Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 77: Lời khuyên giải của Từ Đào

Vương Hi dẫn theo Từ Phi đến nơi như thế này là cố ý muốn hắn ta bị ăn đòn. Hàn Thiếu Kiệt rất thông minh, thấy thái độ của Vương Hi với Từ Phi không đúng, hắn ta biết rằng trong bụng Vương Hi toàn ý nghĩ xấu, lập tức hiểu ra là có chuyện gì, cười cười nói với Lý Tư Minh: "Lý Tư Minh, vừa rồi mày đánh người của bọn tao, mày tùy ý chọn một thủ hạ để đánh, bọn tao rất hả dạ. Mày muốn thách đấu với anh Hi, bọn tao đã đồng ý với mày rồi. Mà thằng nhóc con này là nơi trút giận bọn tao dành cho mày, mày muốn đánh thì đánh, không đánh thì đừng trách bọn tao không cho mày cơ hội."

"Hàn thiếu gia, tôi không có quan hệ gì với Vương Hi hết, sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy?" Trong lòng Từ Phi sợ Hàn Thiếu Kiệt, sắc mặt khó coi nhìn hắn ta nói.

Mẹ kiếp, tự nhiên có cái cho tao đánh, sao lại không đánh? Không đánh uổng công không đánh!

Lý Tư Minh cũng là một người thẳng thắn, lúc Từ Phi cùng Hàn Thiếu Kiệt nói chuyện, vừa vặn quay lưng về phía hắn ta, hắn ta tàn ác tung một cước đạp lên mông Từ Phi.

Từ Phi bị Lý Tư Minh dồn sức đá một cú, bị dọa cho giật mình, mới bị đạp văng ra ngoài vài bước chân, lúc ngoảnh đầu lại nhìn Lý Tư Minh, Lý Tư Minh đuổi đến lại đạp lên bụng hắn ta một cước.

Lý Tư Minh là tán thủ chuyên nghiệp, sức mạnh của hắn ta Từ Phi làm sao có thể chịu đựng.

Thoáng chốc Từ Phi bị Lý Tư Minh dẫm tới gập lưng xuống, sau đó Lý Tư Minh lại một cước quét qua, Từ Phi ngã bụp một tiếng , sau đó lại hung hăng đạp một cước vào ngực, làm Từ Phi bay ra ngoài.

Từ Phi bị Lý Tư Minh hung hăng đá mấy cái, đã đau tới nỗi gần như hụt hơi, ôm bụng nằm sấp trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.

“Minh thiếu gia, cậu vừa đánh Diệp Hằng - thủ hạ của tôi, tôi muốn một lời công bằng, cậu chỉ tùy ý đạp một tên thủ hạ hai đạp. Đây là họ hàng chân chính của tôi, bị cậu đánh tàn nhẫn như vậy, có phải là có chút quá đáng không?” Vương Hi cười như không cười nhìn Lý Tư Minh.

“Là mày tặng nó cho tao để tao đánh.” Lý Tư Minh cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, cau mày tránh khỏi ánh mắt của Vương Hi.

"Ba ngày sau chúng ta gặp mặt tại trận đấu, lần này nếu lại thua tôi, không thể đến tìm tôi gây rắc rối nữa." Vương Hi nói.

"Lý Tư Minh tao sẽ thua sao?" Lý Tư Minh lạnh lùng liếc Từ Phi, người đang nằm sấp trên đất, dẫn theo đám thuộc hạ của mình rời đi.

"Anh Hi, thằng nhóc này là ai, cũng đắc tội với anh à? Anh cũng thật là thất đức, khiến hắn ta bị đánh thảm như vậy.” Thấy Lý Tư Minh dẫn theo thủ hạ rời đi, khuôn mặt Hàn Thiếu Kiệt mang theo nụ cười xấu xa bước tới.

