Mẹ Kế

Chương 65

Một khung cảnh ban đêm thật đẹp với ánh trăng cao tuốt chiếu rọi lên mặt biển như một tấm vải lụa được dát vàng khẽ gợn lên từng hồi sóng dập dìu. Những ngọn gió lâu lâu lại thoáng qua làm cho ta run lên vì lạnh lại có hai người đứng ngay ở mũi thuyền trên tay cầm ly rượu và cùng nhau chuyện trò.

Bác sĩ Lưu là một bác sĩ giỏi với thâm niên trong nghề rất lâu, ngoài ra ông còn là một nhà kinh doanh rất sáng suốt. Với gia thế hoàn hảo như vậy thì ông rất mong tìm cho đứa con gái duy nhất của ông một người chồng xứng đáng nhưng ông không ngờ cô con gái cưng của mình lại có xu hướng tìиɧ ɖu͙© khác thường như vậy.

Ông khá sốc và khó có thể chấp nhận đượ chuyện đó nhưng khi hay tin người mà Lưu Thi quen lại chính là Trác Nhu - Con gái của tập đoàn Trác Minh ông đã suy nghĩ lại. Và có lẻ trên cuộc đời này nếu người co gái mà Lưu Thi quen không phải là Trác Nhu thì ông sẽ không bao giờ chấp nhận việc này.

Ông không ham mê tài sản của nhà họ Trác vì nhà ông cũng đã đủ ăn hết đời này. Ông chỉ mong con ông tìm được người xứng đáng và hợp với nhà mình. Nói thẳng ra là một gia đình môn đăng hộ đối với gia đình ông.

" Chuyện của con và Lưu Thi bác đã được nghe qua! Nhưng có lẻ nó đã không được kết thúc tốt đẹp ? "

" Dạ con nghĩ chuyện tình cảm thì cần nhiều yếu tố có lẻ con và em ấy còn nhiều điểm không tương đồng ạ "

" À ! Vậy con đã tìm được người tương đồng với mình chưa ? "

" Con nghĩ mình cần nhiều thời gian ạ "

Ông liếc nhìn Trác Nhu. Một cô bé thông mình điềm tĩnh trả lời câu hỏi của ông một cách khéo léo nhất có thể, ông gật gù tán dương.

" Con bé đã rất buồn đấy ! "

" Thật có lỗi quá "

" Bác thì chẳng ép buộc đâu ! Nhưng bác nghĩ hai đứa vẫn còn cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau, con hãy xem lại lời đề nghị của bác nhé ! "

Bác sĩ Lưu không để Trác Nhu trả lời , ông cụng ly rượu của mình vào ly của cô ấy rồi cười. Trác Nhu nhếch miệng rồi uống sạch ly rượu.

...

Sau hồi lâu ông Trác đã đề nghị mọi người ngủ lại trên thuyền và tất cả đều đồng ý vì người nào người nấy đã uống quá nhiều rượu. Trác Nhu cũng đã say vì có rất nhiều người mời cô uống rượu. Định đi theo để điều tra ai ngờ chẳng biết được gì lại còn bị chuốc rượu đến say khướt thế này.

Đang nằm trên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi cô liềm lòm còm ngồi dậy ra xem thử. Vừa mở cửa ra đã thấy Lưu Thi trong bộ đồ ngủ đứng run rẩy. Vừa thấy Trác Nhu cô ôm lấy mà khóc nức nở.

" Sao ... sao thế ? "

" Có ông kia say mèm ôm còn hôn em nữa ! Em sợ quá"

" Để tôi ra xem thử "

Nói rồi cả hai người sang phòng Lưu Thi thấy có gã đàn ông ăn mặc lôi thôi nằm dài trên giường người đẹp ca hát in ỏi. Bác sĩ Lưu cùng vợ phòng bên cạnh thấy ồn liền chạy sang.

" Vệ sĩ đâu ! Kéo hắn ra khỏi phòng này " - Trác Nhu quát lớn

" Sao thế con gái có chuyện gì à ?" - Bà Lưu nắm tay Lưu Thi lay mạnh.

