15. Lang Sơn Ngọc: Chời đất ơi, cảm thấy Moe Chủ* đại nhân sắp Hot rồi, Ngọc Ngọc không theo kịp bước chân của cổ!
*Đọc là Manh, Manh Chủ => Minh Chủ; viết sai
Đào Mộng Trúc nhìn hai câu này sửng sốt hồi lâu, tâm trạng ban đầu có vài phần kinh ngạc, từ từ chuyển hóa thành mừng rỡ, cuối cùng, như trút được gánh nặng.
Nàng rất may mắn, mặc kệ là bản thân hay Khinh Nguyệt, đều thực hiện được hai chữ "Xem nhẹ".
Trừ cái đó ra, nàng còn hiểu rõ một việc khác.
Trên thế giới này có lẽ không còn cô nương thứ hai giống như Khinh Nguyệt, trong khoảng thời gian gay go nhất không rời không xa nàng, ở bên cạnh nàng cùng cắn răng vượt qua con dốc của cuộc đời.
Cho nên, cuộc sống sau này của mình, nhất định phải cố gắng trở thành một người thật tốt.
Đào Mộng Trúc tựa lưng vào ghế ngồi khôi phục lại tâm tình, thở mạnh một hơi, chia sẻ lại weibo xin follow kia: "Đều là hiểu lầm, cũng do tôi quá bốc đồng, nói thẳng hiểu rõ là tốt rồi, bây giờ lại ầm ĩ như vậy, buổi trưa hôm nay tôi mời cơm bồi tội."
Rất nhanh, đại quân bình luận nghe tiếng mà đến.
Triệu Ước_làm một chén nước đường đỏ: Đại đại xin hãy tha thứ _(:з" ∠)_ trước đó tôi có hơi bốc đồng, dù Ô Mai quấy rầy ngài gõ chữ rất không đúng, nhưng cô ấy cũng phải dựa vào stream để kiếm cơm, hy vọng đại đại có thể thông cảm và khoan dung nhiều hơn! - Like 6
Tiểu khăn quàng cổ: Xin lỗi Minh Chủ đại nhân! Khi nãy tôi không nên nói ngài như vậy! Ngài có thể nhận phần an lợi này không ạ [ đáng thương ] [ đường liên kết ] [ đường liên kết ] ← đây là trang Youku và B trạm* chính chủ Ô muội, bên trong có lưu trữ rất nhiều video, ngài xem qua nha, xem rồi sẽ không cảm thấy cô ấy suốt ngày kêu gào với máy vi tính là ngu si nữa, tin tưởng tôi, thiệt QAQ! ! - Like 14
*Là trang bilibili.com
Quy Trình-chan: [ doge ] tôi chỉ yên lặng nhìn, xem xem rốt cuộc có bao nhiêu fan của Tam Khuy đại đại đến đây tự vả, lần sau lập nhóm đi chửi người ta thì dùng não một chút, đừng có hoàng đế không vội thái giám đã gấp. - Like 21
Bất đắc dĩ: [ cầu nguyện ] thân là fan của cả hai người, tui muốn nói, Minh Chủ và Tam Khuy có thể thông cảm cho nhau thật sự tốt quá, sống chung một mái nhà, đối xử tốt với nhau a! - Like 7
---------- Bên trên là những bình luận hàng đầu, xem thêm? ----------
Những vị fan này thật sự hao tâm tổn sức vì đại đại nhà mình a. . .
Nhìn các fan vẻ mặt ngớ người phía dưới weibo Chân Sảng, giờ này khắc này vẻ mặt ngớ người kéo nhau đến đây, hoặc là xin lỗi hoặc là vỗ tay khen ngợi dưới weibo của nàng, Đào Mộng Trúc bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.
Chuông cửa ngoài phòng khách chợt vang lên, Đào Mộng Trúc đang định đứng dậy lấy tiền, liền nghe thấy Chân Sảng vừa bưng cơm vào bếp, vừa không khách khí quát tháo.
"Chủ nhà à, không phải chị muốn mời cơm sao? Ra trả tiền đi kìa!"
"Tới ngay!"
Trên bàn cơm trong bếp, có rau có thịt năm món một canh bốc lên mùi thơm phức, ngày hôm qua hai người còn mâu thuẫn với nhau, bây giờ đã tươi cười ngồi cùng bàn, gắp đồ ăn cho nhau.
Chân Sảng ăn ăn, cảm khái nói: "Thật sự đã lâu không được ăn cơm như vậy rồi, giống như ăn tết ở nhà, có canh có rau có thịt đủ hết, tiếc nuối duy nhất là, đồ ăn quán này không có ngon như bạn chị làm."
"Nếu cô thích tay nghề của cậu ấy, lát tôi sẽ hỏi một chút khi nào cậu ấy rảnh rỗi, chúng ta mua nguyên liệu, sau đó gọi cậu ấy đến nấu cho chúng ta ăn."
"Á đù, tốt như vậy? Quan hệ của hai người thật là sắt!"
"Đương nhiên, tôi là bạn học cao trung của cậu ấy, hơn nữa nhiệt huyết của cậu ấy đều tập trung vào các loại đồ ăn." Đào Mộng Trúc nói, híp mắt cười cười.
Ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, trong giọng nói giờ này khắc này của nàng, lộ ra nồng đậm cưng chiều.
Từ khi ngôi nhà này chỉ còn một mình nàng, cuộc sống đã từng là "Mỗi lần gọi đồ ăn thì gọi nhiều, gọi một lần ăn hai ngày, một hai món ăn chung với cơm, ba bốn món thì để giành", lúc bi ai nhất, còn có thể rơi vào nguy cơ trong nửa tháng liên tiếp ăn mì ăn liền.
Hơn nữa, có lúc nàng lười, ngay cả cơm cũng lười gọi, một bên gạt Khinh Nguyệt nói mình đã ăn rồi, một bên đói bụng tiếp tục gõ chữ đăng chương, làm gì có tâm tình và thời gian gọi năm sáu món, sau đó một mình ngồi ăn?
Đào Mộng Trúc nghĩ rồi nghĩ, bỗng nhiên ý thức được một chuyện rất thần kỳ.
Mặc dù Chân Sảng đến đây từng rất nhiều lần làm nàng bực bội và bất mãn, nhưng từ một góc độ nào đó mà nói, cũng đã kéo nàng ra khỏi vực sâu tự mình khép kín.
Ít nhất, hiện tại mỗi ngày nàng mở mắt ra, không còn cảm thấy mình chỉ là một người cô đơn, khi thức dậy và khi đi ngủ đối với thế giới này mà nói không có gì khác nhau nữa.
Sau bữa cơm trưa có vô hạn cảm khái, Đào Mộng Trúc hiếm khi hứng thú ở bên cạnh trông coi Chân Sảng, nhìn nàng chăm chăm chú chú rửa hết chén đũa lau khô từng món, bỏ vào tủ chén.
Dường như Chân Sảng không có phát hiện ra bất cứ trạng thái khác lạ nào, chỉ cười nói cám ơn, sau đó nhảy nhót về phòng mình, cuối cùng, còn không quên lú đầu ra, hỏi Đào Mộng Trúc: "Khi nào chị kết thúc sờ cá* bắt đầu gõ chữ thì nói nha, em sẽ cố gắng giảm âm lượng!"
*Ám chỉ lười biếng
"Ừm!" Đào Mộng Trúc giơ bàn tay làm dấu OK, tâm tình tốt đẹp quay trở về phòng mình.
Lúc ăn cơm, bên dưới weibo nàng chia sẻ, bình luận và tin nhắn người lạ đã chật ních lời xin lỗi, giải thích, an ủi, và những người không rõ tình hình tiếp tục mắng chửi.
Đào Mộng Trúc tùy tiện lướt lướt, cảm thấy không thú vị, liền tắt trang web, mở group chat bên góc phải đang không ngừng chớp nháy.
Ngày hôm nay, group chat vẫn chưa ngừng đổi tên đã trở thành 【Minh Chủ hot rồi đừng quên tôi】 còn đem icon group chat đổi thành biểu cảm mỗi ngày mọi người đều gửi. . . [ tiếng cười như chuông ].
Mấy đứa này phát bệnh à. . .
Lang Sơn Ngọc: Chời đất ơi, cảm thấy Moe Chủ đại nhân sắp Hot rồi, Ngọc Ngọc không theo kịp bước chân của cổ!
Giục chương Cầu: Tốc độ đăng chương của cậu chưa từng đuổi kịp bước chân của cổ.
Lang Sơn Ngọc: [ ủy khuất bật khóc ] cậu. . . cậu cậu cậu! Ngọc Ngọc vươn ra một ngón tay run rẩy! !
Hồ Tiểu Dương: Ha ha ha ha ha
Hồ Tiểu Dương: 0.0 ý? Ai sửa tên tớ. . .
Giục chương Cầu: Không phải rất moe sao? Tên mọi người đều ba chữ, chỉnh tề biết nhiêu.
Hồ Tiểu Dương: 0.0 có lý ha.
Giục chương Cầu: Hiện tại tôi đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] cậu nói a.
Giục chương Cầu: Liên quan tới lợi ích, quá ngại nói ra @Mộng Đại Trúc
Mộng Đại Trúc: Cô sửa tên tôi? (凸一 _ 一) 凸
Giục chương Cầu: Không phải cô cung Xử Nữ sao? Số lượng từ tên mọi người chỉnh tề rồi, cô phải vui vẻ, cô phải cảm động, cô phải biểu đạt lòng biết ơn với tôi mới phải.
Đào Mộng Trúc khinh bỉ, tự sửa lại cho bản thân một cái tên khí phách mà lại chứa đầy lý tưởng —— ngày một vạn*.
*Có thể đọc là "[nhật] một vạn", phía dưới có giải thích thêm
Ngày Một Vạn: Nói đi, chuyện gì.
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] Ngày Một Vạn! ! ! Ngọc Ngọc muốn đi cười một trận! ! !
Giục chương Cầu: Ngày Một Vạn? Tôi thấy cô đang sống trong mơ a.
Ngày Một Vạn: Nói câu vô dụng, thật sự muốn một ngày làm một vạn, còn nằm mơ làm cái đách gì?
*=)))) "nếu thật sự muốn mỗi ngày sεメ một vạn lần thì còn đi ngủ làm cái đách gì"