"Mày làm cái gì mà lề mề vậy Minh Cường? Tao đợi từ nãy đến giờ rồi đó!"
"Từ từ đi Khang Dụ! Tao còn vài thứ phải lấy nữa."
"Vậy thì nhanh lên! Tao ra ngoài xe đợi trước vậy."
"Ừ đi đi, tao ra ngay."
Minh Cường gấp gáp lấy thêm vài thứ vật dụng cần thiết, sau đó cố gắng nhồi nhét chúng vào chiếc balo trên tay mình. Anh ta...
Đang chuẩn bị bỏ trốn!
Từ tối hôm qua đến giờ, từ khi trở về từ quán nước sau khi đã thành công cho MX vào cốc cà phê của Thư Hân thì anh ta đã có một linh cảm không hề tốt, mặc dù anh ta cũng đã tính toán từ trước hết rồi sau cái hôm được gặp và nói chuyện với Hi Ngưng. Nói chung kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện thôi, quan trọng là sớm hay muộn, và anh ta quyết định sẽ không để bản thân mình bị bắt quá sớm như vậy đâu, anh ta còn cả một sự nghiệp trước mắt kia kìa, chưa kể đến việc anh ta còn đang học cao lên để lấy thêm bằng cấp, nên việc bị lọt vào tay cảnh sát chắc chắn sẽ phá hủy mọi thứ của anh ta, cũng giống như Hi Ngưng vậy.
Nên từ khi về nhà anh ta đã gấp rút đặt vé máy bay sang nước ngoài, và với số tiền anh ta dành dụm được cộng với những khoản "thù lao" phân chia với Hi Ngưng từ tay tên Vương Tuấn cũng có thể giúp anh ta sống yên ổn vài năm ở nước ngoài cho đến khi mọi việc tạm lánh xuống. Mọi việc ở đây anh ta có thể nhờ Khang Dụ, bạn thân của anh ta theo dõi và thông báo sang, đồng thời Khang Dụ cũng sẽ là người đưa anh ta đến sân bay để bỏ trốn.
"Aishhh! Cái bóp tiền đâu rồi?" Anh ta trở nên bực tức khi đã đang gấp gáp rồi mà còn không tìm thấy đồ của mình, nhưng cũng may là đã tìm thấy ngay sau đó, vội kiểm tra lại thẻ tín dụng và tiền mặt xem đầy đủ chưa, rồi mới quỳ xuống mà cho nó vào trong balo của mình.
"CẠCH"
Là tiếng mở cửa quen thuộc đối với anh ta.
"Rồi rồi xong rồi đây! Mày không cần phải hối nữa đâu Khang Dụ!"
"Bạn của anh chắc đang ngồi đàm đạo uống trà với đồng nghiệp của tôi rồi."
Giật mình trước giọng nói lạ này, Minh Cường liền cẩn thận đứng lên, sau đó chậm rãi quay lưng về phía giọng nói đó với tâm trạng thấp thỏm hồi hộp. Người đang đứng trước mặt anh ta lúc này, không phải là Khang Dụ bạn của anh hay gì hết, mà chính là...
Là Tiểu Đường!
Sau khi Đới Manh thông báo về phía sở cảnh sát, thì mọi thông tin về anh ta bao gồm cả địa chỉ mà anh ta đang ở, đều được gửi sang cho Tiểu Đường một cách nhanh nhất, đồng thời Khả Dần và Tôn Nhuế cũng có mặt ngay sau đó, và cả ba cùng di chuyển đến nơi này nhanh nhất có thể.
"Cô... cô đến đây có việc gì không?" Hít một hơi thật sâu để giữ bản thân bình tĩnh, Minh Cường mở lời hỏi cô, anh ta khi vừa quay sang đã lập tức nhận ra Tiểu Đường rồi, nhưng vẫn cố tình như không biết gì.
"Anh đang định đi đâu sao?" Tiểu Đường nhìn một lượt xung quanh căn nhà hơi bừa bộn này của anh ta, có một điều khá thú vị ở đây chính là có một góc được dành riêng để chưng cất những lọ hóa chất đầy màu sắc và một góc dùng để làm thí nghiệm tại nhà với những ống nghiệm thủy tinh từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Và nếu như Tiểu Đường suy đoán không lầm, thì khả năng lớn anh ta chính là người đã tự pha chế nên MX, Tiểu Đường đã đọc hết sạch những thông tin về anh ta trên đường đến đây rồi, một dược sĩ tài giỏi với rất nhiều thành tích đáng nể, vì thế điều chế ra được những thứ chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này đối với anh ta là một việc dễ dàng.
