
Sự thật là như thế! Cô không thể làm gì được cho nàng lúc này cả...
"Này! Làm phiền cô đừng vào bên trong để tránh cản trở các bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân."
Người y tá có vẻ như là đang đứng đợi đồng nghiệp vừa chạy đi khi nãy ngay trước cửa vội cản Tiểu Đường lại, trước khi cô có ý định tiến sâu vào phía bên trong phòng bệnh hơn, Dụ Ngôn và Đới Manh cũng biết ý mà giữ cô lại.
"Hãy cho tôi vào trong! Làm ơn... cô ấy cần tôi."
"Thật sự không được đâu thưa cô, bệnh nhân đang rất nguy kịch rồi, chỉ cần có trục trặc gì thì sẽ không thể cứu vãn được đâu!"
"Tôi xin cô, hãy cho tôi vào bên trong với cô ấy đi!" Tiểu Đường cố gắng vùng vẫy ra khỏi sự kiềm kẹp của Dụ Ngôn và Đới Manh, chợt nhìn thấy được Khả Ny đang mồ hôi nhễ nhại giúp nàng giành giật lại sự sống khỏi tay thần chết, cô liền tiếp tục nói lớn hơn, nhằm để chị có thể nghe thấy được "Chị Khả Ny! Làm ơn cho em vào trong đó có được không?"
"Làm ơn đừng làm phiền bác sĩ trong lúc chị ấy đang làm việc! Tôi cảnh cáo cô lần cuối." Người y tá bực dọc đe dọa cô.
"Triệu Tiểu Đường! Cô bình tĩnh lại đi đã." Đới Manh đang khó nhằn giữ lấy con người trước mặt, vẫn không quên lên tiếng trấn an Tiểu Đường.
"Đúng đó, mọi việc rồi sẽ ổn thôi." Dụ Ngôn cũng nói phụ giúp với Đới Manh.
Nhưng rồi công sức của cả hai nhanh chóng bị ném ra ngoài cửa sổ hết khi Tiểu Đường chỉ cần dùng thêm một chút sức lực, đã thành công hất thật mạnh tay hay người khỏi cô.
"Mọi việc rồi sẽ ổn? Ổn cái quái gì chứ?!?! Hai cô nhìn đi! Thư Hân của tôi đang không biết sống chết như thế nào bên trong đó kia kìa! Ổn ở đâu? Cô nói xem! Tại sao? Tại sao tôi lại không thể được ở bên cạnh người tôi yêu trong những lúc nguy cấp như thế này chứ? Lỡ như... lỡ như cô ấy có mệnh hệ gì... thì tôi phải làm sao đây? Muốn tôi phải hối hận suốt cuộc đời còn lại của tôi sao???"
Sự tức giận kiềm nén trong lòng nãy giờ đã bùng nổ, Tiểu Đường tuôn một tràng với hai người đồng nghiệp của cô, hai chân vô lực khuỵu xuống nền nhà cứng cáp, tiếp đến là những giọt nước mắt lã chã tuông rơi không ngừng, họa quyện cùng với nỗi đau khôn xiết của cô mà đáp xuống nơi nền nhà lạnh lẽo, lạnh lẽo và đau khổ như chính hoàn cảnh của cô lúc này vậy...
Dụ Ngôn và Đới Manh đứng ở phía hai bên cũng sớm rươm rướm nước mắt, vì thương xót cho người bạn thân của mình, vì lo sợ và tiếc nuối cho một câu chuyện tình yêu vốn dĩ luôn tươi đẹp nhưng rồi lại gặp muôn vàn trắc trở, để rồi khi cả hai người đã sẵn sàng quay trở về bên nhau thì lại không thể...
.
"Bác sĩ! Mạch của bệnh nhân đang yếu dần!"
"Bác sĩ! Nhịp tim của cô ấy cũng thế!"
"Chết tiệt! Đem cho tôi máy sốc điện nhanh!!!" Khả Ny bỏ hết những việc mình đang làm dở, tình hình bây giờ là phải giữ cho tim của nàng còn đập thì mới có thể quay lại cứu chữa nhưng phần khác được.
.
Và Tiểu Đường ở phía bên ngoài nghe được hết đó chứ... cô có thể nghe rõ được từng lời nói và thấy rõ được từng hành động của các bác sĩ bên trong phòng bệnh của Thư Hân. Đã đến lúc dùng đến máy sốc điện như thế... thì có nghĩa là tình hình đang không thể tệ hơn nữa rồi!
"Không... không thể như thế được..." Tiểu Đường vò rối lấy mái tóc của mình, và cô như đang trở nên điên loạn khi phải chứng kiến cảnh người yêu mình sắp bị thần chết lôi kéo đi mất mà bản thân lại không thể làm gì được cho nàng.
Mọi thứ bây giờ như đang diễn ra chậm đi gấp mười lần, cũng vì thế mà nỗi đau và lo sợ nó càng ngày càng thấm sâu vào từng cơ quan tế bào trong cơ thể cô... cái cảm giác khi biết mình sắp mất đi
một người quan trọng thì ra nó là như thế này, đau đớn dằn vặt nhưng lại không thể làm gì hơn ngoài việc chứng kiến người đó từ từ ra đi.