“Cậu ta là một họ hàng của tôi ở nhà họ Diệp, tưởng rằng mắt tôi không tốt, muốn đánh tôi, liền bị tôi dẫn tới cho Lý Tư Minh đánh một trận.” Vương Hi liếc mắt nhìn Từ Phi đang nằm sấp trên đất, đôi mắt tràn ngập sự coi thường.

“Có cần tôi giúp anh dạy dỗ hắn ta thêm một trận nữa không? Thực lực của nhà họ Diệp cũng bình thường, trẻ con nhà bọn họ, tôi muốn đánh liền đánh.” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Không cần, dạy dỗ cậu ta một bài nhỏ trước, sau này lại từ từ xử lý bọn họ.” Vương Hi nói.

“Được, tôi tin tưởng vào thực lực của anh.” Hàn Thiếu Kiệt nhẹ gật đầu.

Hắn đã thấy sự lợi hai của Vương Hi rồi, người xấu xa nhất trong thành phố Minh Hải có lẽ là anh, anh muốn chỉnh đốn ai không chỉ khiến thể xác của đối phương phải chịu khổ mà sự giày vò về mặt tinh thần có thể khiến cho đối phương phát điên. Phỏng chừng trước đó Từ Phi đã đắc tội với Vương Hi không nhẹ, nếu không Vương Hi sẽ không trừng trị Từ Phi nặng như vậy.

“Anh Hi, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp tôi.” Diệp Hằng tiến tới, nghiêm túc nhìn Vương Hi nói.

“Luyện tập quyền anh cho tốt, tương lai của tập đoàn Hạ Hào chúng ta đều trông chờ vào các cậu.” Vương Hi lộ ra nét tươi cười với Diệp Hằng, vỗ nhẹ vai của anh ta.

“Vâng.” Diệp Hằng dùng sức gật đầu.

“Vết thương trên mặt không sao chứ, có cần tới bệnh viện không?” Vương Hi hỏi.

“Một chút vết thương nhỏ, đối với những người luyện quyền anh như chúng ta không là gì cả.” Diệp Hằng đáp.

Nghĩ ngợi một hồi, hắn ta quay sang nhìn Từ Phi đang nằm ở môt bên, nói với Vương Hi: “Anh Hi, có lẽ Lý Tư Minh là cao thủ hạng nhất của thành phố Minh Hải rồi, thực lực của hắn ta không phải là Tiền Phong có thể so bì được. Ba ngày sau anh phải thi đấu với Lý Tư Minh, có tự tin không?”

“Một cao thủ hạng hai của thành phố, có tài giỏi thì cũng có thể tài giỏi tới đâu. Trước đây lúc tham gia cuộc thi K-1, cao thủ hạng nhất hạng hại cũng bị tôi KO bằng một nắm đấm.” Vương Hi cười cười, sau đó đi ra khỏi quyền quán: “Tôi mời mọi người ăn cơm, quyền thủ của công ty Hạ Hào chúng ta và đội công trình cùng đi.”

“Được!” Mọi người lập tức theo chân Vương Hi rời khỏi quyền quán.

Bản thân Vương Hi vốn có thực lực mạnh mẽ, thêm vào đó túi anh có tiền, không tiếc tiền mời mọi người ăn cơm vui chơi, công ty Hạ Hào từ trên xuống dưới rất nhanh liền bị anh lôi kéo lòng người, toàn bộ mọi người đều tôn trọng anh từ tận đáy lòng, nguyện ý làm việc cho anh.

Mà Từ Phi vẫn luôn lặng lẽ nằm trên đất, đợi Vương Hi bọn họ đi hết, lại nghỉ ngơi một hồi mới từ trên đất bò dậy. Hắn ta vẫn chưa hiểu rõ, hôm nay vì sao đột nhiên phải bi ăn đòn. Hắn ta bị Lý Tư Minh đánh, không dám tìm Lý Tư Minh báo thù, nên tính hết thù hằn lên người Vương Hi.