Vì thế chắc chắn anh ta sẽ biết được chỗ giấu MX ở đâu! Hoặc ít nhất là có được một ít lượng MX gốc! Không thì công thức điều chế cũng được! Miễn sao có thể tìm ra cách cứu được Thư Hân là tốt!
"Tôi có... chút việc đang định ra ngoài."
"Thế à? Mà tôi nghĩ bây giờ anh nên ở lại đây thì tốt hơn." Tiểu Đường thản nhiên đi đến góc bàn thí nghiệm, chăm chú quan sát những ống nghiệm đầy đủ kích cỡ hình dạng trên đó.
"Vì sao chứ? Đây là nhà của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, cô không có quyền ngăn cản." Anh ta bực dọc nói với cô, cứ cái đà này thì mọi kế hoạch của anh ta sẽ hỏng mất, và anh ta định bụng sẽ chạy thật nhanh ra khỏi đây, nhưng lúc anh ta vừa chuẩn bị chạy đi thì.
"Anh đã xem Bad Genius chưa?"
Bỗng Tiểu Đường cất tiếng hỏi anh ta, và cô vẫn đang chăm chú nhìn những giọt hóa chất đang từ từ được chiết ra từ một chiếc máy lọc trước mắt.
"Cô nói gì?"
"Tôi hỏi anh đã xem Bad Genius chưa? Phim của Thái Lan, hay lắm đó."
"Tôi chưa... nhưng mà câu này thì có liên quan gì đến tôi chứ?" Minh Cường đang vô cùng khó hiểu trước câu hỏi này của Tiểu Đường.
"Nội dung của bộ phim kể về hai nhân vật là Lynn và Bank, cả hai đều là những học sinh xuất sắc trong trường của mình với những thành tích vô cùng đáng nể, nhưng đáng buồn một điều là gia đình cả hai đều không được khá giả, đặc biệt là Bank. Lynn thì trước đó đã nổi tiếng với hội nhà giàu trong trường với những phương pháp gian lận vô cùng thông minh và sáng tạo, giúp họ có được nhiều con điểm mơ ước, đồng thời họ sẽ trả cho Lynn số tiền thỏa đáng."
Đến lúc này thì Tiểu Đường mới quay lại, đứng tựa lưng vào chiếc bàn thí nghiệm của Minh Cường, vừa lắc nhẹ qua lại một ống nghiệm trên tay vừa kể tiếp nội dung bộ phim cho anh ta nghe thấy.
"Và mọi việc càng ngày càng đi xa khi Lynn đã vạch ra một kế hoạch tày trời để gian lận bài thi kiểm tra năng lực quốc tế STIC nhằm giúp hội bạn giàu có trong trường đạt điểm cao và số tiền lần này cô bé nhận được là hàng triệu baht. Tuy nhiên công việc này một mình cô bé không thể kham nổi, thế là cô bé đã nhờ thêm Bank với lời hứa sẽ chia đôi số tiền nhận được, và cả hai cùng lên đường sang Úc để thực hiện kế hoạch của mình. Kế hoạch thành công, đáp án được gửi về Thái Lan thành công, Lynn vẫn an toàn, nhưng Bank đã bị phát hiện ngay khi vừa gửi xong tin nhắn đáp án cuối cùng về cho hội bạn nhà giàu. Cả hai cùng về nước, Bank bị đuổi học nhưng bù lại đã nhận được số tiền vô cùng lớn, đủ để giúp mẹ cậu ấy mở một cửa tiệm giặt giũ tiên tiến."
"Thì sao chứ? Tôi chả quan tâm đến bộ phim đó đâu!"
"Im lặng nào! Tôi chưa kể hết cơ mà." Tiểu Đường đặt lại chiếc ống nghiệm vào chiếc khay đựng, sau đó khoanh tay nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt anh ta và tiếp tục nội dung câu chuyện "Sau tất cả mọi việc, Lynn cảm thấy vô cùng hối lỗi và sai lầm, quyết định cắt đứt hết liên lạc với nhóm bạn giàu có của mình và tìm gặp Bank, cùng bảo cậu ấy sẽ đi nói hết sự thật cho hội đồng chấm thi biết. Nhưng buồn thay, Bank đã trở thành một con người hoàn toàn khác, cậu ấy đã bị những đồng tiền dơ bẩn đó là mờ mắt và lí trí, đã thế còn lôi kéo Lynn thực hiện thêm những phi vụ bạc triệu mà cậu ấy vừa kiếm được, Lynn không chấp nhận và kết thúc tình bạn với Bank. Bộ phim khép lại với phân cảnh Lynn hẹn gặp hội đồng chấm thi và tiết lộ mọi sự thật cho họ biết, và đó là một cái kết mở. Thú vị chứ?"