"Làm ơn... xin em đừng... đừng bỏ tôi mà đi có được không?" Cô càng ngày càng nức nở, níu chặt lấy nơi l*иg ngực đau nhói lên từng hồi của mình.
Cô phải làm sao đây?
Mọi việc...
Đến đây không lẽ đã kết thúc thật rồi sao?
Một ngày mới tuy mới bắt đầu nhưng sao lại thật u tối và mờ mịt thế này? Kể cả một tia sáng cũng không có lấy, không lẽ... mọi thứ cũng phải kết thúc trong sự tăm tối và u ám như thế sao?
Có lẽ là như vậy rồi...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thật ra là chưa...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Tiểu Đường!"
Một giọng nói quen thuộc được cất lên cùng với tiếng bước chân vội vàng đang một ngày lớn dần.
Đưa ánh mắt cay xè mờ ảo lên nhìn về phía người vừa gọi tên mình, và mọi thứ trong ánh mắt cô càng ngày càng rõ ràng khi hình ảnh của người con gái đang bước về phía mình đang trở nên thật hơn.
Là Lưu Lệnh Tư!!!
Chính là chị!
Giữa một màu đen tối dày đặc đang bủa vây lấy cả cô và Thư Hân, thì Lệnh Tư cuối cùng lại xuất hiện như một người ban phát tia nắng duy nhất cho cả hai, đưa đường dẫn lối cho cả hai cùng thoát khỏi chốn đen tối này...
Vừa rồi thì chắc có thể là một phép ẩn dụ thôi nhỉ? Con người bình thường thì làm sao có thể tạo ra ánh sáng được chứ? Nhưng sự thật là chiếc lọ thủy tinh nho nhỏ đang yên vị trong tay Lệnh Tư đang thật sự tỏa sáng và thu hút mọi sự chú ý của những người đang nhìn về phía chị lúc này.
Đúng vậy!
Lệnh Tư và đồng đội của mình đã chế tạo ra thuốc giải cho Thư Hân rồi!!!
Ơn trời...
"Chị Lệnh Tư!" Tiểu Đường liền đứng bật dậy khi Lệnh Tư đã bước đến phía bên cạnh cô.
"Khả Ny đâu rồi? Chị nãy giờ mà tên đó không nghe máy, thuốc chữa trị cho Thư Hân đã pha chế xong rồi!" Vì mới đến đây, nên Lệnh Tư vẫn chưa biết được tình hình đang căng thẳng đến mức nào.
"Vậy có nghĩa đây là thuốc giải cho cô ấy đúng chứ?" Tiểu Đường nghe Lệnh Tư nói liền không khỏi mừng rỡ, bèn nắm chặt lấy hai bên vai của chị mà dò hỏi.
"Đúng thế, nó đây, em..."
Lệnh Tư chỉ vừa mới xác nhận thôi, chưa kịp nói gì thêm thì lọ thuốc trên tay chị đã bị cô giật mạnh lấy, và nhân tiện người y tá kia vẫn đang bị phân tâm, cô liền luồng lách khéo léo qua khỏi người y tá đó, đưa lọ thuốc chữa trị cho Thư Hân cùng với mình xông thẳng vào trong phòng bệnh đang vô cùng hỗn loạn lúc này, chính cô... sẽ là người đem thuốc chữa đến cho nàng! Mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi người y tá khi nãy lẫn Đới Manh, Dụ Ngôn và Lệnh Tư đều không thể định hình kịp, chỉ mới nhắm mắt có mấy cái là đã thấy cô mất tiêu rồi.
"Này! Cô kia! Tôi đã bảo là không được vào trong rồi kia mà!" Người y tá liền gấp gáp đuổi theo Tiểu Đường, và vẫn không quên đóng sầm cánh cửa phòng bệnh lại, để lại Lệnh Tư đang ngơ ngác đứng cùng với Dụ Ngôn và Đới Manh.
"Mọi người... có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?" Lệnh Tư gãi đầu cười xòa, e ngại hỏi Dụ Ngôn và Đới Manh.
.
"Tăng lên 250J!"
Cơ thể nàng bỗng chốc bật nảy lên, sau đó lại yên vị ở vị trí cũ.
"Thế nào rồi?"
"Mạch vẫn giảm thưa bác sĩ!"
"Tăng lên 300J! Nhanh!"
Cơ thể nàng lại một lần nữa bật nảy lên do tác động của chiếc máy sốc điện mà Khả Ny vừa áp lên để mà duy trì nhịp tim của nàng.
"Thế nào rồi?"
"Chưa có tiến triển ạ!"
"Chết tiệt!" Khả Ny buông một câu chửi thề, từ nãy đến giờ cho dù chị có cố gắng đến đâu cũng không thể khiến tình hình khả quan lên được, đúng là tác dụng của MX thật đáng sợ và ghê rợn, chị không thể làm gì khác hơn ngoài cố gắng duy trì sự sống ít ỏi này của Thư Hân, nhưng khi mọi thứ đã đạt đến giới hạn rồi thì cho dù có cố gắng cách mấy cũng chỉ là con số không...
