Giờ đây Trác Nhu cũng thôi không đến công ty nữa thay vào đó cô tập trung lo cho kế hoạch rời đi của mình.
Trác Nhu dự định sẽ mở một quán bar ở nơi cô sắp đến. Với vốn luyến ăn chơi sẵn có nên cô biết được điều gì sẽ thu hút được khách hàng đặc biệt là những cô cậu ấm. Cô cũng có cả kho tàng kiến thức về rượu vì cô đã theo đuổi nó từ năm 15 tuổi trong một lần cùng gia đình tham quan xưởng rượu quý ở bên Đức.
Cô như chìm đắm vào khung cảnh mê ly ấy và bắt đầu tìm hiểu về chúng. Ban đầu ông Trác phản đối vì con gái ai đời lại đi tìm hiểu về rượu trong khi cô chỉ mới 15 tuổi, nhưng do cô quá cứng đầu nên ông thôi không nói tới. Nhà không có gì ngoài điều kiện nên cô dễ dàng có được những chai rượu quý nhưng đến năm 18 tuổi cô mới được nếm thử.
Cô cũng đã có hẳn cho mình một bộ sưu tập rượu vang và có vài lần được mời phỏng vấn để giới thiệu về bộ sưu tầm độc đáo này nhưng cô từ chối - Vì không thích.
Trác Nhu có quen được rất nhiều bartender nổi tiếng và sẳn sàng hợp sức cùng cô và vấn đề ở đây chỉ là thời gian.
Thời gian sắp tới đây là lúc để cô sắp xếp lại các mối quan hệ một cách tốt đẹp nhất để không gì làm cô phiền muộn khi rời khỏi nơi này. Và người cô cần gặp nhất chắc cỏ lẻ là Paula, cô cần phải phơi bày cảm xúc của chính mình một cách rõ ràng nhất để khi không còn thấy nhau không ai phải buồn lòng.
Trác Nhu đang suy nghĩ thì nghe bên dưới có tiếng ồn nên cô gác lại và đi xuống xem thử. Từng cái bước chân xuống cầu thang câu chuyện dưới đó càng được cô nghe rõ hơn. Ông Trác đã về sớm hơn dự tính ban đầu? Trác Nhu bàng hoàng những sớm lấy lại được bình tĩnh rồi bước xuống tiếp chuyện cùng.
" Sao ... sao anh lại về sớm vậy ? " - Lý Tần gượng cười
" Một số chuyện đã xảy ra ... Trác Nhu đấy à ngồi xuống đây ba có chuyện muốn nói"
" Gì thế ? "
Ông Trác lấy từ trong áo vest ra một lá thư đã bị mở để xuống trên bàn. Ông chấp hai tay lại ngẫm nghĩ, Trác Nhu thấy vậy liền cầm bức thư lên và đọc:
" Chuyện sẽ không thú vị nếu ông cứ ở lì bên trời Tây! Về đây để tận hưởng đi chứ "
Ở dưới bức thư là một dấu ấn in bằng nụ hôn của phụ nữ! Ngoài ra chẳng còn thứ gì để lại.
" Chết tiệt ! Ai giở trò nhảm nhỉ này ? "- Trác Nhu nhăn mặt
" Ba đã kêu người điều tra nhưng vẫn không có kết quả gì ! Lại còn gửi tận sang bên Mỹ "
" Vậy là người có hiềm khích với ba à ! Hay là ba đã phản bội người nào rồi cô ta quay lại trả thù ?"
Ánh mắt Trác Nhu nghi hoặc nhìn ông Trác ! Có thể lắm chứ. Ông ta quen biết bao nhiêu cô chân dài rồi đá họ một cách thậm tệ thì việc họ quay lại báo thù cũng chẳng lấy làm lạ. Ông Trác nhìn Lý Tần xem phản ứng của cô nàng khi Trác Nhu nói thế và ông chỉ nhận được một gương mặt hờ hững chẳng quan tâm gì mấy ! Ông thở dài rồi nói:
" Chẳng người nào cả gan đến nỗi gửi thư như vậy ! Thật là hỗn láo dám gửi thư thách thức ta à "
Lúc này Lý Tần mới lên tiếng
" Hay là kẻ thù trong kinh doanh ? Anh vốn có nhiều kẻ đố kỵ trong thương trường mà "
" Quả thật anh có rất nhiều kẻ thù trong kinh doanh nhưng đa phần đều là nam ! À thôi anh cũng không quan tâm lắm dù gì anh cũng về rồi mọi chuyện cứ để anh lo . Em và con không cần sợ "
...