"Xin lỗi nhưng tôi chả quan tâm gì tới đâu, với lại cô đi kể cho tôi nghe làm gì chứ?"
"Vì anh rất giống một nhân vật trong đó."
"Tôi? Nhân vật nào?"
"Anh rất giống với Bank, một người rất tài giỏi và thông minh, nhưng lại bị đồng tiền làm cho tha hóa và trở thành một con người xấu của xã hội... những thiên tài bất hảo." Tiểu Đường cười nhẹ nói với anh ta.
"Này! Cô... cô đang sỉ nhục tôi đấy à?" Minh Cường bắt đầu tỏ thái độ tức giận với Tiểu Đường, ném mạnh chiếc balo của anh ta xuống đất như muốn dằn mặt cô.
"Không hề! Là tôi đang nói sự thật đó chứ! Một người dược sĩ giỏi giang như anh, lại đi chế ra mấy cái thứ chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ độc hại nguy hiểm đó chỉ vì những đồng tiền dơ bẩn thì không phải là đã bị tha hóa rồi còn gì?"
"Có nghĩa là cô đã biết mọi việc rồi chứ gì? Không cần nói vòng vo tốn thời gian đâu."
"Thế thì giờ tôi hỏi anh, anh đang giấu MX ở đâu hả?" Tiểu Đường cũng không muốn tốn thời gian thêm nữa, cũng đã hơn chín giờ tối, còn khoảng vài tiếng nữa thôi là sẽ qua ngày mới mất rồi.
"Nực cười! Cô nghĩ tôi sẽ nói ra?" Minh Cường liền ném cho Tiểu Đường một nụ cười khinh bỉ, khẽ liếc sang chiếc bàn làm việc bên cạnh mình, nơi đang có sẵn một khẩu súng ngắn ở trên đó, anh ta đã nhờ Khang Dụ mua về để đem theo bên mình ra sân bay, phòng hờ có gì đó nằm ngoài dự tính thì còn sử dụng được.
Nghĩ là làm, Minh Cường nhân lúc Tiểu Đường không chú ý, liền đưa tay chụp lấy khẩu súng, với ý định bắn hạ được cô, nhưng...
"ĐOÀNG!"
Khẩu súng đặt trên bàn chưa kịp được anh ta chụp lấy, đã bị ai đó bắn văng ra xa một góc khác. Mọi việc diễn ra quá nhanh đến độ anh ta chỉ biết kinh ngạc nhìn Tiểu Đường đang đứng đó giơ khẩu súng trước mặt. Chắc anh ta đã quên rằng cảnh sát thì luôn trang bị súng bên người mà nhỉ?
"Anh Minh Cường đây lúc nào cũng manh động như thế sao?" Giờ thì đến lượt Tiểu Đường ném lại cho anh ta một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ, nhẹ nhàng hạ khẩu súng trên tay mình xuống để nói chuyện với anh ta dễ hơn, cô sẽ kết thúc việc này nhanh thôi!
"Khốn khϊếp!"
"Vì sao anh lại làm như thế? Thư Hân đã làm gì anh đâu chứ?"
"Không làm gì? Ha! Nực cười! Cô không thấy cô ta tống người yêu của tôi vào tù kia sao? Khiến cho cô ấy tan nát sự nghiệp và cuộc sống, còn khiến cho nguồn thu nhập của tôi bị ảnh hưởng không ít nữa kìa! Cảnh sát mấy người chỉ tổ phá đám công việc của người khác là giỏi!" Cuối cùng thì anh ta cũng chịu thú nhận rồi, thật ra cái hôm mà anh ta được gặp để nói chuyện với Hi Ngưng trước khi chị ta bị đưa về nhà giam, không hề có cuộc chia tay nào cả, cũng không hề có việc anh ta trách mắng hay tỏ ra thất vọng về Hi Ngưng cả. Mà ngược lại! Là những lời khóc than từ Hi Ngưng, chị ta đã luôn miệng bảo rằng, Minh Cường hãy trả thù giúp chị ta, trả thù người đã khiến cuộc đời chị ta lụi tàn như thế này.
