Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 65: Dâu cả nhà họ Diệp

Cho dù ở ngoài hay ở trong nhà, người có cái nhìn thường không bị thiệt, trước mắt Vương Hi giúp nhà họ Diệp lấy được vụ làm ăn hai trăm triệu, cả nhà Diệp Khinh Tuyết mới được cưng chiều, Diệp Sơn còn bị lão gia hung hăng mắng cho một trận. Mọi người lập tức hiểu được chuyện gì, lão gia đây là phải đạt được tham vọng, muốn dự án của tập đoàn Giai Mỹ, để khiến nhà họ Diệp làm càng lớn hơn.

"Ông, cháu đi chuẩn bị hồ sơ đấu thầu ngay lập tức, việc kinh doanh của nhà họ Diệp không chậm trễ, thanh thủ đêm nay lấy về vụ làm ăn của tập đoàn Giai Mỹ!" Diệp Dục Hàn lớn tiếng nói.

"Thiên Tứ nhà con cũng sẽ không làm chậm trễ kinh doanh, vụ này bận làm dự án của tập đoàn Lam Thiên khá vất vả, đêm nay con lại bảo bọn họ thức một đêm, làm xong hồ sơ dự thầu vụ làm ăn đó của tập đoàn Giai Mỹ trước sáng mai, tranh thủ lấy một hai cái." Mẹ Diệp Thiên Tứ nói.

"Ông cả, ông yên tâm, chúng ta có thể lấy được dự án của tập đoàn Lam Thiên là đã có nền tảng rồi, nếu chúng ta chuẩn bị tốt, ngày mai cố gắng có thể lấy được vụ làm ăn của tập đoàn Giai Mỹ, lần trước lấy được vụ làm ăn với tập đoàn Lam Thiên, Vương Hi đã giúp chúng ta không ít, lần này không thể khiến Vương Hi làm nữa, người nhà họ Diệp chúng ta cũng phải cố gắng mới được, ngày mai cháu với anh cả, anh hai cùng đi, thề lấy được vụ làm ăn của tập đoàn Giai Mỹ."

Diệp Ninh họ hàng trong họ của lão gia nói.

"Sao lại nói người nhà họ Diệp chúng ta phải cố gắng mới được? Vương Hi là ở rể nhà họ Diệp chúng ta, chính là người nhà họ Diệp chúng ta. Đứa con trai nhà họ Vương ở thủ đô đã gả đi như bát nước hắt đi, sau này Vương Hi không có quan hệ gì với thủ đô nữa. Diệp Ninh, tốt nhất cháu chú ý lời nói chút. Nếu như không có Vương Hi và Khinh Tuyết nhà cô, bây giờ các cháu chẳng có cơ hội bận như vậy." Trần Lan không nhanh không chậm nói.

"Dạo này nhà thím ba có vụ làm ăn lớn, được lão gia yêu thương, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn trước đây rồi." Diệp Ninh lập tức đen mặt.

"Làm sao? Trước đây Từ Đào không nghe lời, bị Vương Hi nhà cô trừng phạt rồi, lấy mất chức phó giám đốc, chức tổ trưởng nhỏ nhoi như cháu cũng không biết ngượng?" Trần Lan cười lạnh, hùng hổ hăm dọa.

Lớp trẻ nhà họ Diệp trong mắt bà ta đều là trẻ con, bà ta vốn không coi mấy người trẻ tuổi này vào đâu.

"Lão gia còn chưa giao vị trí gia chủ ra, Vương Hi cũng không phải chủ nhà." Diệp Ninh nói nhỏ.

"Cháu nói cái gì?" Trần Lan nhấc đầu lông mày lên.

"Được rồi, đủ rồi!" Lão gia ngăn mọi người lại.

