Mẹ Kế

Chương 54

Trác Nhu ! Nếu cô muốn tìm được hạnh phúc của đời mình thì trước tiên cô nên đi tìm lại chính mình. Tình yêu không dành cho kẻ tham lam cũng không dành cho kẻ nhu nhược , đừng vì bản thân mình mà làm bao nhiêu người đau khổ .

Có lẻ Trác Nhu là người may mắn vì cô luôn gặp những người có thể hy sinh tất cả vì cô.

Kim Niên - Cô gái đánh đổi đi thân xác để có được trái tim cô nhưng rồi cũng thất bại.

Lưu Thi - Người con gái tội nghiệp khi cô chỉ đến bên cô ấy để che giấu đi tình cảm dành cho Lý Tần . Lưu Thi bây giờ chẳng khác gì một kẻ điên - kẻ điên vì tình yêu dành cho cô.

Paula - Người đã bị cô chinh phục . Người mà tưởng chừng cô ấy sẽ không thể tìm thấy được nụ cười nhưng rồi cô lại đến , xóa nhòa đi bao nhiêu vết thương lòng mà cô ấy đã phải chịu đựng .

Và cuối cùng Lý Tần - Là mẹ kế ! Là người mà Trác Nhu dành hết tình cảm để yêu thương trân trọng . Và Trác Nhu cũng chính là mối tình đầu của Lý Tần - một mối tình không toan tính đầy đủ sự trưởng thành và suy nghĩ chín chắn từ hai người.  Nhưng mẹ kế vẫn là mẹ kế ! Cái tư tưởng và định kiến xã hội sẽ không bao giờ chấp nhận hai người họ.

...

Trác Nhu buồn tênh láy xe lang thang trên khắp phố , cô suy nghĩ rất nhiều về những câu nói đầy sự trách hờn của Paula. Cỏ lẻ khoảng thời gian này Trác Nhu nên suy nghĩ nghiêm túc hơn . Hai người con gái này thật sự rất quan trọng , cô không thể đem tình cảm của họ ra đùa giỡn , đây không còn đơn thuần chỉ là những cuộc dạo chơi nữa rồi ! Đây thật sự là một mối quan hệ nghiêm túc.

" Mày nên có trách nhiệm với những gì mày làm ! " - Trác Nhu thầm nghĩ.

Trác Nhu về đến nhà thì thấy Lý Tần đang ngồi ở bàn cơm nhìn mình , thấy cơm canh vẫn còn nguyên Trác Nhu tiến lại hỏi :

" Đã bảo không cần chờ rồi mà ! "

" Tôi vẫn cứ chờ ! Ngồi xuống đi "

Người ta đã nhịn chờ mình về cùng ăn mà không ăn nữa thì thật là kì ! Trác Nhu ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng đây không đơn thuần chỉ là bữa ăn tối ! Nó còn là một sự quyết định to lớn .

" Ngon không ? "

" Ngon ! Cô nấu lúc nào mà chả ngon "

" Lại nịnh ! Nhưng thôi kệ cũng không biết sẽ còn được nghe cô nói những lời hoa mỹ này bao lâu nữa "

Trác Nhu dừng đũa lại . Mắt hướng về Lý Tần

" Sao ? Cô định đi đâu à "

" Mình bên nhau bao lâu rồi nhỉ ? "

" Hã ?? " -  Trác Nhu ngạc nhiên với câu hỏi đó

" Thời gian tôi vào nhà này tới bây giờ! 1 năm chưa?"

" Gần 1 năm rồi ! "

" Nhanh thế à ! Vậy mà tôi cứ ngỡ chỉ mới hôm qua "

" Cô muốn nói gì ? Sao hỏi mấy chuyện đó làm gì "

Một linh cảm bất an bỗng nổi lên trong lòng Trác Nhu.

" Ba cô vừa điện thoại ! Nói việc làm ăn bên đó rất thuận lợi và dễ dàng phát triển . Ông tính sang nhập cư và đang chuẩn bị đưa tôi qua ... "

" Sao ? Sao tôi không nghe ông ấy thông báo với tôi "

" Ông ấy nói nếu cô muốn thì đi cùng . Còn không thì có thể ở lại quản lí công ty ở đây . Cô đã lớn và ông ấy tôn trọn quyết định của cô "

" Tôi không đi " -Trác Nhu ơ thờ đáp lại .