Trong lòng nghĩ, Vương Hi, mày đợi đó cho tao, mối thù ngày hôm nay nếu như không báo, Từ Phi tao thề không làm người.

Vương Hi bên này căn bản không để ý đến việc của Từ Phi, đây chỉ là nhân vật nhỏ, nghĩ rằng mắt anh còn giống với trước đây, muốn ức hϊếp đánh anh, kết quả lại bị anh mượn tay Lý Tư Minh đánh cho một trận. Anh còn chưa muốn thật sự dạy dỗ Từ Phi, nếu không sự dạy dỗ của anh có thể khiến Từ Phi hoài nghi cuộc đời này.

Người mà anh muốn trừng trị, không chỉ có một mình Từ Phi mà là tất cả những họ hàng bợ đỡ của nhà họ Diệp.

Buổi tối ngày hôm đó, anh dẫn theo nhóm quyền thủ và đội công nhân đến một khách sạn trong thành phố Minh Hải và uống tới say mèm, mệt mỏi liền tùy tiện thuê phòng ngủ nghỉ tại khách sạn.

Đợt này Diệp Khinh Tuyết rất bận, càng ngày càng không có thời gian để ý anh.

Mà sau khi Từ Phi bị đánh bên này, người đầu tiên nghĩ tới chính là Từ Đào anh họ của hắn ta. Bởi người anh họ này của hắn quen biết với xã hội đen, hắn ta cùng Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ đều tưởng rằng Từ Đào là át chủ bài của mình. Chỉ cần Từ Đào ra tay, tùy ý chọn vài tên xã hội đen nhất định có thể chỉnh đốn Vương Hi tới ngoan ngoãn biết vâng lời.

Bọn họ vẫn không biết rằng Từ Đào đã từng bị Vương Hi trừng trị.

Bèn lái xe, Từ Phi đến nhà của Từ Đào, thấy Từ Đào vừa vặn đang nằm trên ghế sofa xem tivi, hắn ta tức tới độ một tay liền gạt phăng hoa quả cùng chiếc khay nhựa trên bàn trà xuống đất.

“Cmn, cậu điên rồi à, có gì không thuận lợi tức giận thì đập phá xe của mình, sao lại trút giận vào bàn trà nhà tôi?” Từ Đào lập tức bật dậy, kinh ngạc nhìn hắn ta.

Vợ của Từ Đào đang đứng ở phòng bếp, không hiểu Từ Phi bị làm sao.

“Tên Vương Hi đó, lại dám chơi em, dẫn tôi tới khu vực mở rộng, khiến Lý Tư Minh đánh em.” Từ Phi cắn răng cắn lợi nói.

“Có phải là một rạp hát nhỏ không?” Khuôn mặt Từ Đào hơi tái.

“Hình như là vậy, em cũng không biết là muốn tu sửa thành cái dạng gì, ở trong đó có không ít người, cái gì Lý Tư Minh, Hàn Thiếu Kiệt, Lâm Hổ, hôm nay đều tới, còn có Tần Thư Hào kẻ mới nổi gần đây.” Từ Phi nói.

“Là một người có khí thế.” Từ Đào nhẹ than thở.

“Anh họ, anh mau tìm cho em vài người, em muốn báo thù, cho dù phải trả bao nhiêu tiền, anh có thể tìm tới bao nhiêu người, em có thể trả bấy nhiều tiền. Tên mù thối tha đó, hắn lại dám hại em, nếu Từ Phi em không báo thù, Từ Phi em thề không làm người.” Từ Phi hung hăng nói.

“Tên mù thối tha? Cậu tưởng rằng Vương Hi thật sự là một tên mù à?” Từ Đào lộ ra ánh mắt ý vị sâu xa.

“Ý của anh là gì?” Từ Phi nói.

“Đừng chọc tới cậu ta nữa, cậu ta không phải là người mà cậu có thể động đến. Không chỉ có cậu, mà cho dù Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư Kỳ , sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt trong tay cậu ta.” Từ Đào than thở, buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ.