Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 64 Tập Đoàn Giai Mỹ

Vụ này cả nhà họ Diệp đều rất bận rộn, Diệp Khinh Tuyết cho rằng bên Vương Hi có Hàn Thiếu Kiệt để ý, vẫn không để ý đến anh, chỉ khuyên anh Hàn Thiếu Kiệt không phải người tốt, bảo anh ít chơi với Hàn Thiếu Kiệt thôi.

Vương Hi cũng bận vô cùng, thậm chí có mấy ngày không gặp mặt Diệp Khinh Tuyết, anh không nghĩ ra Tần Thư Hào đã bận như vậy rồi, vậy mà vẫn nhàn nhã đến mức đi dụ dỗ vợ anh, tặng hoa cho vợ anh.

Chuyện này khiến Vương Hi rất tức giận.

Cả dự án nhà họ Diệp làm loạn ầm ĩ, tiếng động rất lớn, anh lấy điện thoại đi đến một góc gọi điện thoại cho Tần Thư Hào: "Tôi vừa mới có một ý tưởng."

"Ông chủ, anh còn có ý tưởng?" Tần Thư Hào ngạc nhiên.

"Thiếu một món tiền, khoảng năm mươi triệu đến một trăm triệu, nghĩ cách kiếm giúp tôi, toàn bộ đầu tư vào cổ phiếu thể thao." Vương Hi nói.

"Ông chủ, em đúng là trợ lý của anh, nhưng em thật sự không phải toàn năng. Bây giờ ngày nào em cũng bận việc chuẩn bị làm nóng thi đấu quyền anh, còn phải liên hệ phía Bắc xem có minh tinh hạng hai không, còn phải giúp anh tìm võ sĩ giỏi nhất, còn phải xem công trình quyền quán bên kia, ngày mai còn phải giúp anh đến nhà họ Khưu mua tòa nhà văn phòng, thật sự rất vất vả. Giờ ngay cả việc vay tiền cũng muốn em làm, em làm gì có thực lực giống anh và Hàn Thiếu Kiệt chứ, nhưng mà có công ty bây giờ, chắc hẳn em có thể mượn được tiền. Nhưng sau khi làm xong dự án này, anh phải thêm lương cho em." Tần Thư Hào nói.

"Anh muốn thêm bao nhiêu tiền?" Vương Hi hỏi.

"Ít nhất cũng phải thêm mười triệu, ba mươi triệu, em muốn ba mươi triệu tiền uống nước." Tần Thư Hào nói.

"Đây là anh nói đấy, không được nuốt lời." Vương Hi nói.

"Ông chủ, anh nhất định phải cho em ba mươi triệu, tuyệt đối không được nuốt lời." Tần Thư Hào nói.

"Được, cứ quyết định như thế đi, anh đi xử lý đi." Vương Hi cúp điện thoại.

Bây giờ khoản nợ xấu trong tay anh đã ngày càng nhiều, chỗ thiếu hụt sắp không lấp được rồi. Nhưng bên thị trường cổ phiếu anh hoàn toàn tự tin, anh tin tưởng có thể thu được khoản tiền lớn từ thị trường cổ phiếu này.

Chỉ là tiền anh đầu tư vào thị trường cổ phiếu đơn giản không thể động đến, anh cảm thấy bên trong này có chút động tĩnh.

Đầu tiên, anh cố ý làm tăng độ nóng của quyền anh, dùng tám mươi triệu tệ mua cổ phiếu đồ dùng quyền anh, vì anh có tự tin với mấy cổ phiếu này, anh tin rằng thuận theo việc anh làm sự nghiệp quyền anh ngày càng nóng lên, làm mấy công ty buôn bán đồ dùng quyền anh ngày càng tốt, cổ phiếu cũng theo đó mà tăng trưởng.

Chỉ cần làm cổ phiếu của mấy công ty đồ dùng quyền anh này tăng giá, cho dù không kiếm được tiền ở trận đấu anh tổ chức ở thành phố Minh Hải, anh cũng có thể kiếm được khoản lớn ở bên thị trường chứng khoán.