Và đương nhiên Minh Cường hoàn toàn bị những giọt nước mắt giả tạo đó của Hi Ngưng làm cho mềm lòng, thế là anh ta đã hứa rằng sẽ trả thù giúp chị ta bằng mọi giá, và trong ngày hôm đó, anh ta đã lên xong xuôi kế hoạch và chỉ đợi đến ngày thích hợp để thực hiện kế hoạch đó mà thôi.
"Nếu như anh và Hi Ngưng chọn công việc khác tốt hơn và có ý nghĩa hơn một chút thì chúng tôi đâu cần phải can thiệp vào? Anh đã bị Hi Ngưng tẩy não rồi à? Không nhận thức được cái nào sai cái nào đúng à?" Tiểu Đường nhíu mày khó chịu, đúng là hai người này quen nhau là phải rồi, ăn nói thiếu suy nghĩ và vô trách nhiệm như nhau cả!
"Ai cho cô nói cô ấy như thế hả? Cô không được quyền xúc phạm cô ấy!" Minh Cường lớn tiếng với Tiểu Đường, đúng là có thể nhận thấy anh ta rất yêu Hi Ngưng, nhưng tình yêu này có lẽ nên tiếp tục trong tù thì sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
"Tôi không xúc phạm ai cả, ngay từ đầu cả hai người đều đã sai, Hi Ngưng sai khi đã lợi dụng tên tuổi của ba mình mà làm điều xấu, qua lại với tên trùm ma túy nguy hiểm mà cảnh sát đang truy lùng, còn anh sai khi không những ngăn cả mà còn ủng hộ chị ấy, và đặc biệt anh còn sai hơn khi tự pha chế ra cái chất MX chết người đó."
"Im mồm! MX... nó chính là thành quả thí nghiệm tuyệt nhất mà tôi có được, một tuyệt tác... nó là một tuyệt tác! Và cô nên biết là người ta thường trả giá cho một tuyệt phẩm như thế nào mà đúng chứ?" Giọng anh ta đang có chút lạc đi, đúng hơn là anh ta đang tự đề cao bản thân và tài năng của mình.
"Thế à?" Tiểu Đường cười nhẹ với anh ta, sau đó đứng thẳng người dậy "Đặng Minh Cường! Anh đã bị bắt vì tội pha chế trái phép chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thông đồng với trùm ma túy Vương Tuấn! Mong anh hợp tác với tôi!"
"Thế có nghĩa là cô ta chưa chết à? Biết gì hôm đó tôi bắt ép cô ta uống sạch cốc cà phê chết tiệt đó!" Minh Cường tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối như vừa bỏ lỡ phải cơ hội trúng độc đắc ấy, thật ra liều lượng anh ta cố tình cho vào cốc cà phê của Thư Hân là nhiều hơn so với liều lượng mà anh ta đưa cho Hi Ngưng để tống vào cơ thể lão Lưu nữa. Và cái hôm đó khi Thư Hân chưa kịp uống hết cốc cà phê thì đã phải đi vội vì có cuộc họp đột xuất, thế thì lần này Tinh Kiệt cũng đã góp một phần không nhỏ trong việc cứu mạng sống của nàng rồi, nên nàng đã không kịp dùng hết phần cà phê của mình, nhưng Minh Cường cũng đã tự tin rằng với liều lượng đó kiểu gì cũng sẽ khiến nàng mất mạng thôi, nhưng chỉ là chậm hơn so với thời gian dự kiến mà thôi.
"Nơi anh đang cất giấu MX? Là ở đâu hả?"
"Này! Còng tay tôi đi! Coi như cô đã bắt tôi thành công rồi đó!" Minh Cường đưa hai tay của anh ta ra phía trước "Nhưng đừng mong tôi sẽ nói cho cô chỗ cất giấu chúng!"
"CẠCH!"
Một tiếng súng lên đạn vừa vang lên.
Là Tiểu Đường, là cô đang cầm súng nhắm thẳng về phía anh ta!
Đối diện với mũi súng đương nhiên là Minh Cường sợ lắm chứ, nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ nguyên sự ngoan cố và cứng đầu của mình.
