Nếu Vương Hi chỉ có gia thế hiển hách, Từ Đào còn thật sự không coi anh ra gì. Gia thế có lớn thì sao, anh không chịu phấn đấu mọi người cũng đùa giỡn anh xoanh vòng vòng. Hơn nữa, bây giờ anh đã bị nhà họ Vương ở thủ đô bỏ rơi rồi. Qua quan sát của Từ Đào với anh gần đây, phát hiện năng lực của anh so với gia thế càng quan trọng hơn.
Lần trước bị anh chỉnh đốn một trận, Từ Đào không phải không muốn trả thù, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện ở trước mặt anh hắn ta thật vô dụng.
Liền nhẹ nhàng thở dài, Từ Đào đã nói chuyện của Vương Hi rồi.
Từ Phi ngồi trong nhà Từ Đào nghe chuyện, sắc mặt thay đổi không ngừng...
Loáng cái ba ngày, bên phía Vương Hi gió yên sóng lặng. Mỗi ngày nhà họ Diệp đều bộn rộn làm ăn, Vương Hi đã nhận lời khiêu chiến của Lý Tư Minh, ba ngày này vẫn huấn luyện ở quán quyền anh nhỏ.
Doãn Tâm tranh thủ rảnh rỗi đến gặp anh một lần, nhìn thấy Vương Hi luyện đến mức mồ hôi đầy đầu ở quán quyền anh, cười nói với Vương Hi: "Lúc tôi ở thủ đô, vẫn nghe nói tam thiếu gia của nhà họ Vương rất tài giỏi, cũng chỉ là quyền thủ hạng hai phải không, cậu ta là đối thủ của cậu à?"
"Vẫn không nên khinh địch, ba năm không thấy ánh sáng này, gần như cả ngày tôi gây mê chính mình bằng thuốc lá và rượu, cơ thể suýt nữa hỏng mất. Tiếp quản kinh doanh ở nhà họ Vương một năm rưỡi, tôi cũng không có nhiều thời gian rèn luyện cơ thể. Mấy tháng quyền pháp không luyện liền thấy xa lạ, càng huống hồ gần bốn năm năm không luyện rồi. Trước đó tôi có thể đánh bại Tiền Phong là vì kinh nghiệm, về phương diện cơ thể tôi cũng muốn cố gắng hết sức để trở về thời đỉnh cao." Vương Hi nói.
"Cậu là ông chủ, nghề nghiệp lại không phải là quyền thủ." Doãn Tâm nói.
"Trước giải trí đi, trước khi bồi dưỡng được bọn họ, rất nhiều chuyện tôi phải tự làm." Vương Hi cũng cười.
Đến ngày thứ hai, trận đấu quyền anh của Vương Hi tổ chức chính thức bắt đầu.
Cuộc thi đấu lần này còn chính thức hơn lần trước, cuộc thi đấu lần trước anh tổ chức rất thành công, cho dù trận đấu lần này có thu phí, hơn năm nghìn vé bán sạch bách trong một ngày ngắn ngủi. Lần này anh còn phân chia đẳng cấp chỗ ngồi, cả cung thể thao chia thành ba loại chỗ ngồi, chỗ ngồi hạng nhất, chỗ ngồi hạng hai, chỗ ngồi hạng ba.
Chỗ ngồi hạng nhất ở gần đài thi đấu, khoảng cách đủ gần để nhìn các quyền thủ so tài. Chỗ ngồi hạng hai là năm hàng ghế đầu tiên của cung thể thao, còn lại là chỗ ngồi hạng ba.
Vương Hi chỉ tổ chức một trận thi đấu liền bắt đầu thu phí, khiến cho khán giả xuất hiện ý thức trả tiền xem thi đấu. Đồng thời rất nhiều công tử con nhà giàu có của thành phố Minh Hải vì muốn khoe khoang thân phận và địa vị của mình, đặc biệt mua chỗ ngồi hạng nhất của cung thể thao, sau khi bọn họ vào chỗ ngồi của mình liền lập tức chụp ảnh gửi lên nhóm bạn bè, một là khoe khoang thực lực của bản thân với nhóm bạn bè, hai là cố ý thể hiện phẩm vị của mình với bạn bè.
"Ông chủ, lần này tổ chức thu phí cuộc thi đấu anh làm rất tốt nha, không tốn bao nhiêu công sức liền bán sạch hơn năm ngàn vé, còn có không ít người có chút thực lực, vì không mua được vé hạng nhất mà tìm đến em để tạo quan hệ, để em thêm chỗ ngồi cho bọn họ đó. Dạo này em cũng hiểu được một chút về thi đấu quyền anh, chờ lần thi đấu sau, chúng ta có thể làm mấy phòng bao và chỗ ngồi hạng đặc biệt. Chỉ bán vé cũng kiếm được rất nhiều tiền." Tần Thư Hào vừa bận làm công việc ở hiện trường, vừa nói với Vương Hi.