Nhưng mấy cổ phiếu đồ dùng quyền anh này tăng quá nhanh, có hơi vượt khỏi dựa đoán của anh, dựa vào sự suy đoán của anh, cho dù anh làm tốt trận thi đấu bên thành phố Minh Hải này, nhờ hiệu ứng hồ điệp sẽ ảnh hưởng ra ngoài phía bác, sau khi đến công ty ở phía nam bên đó, ảnh hưởng bọn họ nhận được còn quá ít, cổ phiếu có chút dao động, sẽ tăng lên, nhưng biên độ tăng lên sẽ không lớn, nhiều nhất chỉ tăng một phân đến ba phân.

Bây giờ cố cổ phiếu anh mua lại tăng đến một tệ, anh đã kiếm được tám mươi triệu, tăng đến mức khác thường, anh không tin sức ảnh hưởng của trận thi đấu ở thành phố Minh Hải lại lớn đến vậy.

Sức ảnh hưởng của anh trong tương lại sẽ rất lớn, nhung không phải bây giờ.

Điều này nói rõ cái gì.

Không chỉ một mình anh đang làm nóng thị thường cổ phiếu quyền anh, bên phía nam cũng có người đang làm nóng thị trường cổ phiếu quyền anh này, anh và bên phía nam có cùng cách nghĩ rồi, hai người cùng làm nóng thị trường cổ phiếu quyền anh, dẫn đến sự cộng hưởng, cùng làm cổ phiếu đồ dùng quyền anh tăng tưởng.

Sức ảnh hưởng của anh chỉ có một phân đến ba phân tiền, sức ảnh hưởng ở bên kia lại lên đến hơn bảy phân tiền, thực lực của người này tuyệt đối lớn hơn anh rất nhiều.

Đây là một chuyện tốt, bên phía Nam đang có người phối hợp với anh, làm nóng cùng anh, chỉ cần anh tiếp lục kiên trì mua cổ phiếu quyền anh, tương lai anh nhất định sẽ thu được một khoản cực lớn ở thị trường cổ phiếu.

Tưởng lai anh muốn kiếm càng nhiều, càng phải kiếm thật nhiều tiền đầu thư vào thị trường cổ phiếu.

Một đêm không nói chuyện.

Đến trưa ngày thứ hai, Vương Hi đang quan sát hướng đi của thị trường cổ phiếu, Tần Thư Hào và Doãn Tâm lần lượt báo cho anh hai tin tốt, một là nhà họ Khưu đồng ý bán tòa nhà văn phòng cho chúng ta rồi. Tần Thư Hào vẫn ở đây động não nhớ lại, giao hẹn trả tiền theo đợt cho nhà họ Khưu, bởi vì bây giờ còn có rất nhiều công ty nhỏ chiếm lấy tòa nhà văn phòng của bọn họ, cần chút thời gian để mấy công ty nhỏ này chuyển đi. Thanh toán theo từng đợt của Tần Thư Hào, lại vì Vương Hi mà tranh thủ được một trăm triệu tiền mặt, Vương Hi bảo Tần Thư Hào nhanh chóng đầu tư tiền vào thị trường cổ phiếu.

Tiếp theo là Doãn Tâm, lúc Tần Thư hào còn chưa lấy được sổ chứng nhận quyền tài sản của tòa nhà văn phòng, anh ta đã dựa vào bản dự án phố ẩm thực Giai Mỹ và cúp đầu bếp số một toàn quốc để vay được đến hai trăm triệu.

"Anh quả nhiên là trợ thủ đắc lực của tôi!" Cầm điện thoại, ánh mắt Vương Hi mừng rỡ.

"Anh rể, rảnh rỗi anh mau đến công ty nhìn xem, Doãn Tâm cạo râu rồi, cắt tóc mới, mặc âu phục. Anh ta thế mà lại là kiểu thư sinh, bề ngoài thật đẹp trai." Thẩm Giai Dao hét lớn ở đầu kia điện thoại.

"Vương thiếu gia, bước phải làm tiếp theo chắc hẳn là đấu thầu phải không? Kỳ hạn công trình của chúng ta so với Tập đoàn Thiên Lam đã chậm lại không ít, phải nhanh một chút." Doãn Tâm nói trong điện thoại.