`Mắt thấy những người họ hàng này mới một lời không hợp đã cãi vã, trong lòng lão buồn phiền chết được. Đời này ông đã làm không ít việc lớn, làm nên từ hai bàn tay trắng đến tận bây giờ, phát triển tài sản nhà họ DIệp lên hơn trăm triệu, vô cùng không dễ dàng. Phúc nên hưởng lão cũng hưởng rồi, lão đã sớm xem công danh lợi lộc như mây khói. Sở dĩ lão liều mạng như vậy, là vì khiến cho lớp trẻ nhà họ Diệp được hưởng phúc. Cuộc đời người có tuổi đi đến cùng, nghĩ ngợi nhất vẫn là đám cháu con này.

Nhưng bây giờ nội bộ nhà họ Diệp trở nên ngày càng loạn rồi, mâu thuẫn từng gia đình ngày càng sâu. Lão hít sâu một hơi, nói với mọi người: "Diệp Sơn là một người xoàng xĩnh, cũng không có năng lực, từ nhỏ đến lớn bị ta dạy dỗ không ít, chuyện lúc nãy các cháu đừng để trong lòng. Ta vẫn câu nói đó, cho dù nhà họ Diệp chúng ta xảy ra chuyện gì, nhà họ Diệp chúng ta mãi mãi đoàn kết một lòng. Chúng ta là gia tộc kinh doanh, trên người cùng chảy một dòng máu, các cháu cãi cọ cái gì chứ? Mấy vụ làm ăn này giành đi giành lại, còn không phải là giành về cho nhà chúng ta à?"

"Ông góp ý rất đúng." Diệp Dục Hàn vội vã lấy lòng.

"Vâng ạ." Diệp Thiên Tứ cũng nhẹ nhàng gật đầu.

"Bố, mấy năm này bố đã mệt chết đi được rồi, nếu con nói, còn không bằng giao chức chủ tịch ra, để cho mấy đứa Diệp Thiên Tứ chịu khổ một chút đi." Bác gái cả cười cười nói.

"Bên tập đoàn Giai Mỹ cũng không biết là chuyện gì, bọn họ xuất hiện thế nào, công ty lớn nào hỗ trợ, bên chúng ta không có chút tin tức gì. Không cần biết thế nào, nếu nhà họ Diệp chúng ta đã muốn đi trên con đường thương mại, chắc chắn việc buôn bán càng nhiều càng tốt, dự án tập đoàn Giai Mỹ ngày mai, các cháu nhất định phải lấy được mấy cái. Vương Hi, vụ làm ăn của tập đoàn Giai Mỹ ngày mai đó, cháu có tự tin không?" Lão gia nhìn Vương Hi.

"Có chút tự tin." Vương Hi nói.

Tập đoàn Giai Mỹ là anh cho Thẩm Giai Dao làm, anh là ông chủ lớn của tập đoàn Giai Mỹ, anh muốn giao vụ làm ăn của tập đoàn Giai Mỹ cho nhà họ Diệp, còn không phải là một câu nói. Chỉ là anh không muốn nói quá rõ ràng, trên trời mua gió bất ngờ, cho dù anh là ông chủ, anh cũng không chắc ngày mai có giao dự án cho nhà họ Diệp hay không. Hơn nữa mấy cái mồm đê tiện của họ hàng nhà họ Diệp này, anh mà nói quá tự tin quá điên cuồng, chắc chắn sẽ họ sẽ chế giễu anh.

"Chỉ có một chút tự tin thì không được, phải có tự tin tuyệt đối, phải lấy được mấy dự án nhỏ mới được." Lão gia mất hứng.

"Cháu cố hết sức xem sao." Vương Hi len lén nhìn thoáng qua họ hàng nhà họ Diệp.

Mấy người này nhìn anh chằm chằm như hổ đói, bọn họ tưởng rằng anh là một người mù có thể mở mắt, trong lòng khinh thường anh. Trước đó anh sắp xếp chức vụ cho Diệp Khinh Tuyết, khiến cho trên dưới nhà họ Diệp hận anh chết đi được. Nếu lần này lại làm cái gì, có thể sẽ bị họ hàng thân thích nhà họ Diệp chụp bao tải đánh hội đồng.