"Giờ có gϊếŧ tôi cũng được ích lợi gì chứ?"
"Tôi cho anh một cơ hội cuối!" Tiểu Đường nét mặt vẫn lạnh như băng, giữ nguyên tư thế của mình và tiếp tục hỏi anh ta.
"Tôi nói rồi! Có chết tôi cũng sẽ không nói cho cô biết đâu!!!" Anh ta tức giận gào lên, anh ta thà chấp nhận bị bắt vào tù chứ không bao giờ tự mở miệng nói sự thật với cô. Một kẻ cứng đầu!
"Chậc! Thế thì tiếc quá!" Tiểu Đường tặc lưỡi một cái, sau đó chậm rãi đưa ngón trỏ của mình lên cò súng.
"Sao? Muốn bắn tôi à? Tôi đếch sợ đấy! Nè! Bắn đi!!! Còn chần chừ gì nữa chứ?"
"Ai nói tôi sẽ bắn anh chứ?"
"Cái gì?"
"ĐOÀNG!"
"ĐOÀNG!"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hai phát súng liên tiếp được vang lên.
Nhưng cái mục tiêu mà chúng nhắm đến không phải là Minh Cường đang nhát cấy ôm lấy đầu mình sợ hãi.
Mà là ngay ở phía trên trần nhà!
Hai cú bắn nhắm vào ngay cùng một vị trí trên trần nhà, mà cũng không biết nên gọi đó là trần nhà...
Hay là một lớp gác nữa!
Dần dần...
Những thứ hạt nhỏ li ti như hạt muối bắt đầu thi nhau rơi xuống từ cái lỗ hỏng do hai vết đạn bắn của Tiểu Đường gây nên ở ngay phía trên trần nhà của anh ta. Và cứ thế càng ngày, cái thứ bột trắng đó tuông trào xuống đất càng nhiều và đang chất chồng trước mặt Minh Cường.
"Không... không thể như thế được..." Anh ta thất thần ngồi bệt xuống nền nhà của mình, cứ thế nhìn cái đống ma túy tự chế mà anh ta đã ngày đêm pha chế nên rơi vương vãi khắp sàn nhà.
"Lần sau nếu muốn giấu chúng như thế này, thì nên sơn lại lớp gác đó đi nhé, để cho trùng với màu sơn tường của anh." Tiểu Đường hài lòng cất đi khẩu súng của mình, sẵn tiện vỗ tay vài cái thật lớn để báo hiệu cho Tôn Nhuế và Khả Dần ở phía bên ngoài xông vào.
.
"Nhớ em! Khi nào em mới chịu về đây với chị thế?"
Nếu như mà Tiểu Đường biết được Tôn Nhuế đang lén lút gọi điện video sang cho em người yêu ở tận bên Nhật thì chắc sẽ cầm súng nả không thương tiếc mất!
"Công việc bên này sắp ổn thỏa hết rồi, em sẽ về sớm thôi, ráng đợi em một chút." Người ở phía màn hình bên kia vừa sắp xếp gọn gàng đống hồ sơ trên bàn mình vừa mỉm cười trả lời Tôn Nhuế "Mà không phải em vừa nghe thấy tiếng vỗ tay sao? Đến lúc chị vào bên trong với Triệu Tiểu Đường rồi đó."
"Ơ thật sao??? Sao chị không nghe gì hết vậy?!?!" Tôn Nhuế nghe đến tên cô thì chợt tá hỏa, mém nữa là đánh rơi điện thoại xuống đất.
"Mốt về em sẽ dắt chị đi khám lại tai mới được! Em ở phía bên này còn nghe rõ cơ mà! Thôi vào trong đi không thì bị mắng bây giờ!" Tôn Nhuế vội vàng cúp máy rồi tông cửa chạy thật nhanh vào bên trong.
Vừa vào đến đã thấy cảnh hơi bừa bộn phía bên trong rồi, Minh Cường thì đang ngồi bệt dưới nền nhà như người mất hồn, còn Tiểu Đường thì đang cẩn thận lấy một ít lượng bột màu trắng vào chiếc lọ nhỏ mà Khả Ny đã đưa cho cô trước khi cô rời bệnh viện, và cái thứ bột màu trắng đó đang không ngừng tuông trào từ phía trần nhà xuống. Thánh thần ơi... anh ta lưu trữ MX với số lượng lớn như thế ngay tại nhà của mình sao? Cái số lượng này mà sang những quốc gia khác như Việt Nam chẳng hạn thì sẽ bị tử hình ngay tại chỗ luôn rồi...
