14. Tấn giang Minh Chủ đại nhân: [ há họng trừng to ]
Tục ngữ nói đúng, mắt bẩn thấy người bẩn, giờ khắc này Đào Mộng Trúc chính là như thế, rõ ràng biết Chân Sảng muốn biểu đạt cái gì, lại vẫn nhịn không được âm thầm khinh bỉ nàng.
Ai ngờ bỗng nhiên Chân Sảng nhếch miệng, cười nói: "He he he, câu này hình như rất không ổn."
Thì ra. . . vị bạn cùng phòng này cũng không phải là người quá trong sáng a.
"Ài, đừng để ý mấy chi tiết này!" Chân Sảng xua tay, nói: "Dù sao chị cũng đừng xóa weibo, cũng không cần xin lỗi tui, rõ ràng là tui làm phiền chị làm việc, lại xem văn đạo, chị thật sự muốn xin lỗi, một lát tui bị nói là ỷ thế hϊếp người a. . ."
Đào Mộng Trúc gật đầu, nói: "Vậy hai ta tâm chiếu bất tuyên, tôi cũng không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần cô. . . nếu cô thật sự không ngại, tôi không có gì lo lắng nữa."
Chỉ cần vị bạn cùng phòng còn ở chung dưới một mái hiên ít nhất ba tháng nữa này không tức giận, nàng liền không sợ gì cả.
Về phần những lời mắng chửi trên weibo, mặc dù làm nàng khó chịu, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, cùng lắm thì tắt quyền bình luận, rồi không nhìn pm.
Đào Mộng Trúc nghĩ như vậy, đứng dậy nói: "Mau dậy đánh răng đi, tôi gọi cơm rồi, hôm nay rất thịnh soạn, tôi mời."
"Tốt như vậy á! Để tui đoán nguyên nhân. . . ừ, chắc chắn là chị muốn nhận lỗi tạ tội với tui phải không?" Chân Sảng cố ý cắn chữ nhấn mạnh bốn chữ nhận lỗi tạ tội, bỏ điện thoại di động vào túi áo ngủ, vẻ mặt vênh váo nhảy xuống giường.
Nhìn Chân Sảng vừa dùng mấy ngón tay cột tóc, vừa để chân trần đi vào toilet, Đào Mộng Trúc nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Sàn nhà không sạch."
"Ai da, sợ gì, chân cũng không có sạch, rửa một chút là được rồi." Chân Sảng nhún vai.
Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười, cúi người nhặt dép của Chân Sảng lên, đặt trước cửa toilet cho nàng, sau đó yên lặng đi vào rửa tay.
Nàng vốn tưởng mình đã sống rất cẩu thả rồi, hôm nay xem ra, bạn cùng phòng rõ ràng còn cẩu thả hơn nàng.
"Xu*? nu*~ r4"t m4n9 thù a!" Chân Sảng nhả kem đánh răng trong miệng.
Chân Sảng lắc đầu, lấy nước súc miệng một chút, nói: "Có người nói chòm Xử Nữ rất ghi thù a."
"Cho nên tôi treo cô."
"Tui vậy mà lại thấy chị nói rất có lý." Chân Sảng giơ ngón cái lên, nói: "Tui phải lên baidu nhiều hơn một chút để xem làm sao sống chung với chòm Xử Nữ."
"Câu này thật sự giống như đã từng nghe qua." Đào Mộng Trúc nói, có chút đăm chiêu xoay người đi về phòng mình.
Chân Sảng vẻ mặt mờ mịt nắm chặt khăn mặt trong tay, nhỏ giọng lầm bầm: "Chẳng lẽ mình nói sai cái gì rồi? Lẽ nào bạn trai cũ của chị ấy cũng từng nói như vậy?"
Đoán không sai, nhưng mà không phải bạn trai cũ.
Khinh Nguyệt đã từng nói như vậy, trông như chỉ thuận miệng nói đùa, lại từng làm cho Đào Mộng Trúc có rất nhiều cảm động, nhưng rất hiển nhiên, có cảm động cũng không mảy may thay đổi được nàng.
Nàng lúc đó, cảm thấy dù sao Khinh Nguyệt cũng thích mình, cho nên cho dù đối xử với nàng tốt cũng chỉ là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến, nếu như có một ngày phần tình cảm này bị hao mòn hầu như không còn, chuyện đương nhiên kia nên trở thành chuyện đáng buồn cười thế nào.
Tại sao nhất định phải là người khác chấp nhận mình, mà không phải là mình thử đi thay đổi?
Đào Mộng Trúc thở dài mở weibo lên, sau khi chia tay hơn nửa tháng, lần đầu tiên nàng cố lấy dũng khí đi pm Khinh Nguyệt.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Bình luận dưới weibo của Tam Khuy tớ đã thấy, cám ơn cậu.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Nói cám ơn làm cái gì? Tớ chỉ khinh thường đám đạo văn, không hy vọng chủ bá mình thích biến thành một người tớ không nhìn nổi.
Nhìn Khinh Nguyệt đáp ngay tấp lự, điểm quan tâm của Đào Mộng Trúc kỳ tích chạy trật đường ray.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Vậy mà lại trả lời nhanh như vậy!
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Vừa mới ăn cơm xong, lên weibo hóng cậu bị chửi.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: . . .