" Tôi cũng không muốn đi ! Tôi..."

" Tôi cũng không muốn cô đi... "

Lý Tần nghe câu đó thì mừng rỡ trong lòng.

" Cô còn yêu tôi không ? Trác Nhu hãy trả lời tôi vì đây sẽ là quyết định quan trọng đối với tôi và cô ! "

"Tôi rối lắm Lý Tần ! Tôi thật sự muốn gϊếŧ chết bản thân mình vì tôi chẳng hiểu mình nữa  "

" Trác Nhu ! Tôi đã suy nghĩ rất nhiều... tôi đã âm thầm làm một lá đơn ly hôn , nếu cô còn yêu tôi xin hãy cùng tôi bỏ trốn ! Ta sẽ ở bên nhau sống những ngày như mơ như thơ mà cô từng mong muốn . Vì Trác Nhu ơi ! Tôi như chết dần chết mòn vì tình yêu của mình "

" Lý Tần ! Tôi cuối cùng vẫn không biết hiện tại bây giờ tình cảm tôi dành cho cô là gì nữa ! Tôi không biết nó có phải là yêu không hay chỉ là những tàn dư pha chút kỉ niệm ngọt ngào của những ngày trước ! Tôi nợ cô ! Tôi nợ cô một lời xin lỗi ! Nợ cô một cuộc hôn nhân và nợ cô một danh phận "

" Vậy là ... cô đã hết yêu tôi ! Vậy mà trước giờ tôi cứ ngỡ tình yêu trong cô dành cho tôi sẽ là vĩnh cửu "

" Tôi vốn dĩ  dành cho cô một thứ tình cảm thiêng liêng ! Một thứ tình cảm mà tôi luôn tôn thờ và trân trọng , tôi sẵn sàng chờ cô và sẵn sàng bỏ hết tất cả để ở bên cô . Nhưng trái tim tôi lại một lần nữa rung động bởi một người phụ nữ mạnh mẽ khác , một người tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ hòa hợp được với tôi nhưng nào ngờ...! "

Lý Tần nghe những lời nói chân thành ấy như một lời thú tội mà lòng cô đau như ai cắt . Mọi thứ đã đi quá xa khỏi những suy nghĩ của cô . Trác Nhu không còn là của riêng cô nữa , cuối cùng cô ấy đã phải lòng một người khác .

" Lý Tần ! Cô sẽ như một loài hoa đẹp và quý hiếm nhất cõi đời này ! Tôi yêu cô , yêu sự mộc mạc và cuồng si trong tình yêu của cô . Tôi xin phép được mang loài hoa đẹp ấy cất giữ trong tim mình vì có lẻ chúng ta cuối cùng cũng chẳng là gì của nhau "

" Chẳng là gì của nhau... Nghe đau lòng thật ấy ! Vậy là ngày này đã đến rồi sao ? Ngày cô nói lời từ bỏ tôi khi tôi đang muốn bỏ tất cả để đến bên cô "

" Lý Tần ! Xin hãy hiểu lòng tôi. Cô có biết tôi yêu cô nhiều đến mức hình ảnh của cô trong tim tôi quá lớn, nó đã che đi tình cảm tôi dành cho người khác ... Nhưng tôi nghĩ kết thúc thật rồi ! "

" Chẳng ai trên cõi đời này hiểu cô bằng tôi ! Vì hai chúng ta đã hòa vào nhau , đã từng thăng hoa trên nhiều khung bật cảm xúc. Nhưng đúng là kết thúc thật rồi ! Trác Nhu tôi yêu cô ! "

Tình cảm họ dành cho nhau quá nhiều ! Nhiều đến mức họ chẳng là gì của nhau . Phải chăng mối tình đẹp là mối tình dang dỡ ?  Những gì chúng ta cảm nhận được từ hôm nay ngày mai sẽ khác . Cuộc sống này luôn tràn ngập những dư vị mởi mẻ mà ta phải nếm thử rồi mới cảm nhận hết được .

...

Hỗm rài đọc tiểu thuyết hơi nhiều nên ngôn ngữ có hơi sến nhé ^^

Vả lại Au đang buồn nên văn cũng buồn theo ...