Cũng không hỏi gì nhiều nữa, Tôn Nhuế liền bước lại, tra chiếc còng số tám vào cổ tay của Minh Cường đề phòng anh ta kích động làm điều gì dại dột, lúc này thì Tiểu Đường cũng đã hoàn thành công việc thu thập liều lượng MX gốc cần thiết rồi, và cô sẽ đem chúng đến viện nghiên cứu quốc gia.
"Khi nãy tôi bảo là cho anh một cơ hội cuối, không phải là để cố gắng truy tìm ra nơi anh cất giấu MX, mà là muốn thật sự cho anh cơ hội để tự chính miệng anh nói ra, có thế thì tôi mới có chút gì đó gọi là xin khoan hồng cho anh trước pháp luật được. Nhưng anh đã không muốn rồi thì thôi vậy."
Thật ra Tiểu Đường đã thầm đoán được nơi cất giấu MX ở đâu khi đang nói chuyện với anh ta, cô đã quan sát nơi này kĩ lắm rồi, và mỗi lần nhắc đến MX thì anh ta cứ thi thoảng liếc nhìn lên phía trên như muốn đảm bảo rằng đống MX của anh ta vẫn còn được an toàn. Thêm một điều nữa là, một căn nhà mang đậm phong cách trang trí và nội thất hiện đại bây giờ lại đi có một lớp trần được bằng gỗ? Kiến trúc sư nào có thể thiết kế tệ đến như thế chứ? Trừ khi cái lớp gỗ đó chính là một lớp gác xếp nhỏ do chính anh ta dựng nên để cất giữ chúng!
Phủi tay mình vài cái rồi đứng dậy, Tiểu Đường cẩn thận cất chiếc lọ vào trong túi của mình và tiến về phía cửa ra vào, Tôn Nhuế lúc này cũng kéo Minh Cường đứng dậy mà để áp giải anh ta về sở cảnh sát.
Khi cả ba cùng ra đến bên ngoài, Tiểu Đường mới quay sang mà nói với Tôn Nhuế
"Cậu và Khả Dần đưa họ về sở cảnh sát đi nhé, tôi sẽ đem MX đến viện nghiên cứu."
"Đã hiểu!"
"À mà tháng này cậu sẽ bị trừ nửa tháng lương nhé, vì dám gọi điện cho người yêu trong lúc làm nhiệm vụ." Tiểu Đường tỉnh bơ thông báo với Tôn Nhuế rồi bước đi trước, để lại một Tôn Nhuế đang cười méo mó không nói nên lời.
Cô sẽ sử dụng chiếc xe của sở cảnh sát để mà di chuyển cho nhanh, vì chiếc xe có hệ thống đèn thông báo để xin sự ưu tiên từ những phương tiện khác, còn Tôn Nhuế và Khả Dần sẽ dùng xe của cô để mà trở về sở cảnh sát. Khi đi ngang qua chiếc xe của mình, Tiểu Đường không quên gõ vài cái vào cửa kính xe mà nói.
"Tạ Khả Dần, cậu cũng sẽ bị trừ nửa tháng lương do lén lút nhắn tin với người yêu trong lúc làm nhiệm vụ."
Và câu nói này của cô cũng khiến Khả Dần đang thích thú tình tứ nhắn tin với người yêu ở bên trong xe khóc không thành tiếng.
"Đáng đời!" Khang Dụ bạn thân của Minh Cường đang ngồi bên cạnh Khả Dần với hai cổ tay bị còng khóa được dịp buông lời mỉa mai, thì ra là Khả Dần đang ngồi trong xe mà canh chừng anh ta.
"Im miệng!"
Nhanh chóng đóng cửa xe lại và thắt dây an toàn, Tiểu Đường mở ngay hệ thống đèn thông báo của chiếc xe lên, một âm thanh quen thuộc từ chiếc xe cảnh sát vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng của cả con đường.
Và đúng như lời của cô nói, cô sẽ đem được MX đến cho viện nghiên cứu trước khi ngày mới bắt đầu!
Và chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi với một tốc độ nhanh nhất có thể, thoáng chốc đã mất hút trong màn đêm tĩnh lặng.
"Thư Hân, ráng một chút nữa thôi! Tôi sẽ cứu được em!"