"Anh đối phó được không?" Vương Hi hỏi.

Vì chúng ta vay tiền ngân hàng làm ăn, nên chúng ta có liên hệ lợi ích với ngân hàng. Nếu chuyện làm ăn của chúng thua lỗ, phía ngân hàng sẽ không thu được tiền về, cho nên bọn họ tuyệt đối không đứng nhìn chúng ta thua lỗ, hôm nay tôi nói chuyện một lúc với trưởng ngân hàng, anh ta có rất nhiều người, anh ta sẽ miễn phí truyền thông làm nóng cho chúng ta, thông qua truyền thông tuyên truyền, giúp chúng ta tổ chức tốt buổi đấu thầu. Còn một chuyện, hôm nay lúc tôi vay tiền gặp Hàn Lâm Nhi, tôi vô tình nhìn thoáng qua bản dự án của cô ta, hình như cô ta cũng để ý vào dự án phố ẩm thực này. Bây giờ trong thành phố chúng ta có tât cả ba mảnh đất vượng, Phùng Uyển và chúng ta đều lấy một mảnh, chắc hẳn Hàn Lâm Nhi là mảnh thứ ba." Doãn Tâm nói.

"Dự án phố ẩm thực chúng ta làm có anh, Phùng Uyển có tập đoàn Thiên Lam, Hàn Lâm Nhi dựa vào ai?" Vương Hi hỏi.

"Chắc hẳn là nhà họ Dương, nhà họ Dương cũng chuyên làm ẩm thực, tuy hai năm nay tôi vẫn làm đầu bếp của quán ăn, nhưng tôi vẫn chú ý đến nhà họ Dương và thành phố Minh Hải bên đó, tôi nghe nói Hàn Lâm Nhi đã móc nối với nhà họ Dương bên đó, có thể tương lai sẽ gả cho nhà họ Dương. Mà người mà cô ta phải gả, chính là tam thiếu gia nhà họ Dương." Doãn Tâm nói.

"Ba nhà đánh nhau, chúng ta, Hàn Lâm Nhi, Phùng Uyền, có tự tin không?" Vương Hi hỏi.

"Kim Đao của tôi sắp rỉ rồi, tôi muốn khiến nó sáng lên." Doãn Tâm cười cười nói.

Vương Hi làm quyền anh, dẫn đến một đám ông lớn của thành phố Minh Hải xôn xao ra tay, tiến hành rót tiền vào thị trường quyền anh. Bây giờ Phùng Uyền làm ẩm thực, cũng nhanh chóng thu hút Vương Hi và Hàn Lâm Nhi, khiến cho Vương Hi với Hàn Lâm Nhi phải tranh giành một bát canh.

Tuy áp lực của Vương Hi dạo này rất lớn, anh rất mệt, nhưng anh rất thích kiểu đánh nhau thế này. Có lúc giới thương mại giống như quyền anh, đều tìm sơ hở trong lúc đối phương ra tay để đánh bại đối phương. Nếu đối phương không ra tay, chỉ khư khư phòng thủ, anh không có cách nào tìm được sơ hở. Trừ phi thực lực anh rất mạnh, mạnh đến đủ để nghiền áp đối phương, bây giờ anh không có thực lực mạnh như vậy, anh đang mở rộng từ nhỏ.

Nhắm mắt lại, anh tưởng tượng một ngày nuốt cùng lúc hai nhà Hàn, Phùng.

...

"Tập đoàn Giai Mỹ lại đấu thầu, muốn làm dự án phố ẩm thực Giai Mỹ, chúng ta có muốn tranh thủ dự án này?"

Lần này dự án Thẩm Giai Dao làm rất lớn, không thua gì dự án Phùng Uyển làm, có Doãn Tâm bên đó giúp cô ta truyên truyền tên tuổi, dự án của cô ta rất nhanh hấp hẫn không ít con mắt doanh nghiệp ở thành phố Minh Hải.

Nhà họ Diệp đã nhận dự án của Phùng Uyển, nhưng vẫn vô cùng thèm thuồng dự án của Thẩm Giai Dao. Mắt thấy lại là một dựa án hai trăm triệu xuất hiện, lão gia lại triệu tập tất cả mọi người đến phòng họp, rục rà rục rịch.