Trừ khi...
"Chị Khả Ny!!! Thuốc chữa cho cô ấy có rồi đây!!!"
Sự xuất hiện không báo trước của Tiểu Đường khiến nhiều người bất ngờ, trong đó có cả Khả Ny, nhưng chị thì vui hơn là bất ngờ!
"Tạ ơn trời!" Khả Ny trong lòng cảm thấy biết ơn cô bạn Wendy của mình vô cùng, bèn nhanh tay chụp lấy lọ thuốc Tiểu Đường đưa cho mình, bơm vào ống tiêm một liều lượng vừa phải và tiêm ngay vào dây chuyền dịch của Thư Hân, mọi việc đã không còn cách giải quyết nào khác rồi, chỉ còn biết trông chờ vào lọ thuốc này của Lệnh Tư thôi.
Khoan vội mừng!
Nhưng thuốc thì cần có thời gian ngấm và tác dụng, chứ không thể tác dụng ngay lập tức được, việc này đồng nghĩa với việc mạng sống của nàng vẫn còn nằm trong tầm ngắm của tử thần...
Thấy mọi việc vẫn chưa có gì tiến triển, Tiểu Đường mặc kệ Khả Ny có cho phép mình hay không, bèn tiến đến nắm chặt lấy tay của Thư Hân, đan từng ngón tay của mình xen kẽ với những ngón tay bất động của nàng và quỳ xuống ngay bên cạnh giường bệnh, cho dù mọi việc có trôi theo chiều hướng nào đi chăng nữa... cô cũng sẽ không hối hận khi cho đến cùng, cô vẫn được ở bên cạnh nàng.
"Bác sĩ! Nhịp tim của bệnh nhân vẫn chưa được cải thiện!"
"Chết thật! Mọi người tránh ra!" Khả Ny thầm chửi rủa cái cơ chế cần thời gian để tác dụng của mấy cái loại thuốc này, mà chị sợ rằng dùng máy sốc điện sẽ ảnh hưởng nhiều đến thời gian tác dụng của nó, cho nên đã quyết định tắt hết các máy sốc điện đi mà leo thẳng lên giường bệnh của nàng, quỳ hai chân ở hai phía bên hông nàng và thực hiện CPR, tuy hiệu quả không mạnh bằng những chiếc máy sốc điện kia, nhưng ít ra nó cũng phần nào giúp trong việc cứu sống nàng.
Các bác sĩ và y tá còn lại cũng chỉ biết yên lặng mà đứng nhìn khung cảnh lúc này, nhìn lấy hai bàn tay đang dính chặt lấy nhau không rời kia mà chỉ biết mong mỏi một điều tốt đẹp nhất sẽ đến với hai người. Không hiểu sao lúc này Tiểu Đường lại trở nên bình tĩnh đến lạ, cô cứ nhìn chằm chằm về Thư Hân, còn tay thì vẫn nắm chặt tay của nàng như muốn tiếp thêm động lực để nàng cố gắng vượt qua cái khoảng khắc tăm tối này.
"Cố lên Ngu Thư Hân! Em làm được mà!" Khả Ny vừa đang không ngừng ấn mạnh vào l*иg ngực của nàng vừa nhắn nhủ với nàng, mong nàng có thể nghe thấy được mà cố gắng, chứ đã tiêm được thuốc vào người rồi mà không vượt qua được thì sẽ thật uổng phí.
"Bác sĩ! Tình hình đang tệ hơn rồi."
"Thư Hân! Mọi người đã cố gắng vì em rồi! Em cũng phải cố gắng vì mọi người đi chứ!"
"Chúng ta sắp mất cô ấy rồi!"
"Cố lên nào... cố lên nào Thư Hân!"
Nắm chặt lấy tay của nàng hơn, Tiểu Đường giờ đây không thể khóc được nữa rồi, ranh giới giữa cái chết và sự sống chưa bao giờ mỏng manh như lúc này, chỉ cần một chút nữa thôi... thì mọi việc một là sẽ tốt hơn, hai là sẽ kết thúc trong thương đau... Và lúc này cô chỉ biết cầu nguyện mọi điều tốt nhất sẽ đến với cả hai mà thôi.
"Bác sĩ à... mọi việc sắp kết thúc rồi, không thể cứu vãn được nữa đâu ạ." Người y tá bất lực nói với Khả Ny.
"Im lặng! Còn cố gắng là còn hi vọng."
Nhưng...
Một đường thẳng dài trên điện tâm đồ đã xuất hiện...
Báo hiệu nhịp tim đã dừng đập...
Cùng với một âm thanh thông báo kéo dài như vô tận...
Báo hiệu sự sống của một người đã kết thúc!
Một sự thật phũ phàng như vô cùng chân thật đang diễn ra ngay trước mắt cô, sự thật là tim của nàng đã dừng đập rồi! Sự thật là tử thần đã chiến thắng cuộc chơi gây cấn mất sức này rồi!
"Không... không thể như thế được! Ngu Thư Hân... mở mắt ra nhìn tôi có được không? Thư Hân!!!"
"NGU THƯ HÂN!!!"