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Thật đúng là nghĩ không ra, chủ nhà Ô Mai thường nhắc đến vậy mà lại là cậu.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Đúng vậy, thế giới thật nhỏ bé _(:з" ∠)_
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Cho nên a, tình trạng hiện tại của hai người là?
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Nói đến cũng thật thần kỳ, cô ấy xem xong bài weibo đó vậy mà lại không tức giận, còn bảo mình viết một bộ bạn cùng phòng.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Ý kiến này không tệ, có tư liệu sống sờ sờ trước mắt, cảm giác nhất định rất chân thật.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: . . .
Nhất thời Đào Mộng Trúc chẳng biết có thể nói thêm gì, chỉ yên lặng ngây ngốc trước máy tính, hai bàn tay đặt trên bàn phím, thường ngày mười ngón linh hoạt lúc này lại nặng nề như đổ chì.
Nàng không nói gì, đối phương cũng không trả lời nữa.
Tuy sự im lặng này chỉ duy trì vài phút, nhưng đối với Đào Mộng Trúc mà nói, mỗi phút mỗi giây đều là một loại giày vò.
Mãi đến khi, nàng buông xuống cái mà bản thân gọi là kiêu ngạo.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Trước đây tớ sai rồi, xin lỗi.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Đây là muốn vãn hồi?
Đào Mộng Trúc lâm vào trầm tư, tiềm thức tự động gõ ra câu "Cậu đồng ý chứ?" nằm giữa khung chữ hơn 10 giây, sau khi hoàn hồn cuối cùng vẫn là bị xóa đi.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Tớ không cảm thấy gương vỡ lại lành có thể mỹ mãn như lúc ban đầu.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Không, cậu không sai, cậu không cần nghĩ lại cái gì, là tớ quá mức tùy ý trên chuyện tình cảm.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Có vài lời tớ không biết nên nói như thế nào, nhưng tớ nghĩ, có lẽ cậu hiểu. . . đối với tớ cậu rất quan trọng, tớ cũng từng nghĩ cuộc đời này sẽ trải qua cùng cậu, thế nhưng sau khi cậu đi, ngẫm nghĩ rất nhiều lần, tớ mới phát hiện ý nghĩ một đời này thật ra chỉ bắt nguồn từ sự ỷ lại, bắt nguồn từ sự chu đáo của cậu đối với tớ, hơn cả tình nhân, càng giống thân nhân.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Tớ biết nói như vậy cậu sẽ giận, nhưng tớ cảm thấy cậu có quyền lợi biết tớ rốt cuộc có bao nhiêu khốn kiếp, cậu không có nghĩa vụ phải làm cha làm mẹ tớ, dù sao tớ cũng không xứng.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Mặc kệ là thế nào, cám ơn cậu, cũng vô cùng xin lỗi, gặp được cậu là may mắn của tớ, đánh mất cậu là tớ đáng kiếp.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Ờ, cậu đi xem weibo Ô Mai mới chuyển phát đi, cô ấy đối với cậu quả thật là chân ái!
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Hả?
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Tớ nói, cậu đi xem Ô Mai chuyển phát! Chính là bạn cùng phòng của cậu, đọc hiểu không?
Nháy mắt Đào Mộng Trúc há hốc mồm, đọc thì hiểu, chỉ là nàng không quá có thể chấp nhận lời xin lỗi chứa đầy thành ý và hối hận của mình bị một câu "Ờ" hời hợt bỏ qua như vậy!
Thế nhưng nếu Khinh Nguyệt muốn nói sang chuyện khác, nàng cũng không miễn cưỡng, dù sao khúc mắc là khó giải.
Nàng ôm tâm tình phức tạp trong lòng bấm mở weibo của bạn cùng phòng, chỉ thấy bạn cùng phòng chuyển phát bài văn bản kia của nàng, lý do chuyển phát là: "Đại đại! Em sẽ không xem đạo văn nữa! Thiệt! Tối hôm qua em có đến Tấn Giang đặt mua bù lại rồi! Em thật sự thích tiểu thuyết chị viết! Em sẽ xem hết từng bộ từng bộ! Chúng ta follow nhau có được không ạ!"
Nhìn các fan của bạn cùng phòng vẻ mặt ngớ người phía dưới bài chuyển phát, lần đầu tiên Đào Mộng Trúc cảm giác được cuộc đời thay đổi thật nhanh lại cũng có thể thú vị đến như vậy.
Nàng ngây ngốc mở thông báo fan mới tăng, nhìn thấy bạn cùng phòng và Khinh Nguyệt hiện ra trên đầu danh sách, bỗng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vã bấm follow lại hai người.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Tay cậu run, hay là tha thứ cho mình?
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Tớ chỉ muốn thông suốt một việc.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân: Việc gì (⊙o⊙). . .
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Cậu không cần tự trách bản thân mình trước mặt tớ như vậy, những ngày ở bên nhau, chúng ta cũng không là người quá nhiều thâm tình, bởi vì tớ cũng không có thích cậu nhiều như vậy, cho nên sau khi chia tay cũng không hận nhiều.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Lý do thì tương tự câu "Fan muốn ngủ với thần tượng, kết quả hao tâm tổn sức cũng không ngủ được, trái lại phát hiện thần tượng có một đống khuyết điểm, do đó cảm thấy mắt mình bị mù". Sau khi chia tay, tớ vẫn thích những gì cậu viết, chỉ là không có hứng thú lấy lòng cậu giống như trước đây nữa.