"Giá vé vừa phải là được rồi, đắt nữa chắc hẳn sẽ không có người mua. Chúng ta tổ chức thi đấu, giá vé chỉ là lợi nhuận nhỏ, lợi nhuận chính là số người xem trận đấu và lượng theo dõi." Vương Hi nói.
"Ông chủ, cổ phiếu anh mua lại tăng giá rồi." Tần Thư Hào nói.
"Tôi biết." Vương Hi nói.
Số cổ phiếu anh mua gần đây đúng là lại tăng giá rồi, lại tăng thêm ba phân tiền so với trước đây, anh đã chắc chắn có người ở phía nam đang tác động.
Anh tin, chỉ cần anh tổ chức cuộc thi đấu ở bên phía bắc này ngày càng tốt, phối hợp với người đang điều khiển trong bóng tối ở phía nam kia, chắc chắn anh có thể kiếm khoản lớn trong giới quyền anh.
Lần thi đấu này không chỉ có một người tham gia, tổng cộng có tám quyển quán, ba mươi hai quyền thủ, mười sáu trận đấu. Ba ngày này anh đặc biệt dùng chiêu bài anh và Lý Tư Minh đấu quyền anh để tuyên truyền, khiến cho độ theo dõi của cuộc thi đấu này đạt đến mười lần trận thi đấu lần trước.
Trận đấu của Anh và Lý Tư Minh là trận tâm điểm, trước bọn họ còn có mười lăm trận nữa, tổng cộng thời gian thi đấu của ngày này là khoảng bảy tiếng đồng hồ. Mà vé khán giả mua, chỗ ngồi bình thường là tám mươi, chỗ ngồi hạng nhất là một ngàn năm trăm tệ, rất nhiều người có thể chấp nhận được giá này, coi như vật tự có giá.
"Vương tiên sinh, đại tiểu thư của chúng tôi tìm anh." Ngay khi Vương Hi làm một ông chủ bận rộn trong sân thi đấu, có người đi về phía anh, anh còn sáu giờ đồng hồ nữa mới bắt đầu trận đấu, thời gian rảnh rỗi bây giờ còn rất nhiều.
Vương Hi theo ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn sang, thấy Hàn Lâm Nhi đang ngồi ở bên chỗ ngồi hạng nhất nhìn anh.
Hàn Lâm Nhi cũng là người đẹp, chiều cao khoảng một mét bảy, dáng người đều đặn, cô ta có một loại khí chất đặc biệt, quyến rũ gợi cảm, cả người từ trên xuống dưới tỏa ra một loại hương vị say
đắm người. Lúc này cô ta ngồi trên ghế, mặc âu phụ với váy ôm, đi đôi tất màu đen bó chặt trên đôi chân tròn trịa, đôi giày cao gót màu đen khiến cô có một khí chất trưởng thành.
"Xin chào tổng giám đốc Vương." Thấy Vương Hi đi về phía cô ta, Hàn Lâm Nhi đứng dậy vươn bàn tay ngọc về phía anh.
Vương Hi nhẹ nhàng bắt bàn tay ngọc của Hàn Lâm Nhi, cảm thấy bàn tay ngọc của cô ta cực kỳ trơn mềm. Đồng thời cô ra cố ý tỏa ra một loại hương vị yêu kiều mê người, lộ ra nụ cười quyến rũ với Vương Hi.
"Xin hỏi có chuyện gì không?" Vương Hi đi thẳng vào đề.
"Tôi muốn nhập cổ phiếu của anh." Hàn Lâm Nhi cũng không thừa nước đυ.c thả câu nữa.
"Nhập cổ phiếu có thể, chờ tôi làm tốt sự nghiệp quyền anh này đã, tôi sẽ đồng ý cho cô nhập cổ phiếu." Vương Hi nói.
"Em trai tôi đầu tư cho cậu hai trăm triệu phải không? Cổ phiếu nhập muộn rồi không có ý nghĩa gì nữa, tôi muốn cổ phiếu ban đầu của cậu, được không?" Hàn Lâm Nhi cười.
"Không được." Vương Hi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thật sự không được à?" Ánh mắt Hàn Lâm Nhi kiều mị, cứ thế nhìn chằm chằm đôi mắt anh.
"Thật sự không được." Vương Hi dời ánh mắt.
"Tôi sẽ khiến cậu đồng ý." Hàn Lâm Nhi rất tự tin nói.
"Ha ha." Vương Hi lịch sự cười, rồi xoay người tiếp tục làm việc.
Anh rất có tự tin đối với thị trường quyền anh, anh tin thị trường quyền anh sẽ mang lại cho anh một khoản lợi nhuận kếch xù.
Dường như Hàn Lâm Nhi đã có một loại sức hấp dẫn trời sinh, sức hấp dẫn này có thể lấy báu vật đề hình dung. Cô ta không xinh như Diệp Khinh Tuyết, nhưng loại khí chất đó ở trên người cô ta thì Diệp Khinh Tuyết hoàn toàn không có.
Cho dù Vương Hi bận một lát, cố ý không muốn nghĩ đến Hàn Lâm Nhi, nhưng sự yêu kiều của Hàn Lâm Nhi, còn để lại cho anh ấn tượng rất sâu.
Loại phụ nữ như thế này, khiến đàn ông gặp rồi liền có cảm giác chinh phục, muốn cởi giày của cô ta, xé bỏ đôi tất màu đen của cô ta.
“Trận đấu quyền anh nên tổ chức thế nào, thu phí, phân chia đẳng cấp chỗ ngồi." Dương Quần và Phó Vũ Hiên, Lâm San San ngồi cùng với nhau, Dương Quần cảm thấy sự đắt tiền của chỗ hạng nhất, nói với đám bạn bên cạnh.
Bọn họ là bạn của Diệp Khinh Tuyết, Lâm San San là bạn thân của Diệp Khinh Tuyết, Tôn Nhiêu là bạn gái của Phó Vũ Hiên, trước đó bọn họ đã từng ăn cơm với Vương Hi, Dương Quần còn có chút thù địch với Vương Hi.
"Chỗ ngồi một ngàn năm trăm, đắt quá, còn đắt hơn vé xem ca nhạc của A Luân à." Phó Vũ Hiên có chút tiếc tiền chỗ ngồi, nhưng vì Dương Quần mời khách, còn cầm vé chụp ảnh ở hiện trường, sau đó đăng bài lên.
"Vé xem ca nhạc của A Luân mấy ngàn cơ mà phải không? Hơn nữa còn chưa chắc là chỗ rồi đẹp. Một ngàn năm trăm xem trận đấu bảy giờ đồng hồ tôi cảm thấy vẫn được, thật ra chỗ ngồi bình thường mới có tám mươi tệ thôi, chúng ta không nhất định phải ngồi vị trí đắt như vậy." Lâm San San nói.
"Cái tôi muốn chính là cảm giác sùng bái này, các cậu nhìn thấy rồi phải không, có thể ngồi được vào vị trí này đều là người có tiền. Người phụ nữ đẹp yên tĩnh ngồi đối diện kia là đại tiểu thư của tập đoàn Lam Thiên của thành phố Minh Châu. Những người con trai nói chuyện với cô ta là nhị thiếu gia nhà họ Khưu giàu có thứ ba thành phố Minh Hải. Còn có ngồi ở khu vực bên trái chúng ta, đó là người đẹp Sa Tuyên Đầu, cô ta là chị gái của anh họ Hàn Thiếu Kiệt của tôi, Hàn Lâm Nhi. Đương nhiên, cô ta cũng là chị họ tôi." Dương Quần giới thiệu người có tiền quanh đó cho đám bạn.
"Đều là người có tiền, rất giỏi." Lâm San San hâm mộ nói.
"Đáng tiếc Khinh Tuyết không có hứng thú với đấm bốc, nếu Khinh Tuyết cùng đến thì tốt." Dương Quần nói.
Đang nói, Dương Quần nhìn thấy một dáng người quen mắt đi đến từ trước mặt, cậu ta lập tức dụi dụi mắt: "Đây không phải là người hôm đó ăn cơm cùng chúng ta à, chồng của Diệp Khinh Tuyết?"
"Đúng là anh ấy!" Lâm San San ngạc nhiên.
"Sao anh ta cũng xuất hiện ở đây, còn xuất hiện ở khu chỗ ngồi hạng nhất, nhìn thấy anh ta, tôi lập tức cảm thấy chỗ ngồi không đáng tiền." Sắc mặt Dương Quần sầm xuống.
"Anh ta đúng là công tử bột được Diệp Khinh Tuyết bao nuôi à?" Phó Vũ Hiên che tai Dương Quần lại, hỏi nhỏ.