"Mắt cháu là sao vậy, ta biết trước đây cháu là người như thế nào ở thủ đô. tôi cũng hiểu." Lão gia ám chỉ với Vương HI trước mặt đám họ hàng nhà họ Diệp: "Tuy hai năm nay cháu gặp gặp phải không ít chuyện tủi thân, nhưng đời người chính là như thế, lên lên xuống xuống là điều rất bình thưởng."

"Người như thế nào mới được mọi người tôn trọng, chấp nhận được thiệt thòi, chịu được vất vả, cho dù trong lòng vô cùng uất ức, có thể lấy ân báo oán mới là người tốt."

"Vương Hi, ta có thể giao quyền lớn của công ty cho cháu, là vì ta tin tưởng cháu, cũng coi trọng cháu, dự án tập đoàn Giai Mỹ lần này, cháu làm cho tốt đi, chỉ cần thành công, ta sẽ không bạc đãi cháu."

"Buổi đấu thầu ngày mai của tập đoàn Giai Mỹ, Vương Hi, Thiên Tứ, Dục Hàn, Diệp Ninh, các cháu đi cùng nhau, ta phải nhìn các cháu lấy được mấy dự án của tập đoàn Giai Mỹ." Lão Gia chầm chậm đứng lên, chuẩn bị rời đi.

"Chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông." Diệp Thiên Tứ, Diệp Dục Hàn và Hàn Ninh đều cắn răng nói.

"Mắt của anh không tiện, ngày mai tôi đi cùng anh." Diệp Khinh Tuyết nói với Vương Hi.

"Không phải vội, có người đi cùng anh." Vương Hi cười nói.

Lão gia biết Vương Hi có tài, cho dù anh bị nhà họ Vương vứt bỏ, cho dù mắt anh thật không nhìn thấy gì chỉ cần anh muốn làm gì, chắc chắn anh sẽ làm được, lão gia nhìn thấy trong mắt Vương Hi thỉnh thoảng lại lộ ra ánh sáng rực rõ, đã hiểu hết rồi. Lão gia là người thông minh, nhìn ra được Vương Hi đang đùa cợt đám người nhà họ Diệp này.

Mắt thấy Vương Hi với Diệp Khinh tuyết tình cảm hòa thuận, trong lòng lão gia có chút vui mừng.

Tuy Vương Hi là ở rể, nhưng nếu anh thật sự có thể khiến nhà họ Diệp trở nên hưng thịnh, giao nhà họ Diệp cho anh cũng không phải là không thể.

"Nếu ngày mai Vương Hi có thể lấy được dự án kinh doanh của tập đoàn Giai Mỹ, nhà họ Diệp này thật sự là của nhà chú ba rồi!" Sau khi trở về văn phòng, sắc mặt bác gái cả tái mét, ra sức vỗ bàn.

"Ngày mai con tranh thủ lấy dự án của tập đoàn Giai Mỹ." Sắc mặt Diệp Thiên Tứ khó coi.

"Tranh thủ, chỉ tranh thủ có thể được không? Phải nắm chắc mười phần mới được, ngày mai phải lấy được mấy dự án của tập đoàn Giai Mỹ mới có thể đảm bảo địa vị của chúng ta ở nhà họ Diệp." Bác giái cả nói.

"Trước mắt cả nhà chú ba đã lập được công, nếu như ngày mai lại lấy được dự án tập đoàn Giai Mỹ, thật đúng là khó làm." Bác trai cả than nhẹ.

"Bản tính người nhà họ Diệp không phấn đấu, làm ăn buôn bán nhát gan nhu nhược, vẫn luôn mong được ổn định, trước giờ không dám khai thác thị thường thành phố lớn. Ngược lại mấy người thân thích đằng ngoại, mấy năm nay đã lập được không ít công lao. Tuy đôi mắt Vương Hi đã mù, nhưng vẫn có tính cách của đại thiếu gia, mạnh mẽ bá đạo. Hai bố con anh không phải đối thủ của nó. Phải tìm người con dâu khôn khéo đó của tôi về rồi."

"Thiên Tứ, bây giờ con gọi điện cho vợ con, bảo nó dù bận thế nào, trước khi trời tối phải về đây, lần này chúng ta không thể lại thua Vương Hi nữa!"