Giới thương mại như thuyền đi ngược dòng, không tiến tất sẽ lùi, chắc chắn tiền phải càng kiếm càng nhiều càng tốt, công ty càng bận, thu nhập của nhân viên cấp dưới nhà họ Diệp càng nhiều, trong lòng lão gia càng vững chắc.

Lão nghĩ sắp nghỉ hưu rồi, nhà họ Diệp thế mà toàn là chuyện vui mừng, buốn bán tốt chưa từng thấy từ trước đến giờ.

Tập đoàn Giai Mỹ là công ty thế nào, trước đó chưa từng nghe qua, cảm thấy động tĩnh của thành phố Minh Hải dạo này không đúng lắm, trước tiên là nổi lên một Tần Thư Hào, tiếp theo lại từ trên trời rơi xuống tập đoàn Giai Mỹ, thành phố Minh hải làm sao thế này?" Có người nhà họ Diệp nghi ngờ.

Bọn họ căn bản không đoán được, hai công ty này đều là Vương Hi làm hết.

"Bố, dạo này nhà họ Diệp chúng ta đẩy nhanh tốc độ vì Phùng Uyển rất vất vả, công ty đã quá tải rồi, nếu như có thể nhận hai công trình nhỏ của Giai Mỹ, ví dụ như nghiệp vụ chính của chúng ta là cửa sổ, chúng ta có thể ứng phó được, chỉ sợ giống như Phùng Uyển vậy, lại đưa cho chúng ta dự án hai trăm triệu, nếu lại nhận, lần này chúng ta thật sự không ăn nổi nữa." Diệp Sơn sầu não.

"Trước đây Phùng Uyển một hơi đưa cho chúng ta dự án hai trăm triệu, là vì chúng ta có Khinh Tuyết, chồng Khinh Tuyết và Phùng Uyển có quan hệ riêng, tập đoàn Giai Mỹ này xuất hiện lúc nào, ông chủ là ai, chẳng ai trong chúng ta biết cả, sao có thể lại trùng hợp thế, lại đưa cho chúng ta dự án lớn hai trăm triệu? Tôi đề nghị cứ nhận đi, không cần biết có lấy được dự án hay không, thử một chút cũng tốt. Nếu vận may tốt lấy được hai dự án, sau chúng ta làm xong dự án của Phùng Uyển lại là một khoản thu nhập, tốt biết bao." Trần Lan nói.

Theo Vương Hi giúp Diệp Khinh Tuyết lấy được quyền hành ở nhà họ Diệp, bây giờ địa vị của cô ở nhà họ Diệp đã rất cao rồi, đang suy nghĩ đưa Thẩm Giai Dao với đám họ hàng nhà cô vào công ty.

"Tập đoàn Giai Mỹ có thể thình lình xuất hiện ở thành phố Thanh Hải, xây dựng đấu thầu dự án hai trăm triệu, chắc hẳn là doanh nghiệp lớn từ bên ngoài vào, thực lực hùng hậu. Doanh nghiệp có thực lực hơn nhà họ Diệp chúng ta ở thành phố Thanh Hải không ít, doanh nghiệp lớn như tập đoàn Giai Mỹ chưa chắc đã để ý đến chúng ta. Nếu tranh, đầu tiên chúng ta không kham nổi dự án tập đoàn Giai Mỹ, thứ hai chưa chắc có thể tranh được dự án nhỏ, cho nên vẫn là không nên tranh, làm tốt dự án bây giờ của chúng ta là tốt rồi." Diệp Sơn nói.

"Mới nói đến dự án hai trăm triệu đã lười nhác rồi? Dự án hai trăm triệu này là con lấy về à? Con còn là bố vợ không, ngay cả con rể mình cũng không bằng, chẳng có chút dã tâm, sao thành nhà doanh nghiệp được!?" Lão gia bỗng giận dữ, lớn tiếng dạy dỗ Diệp Sơn.

Lòng lão muốn tranh dự án tập đoàn Giai Mỹ này, tốt nhất là lấy được cả dự án hai trăm triệu vào tay.