Qua chuyện ngày hôm đó ông Trác đã mời đồng nghiệp bạn bè trong giới kinh doanh đến để dự tiệc, với lí do hết sức nhảm nhí đó là mừng ông trở về và muốn gặp gỡ lại mọi người . Nhưng mục đích chính mà cả nhà Trác Nhu đều biết là để điểm mặt lại tất cả mọi người đến tham dự để xem "người đó" có đến dự buổi tiệc này không !
Hôm đó Lý Tần không khỏe nên không đến dự , Trác Nhu thì cũng tò mò muốn biết kẻ dám đυ.ng đến ba cô là ai nên cô đã sửa soạn để cùng ông đi đến đó. Bữa tiệc được diễn ra trên du thuyền riêng của ông và tất nhiên không thể thiếu dàn vệ sĩ canh gác mọi nơi . Đây đúng chuẩn là nơi ăn chơi của giới thượng lưu cao cấp!
Tối đó có rất nhiều cổ đông trong công ty đến dự nhưng đúng là đa số là đàn ông ! Các phu nhân thì toàn chụm lại bàn tán về các mặt hàng thời trang cao cấp và cùng nhau khoe mẽ về các ông chồng giàu có của mình, trông bọn họ thật chẳng đủ can đảm gửi thư mời thách thức ông Trác. Duy nhất chỉ có một vị phu nhân mặc váy của người Hoa ngồi đấy uônga rượu một mình, bà ta có cái gì đó bí ẩn.
Trác Nhu đến hỏi ông Trác về người phụ nữ ấy thì ông nhìn một hồi rồi đáp
" À vị phu nhân đó là vợ của Chủ tịch Lại đấy ! Ông ta chết do tai nạn xe hơi nên toàn bộ tài sản đều thuộc về bà ấy. Đừng nói con đang nghi ngờ cô ta đấy ?"
" Cũng có thể mà ! "
" Nhìn chung thì bà ta chẳng đáng nghi đâu ! Con đừng nên đoán già đoán non rồi ảnh hưởng đến việc lớn "
* Không đoán thì biết làm gì
" À qua chào hỏi bác sĩ Lưu đi ! Coi bộ ông ta có nhiều chuyện muốn nói với con đấy "
" Bác ấy cũng có mặt ở đây à ? "
" Có cả Lưu Thi "
*Thật chẳng thể hiểu nổi
Xong Trác Nhu đi theo ông Trác đến chỗ bác sĩ Lưu để mà trò chuyện. Trác Nhu cảm thấy rất ngượng vì cũng chả biết nên trò chuyện về việc gì còn có Lưu Thi nãy giờ cứ nhìn cô bẽn lẽn.
Lưu Thi thì vẫn xinh đẹp trẻ trung như ngày nào thôi, trông cô có vẻ đã nguôi ngoai chuyện hôm nào nhưng dù thế nào thì họ vẫn cảm thấy ngại ngùng khi trò chuyện cùng nhau. Ánh mắt trải đời của hai người già nhìn thấu hết, họ rất muốn hai đứa trẻ là một phần của nhau nhưng nhìn chung thì có lẻ là không được.
Nói chuyện về việc kinh doanh một lúc thì bác sĩ Lưu ngỏ lời:
" Trác Nhu ! Bác có chuyện muốn nói với con hay hai bác cháu ta ra mũi thuyền cùng nhau uống chút rượu nhé "
Dưới lời mời vô cùng lịch sự và nhã nhặn ấy thì Trác Nhu khó mà từ chối được, cô mỉm cười rồi gật đầu một cách ngoan ngoãn.