" Gã này có ý định không tốt với con "

" Gan trời à ! Dám đυ.ng tới con gái của ta " - Bác sĩ Lưu lúc này cũng lên tiếng.

Hai người vệ sĩ nghe tiếng quát của Trác Nhu thì liền chạy vào đưa gã say sỉn kia ra khỏi phòng Lưu Thi. Hắn vẫn còn liếc nhìn rồi hôn gió khiến Lưu Thi nổi hết cả da gà.

" Rồi không có gì phải lo ! Em vào nghỉ ngơi đi "

" Không ! Trên giường em toàn mùi của hắn em không ngủ trên đó được ! "

" Hay tôi kêu người đến thay ga giường nhé "

" Khyua rồi phiền phức quá ! Hay con cho em qua phòng con ngủ đi . Một đêm chắc không phiền chứ "

" Dạ ... con không quen ngủ với người lạ "

Thấy cặp mắt kia nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống Trác Nhu tính quay đi thì một tiếng nói vang lên.

" Chúng ta đến dự tiệc của cha con không may xảy ra chuyện này vậy mà ... "

Chữ vậy mà kéo dài rồi dừng lại khiến cho Trác Nhu vô cùng bức rức .

" Thôi sao cũng được ạ "

Cô quay lưng bỏ về phòng Lưu Thi lẽo đẽo theo sau trong sự tâm đắc của vợ chồng ông Lưu.

" Em ngủ trên giường đi ! Tôi sẽ ngủ ở sofa "

" Sao thế ! Ngủ chung không được à "

" Tôi không thích ngủ với ..."

" Người lạ nữa à ! Hai ta có lạ đâu ? Hai ta đã là người yêu của nhau đấy chị quên rồi à "

" Ngủ đi "

" Đáng ghét quá đi ! Chia tay rồi có cần đối xử tệ vậy không chứ "

Trác Nhu im lặng không nói gì nữa

" Mình không thể là bạn hã ? "

" Được "

" Vậy bạn không ngủ chung được à ! Hay chị sợ em làm gì chị nữa "

" Nhắm mắt lại và ngủ ! "

Lưu Thì giận dỗi hứ lên một tiếng rồi chùm mền kín mít. Trác Nhu thì thở dài mệt mỏi.

*Xem ra Lưu Thi cũng đã hết đeo bám mình rồi !

...

Ngày hôm sau khi cả nhà đang ăn tối thì Trác Nhu hỏi ông Trác

" Chuyện lỡ như thế này thì việc ba và Lý Tần có sang Mỹ định cư không ? "

" Mọi việc sẽ được tiến hành bình thường ! Sao con lại quan tâm đến vậy ? "

Bị ông Trác hỏi ngược lại Trác Nhu hơi giật mình nhìn Lý Tần thấy cô ấy vẫn đang lo ăn, Trác Nhu cười rồi nói

" Chỉ thắc mắc thôi ! Dù gì cũng chẳng liên quan đến con"

" Công ty ở đây ba giao cho con ! Chuyện vừa rồi con xử lý rất tốt nên ba rất tin tưởng ở con "

" Sao cũng được "

Trác Nhu nhận lời cho qua chuyện vì lúc ông Trác chuẩn bị rời đi thì cô đã cao chạy xa bay cùng với tình yêu của mình rồi. Ông ấy chắc hẳn sẽ rất shock khi chuyện xảy ra nhưng nếu không làm như vậy thì thanh xuân và tình yêu của họ sẽ mãi bị chôn vùi.

Thật bất hiếu nhưng hy vọng ba sẽ hiểu. Trước giờ con chẳng sống vì ai và bây giờ con cũng vậy, là do con ích kỷ chỉ biết lo cho hạnh phúc của riêng mình nhưng con là chiếc phao cứu sinh duy nhất của cuộc đời Lý Tần. Chẳng biết rồi cuộc đời của chúng con sẽ đi về đâu nhưng con chập nhận vì con yêu cô ấy. Ba à!

---

Mình mới ra thêm một bộ truyện mới nữa ~~ Hy vọng các bạn ủng hộ để cho mình có thêm động lực