Vô Địch Chiến Thần

Chương 42: Trân trọng sinh mạng

Trải nghiệm lần trước khiến Đặng Văn khó lòng quên được.

Người đàn ông lạnh lùng và tàn bạo kia cứ như cơn bóng đè thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của gã.

Lần này, khi Tề Niên vẫn sai gã đi “mời” Sở Vân Mộng, trong lòng gã không tự chủ được mà thấp thoáng hình bóng người đàn ông kia.

Khiến nội tâm của người ta phải sợ hãi.

Nhưng gã đâu dám chống lại mệnh lệnh của Tề Niên, đành dẫn theo bảy thằng đô con từ công ty để đề phòng mọi tình huống.

Khi cả công ty rộng lớn chỉ còn lại một mình Sở Vân Mộng.

Đặng Văn mới dám thở phào một hơi.

Có thể trêu đùa mỹ nữ nổi tiếng của giới kinh doanh Sở Vân Mộng bằng lời nói đã đủ khiến tất cả đàn ông có mặt ở đó đạt được kɧoáı ©ảʍ ngôn từ.

Mà ngay khi bọn họ đang hoan hỉ trong lòng, một âm thanh phá vỡ bầu không khí vang lên từ sau lưng.

“Ồ? Cười vui thế nhỉ, có chuyện gì vui vẻ thì kể ra để tôi chung vui với nào!” Giọng nói trầm ấm và điềm tĩnh khiến đám đông lục đυ.c quay đầu nhìn về phía sau.

Người trong phòng quá nhiều, chỉ có vài tên đứng ở cửa mới nhìn thấy chàng thanh niên đang cât tiếng nói.

Vóc dáng thẳng tắp, vẻ ngoài phi phàm.

Một gã đàn em đứng ở cửa vừa thấy người nói còn trẻ như vậy đã sinh ra bất mãn, nạt nộ: “Cút mẹ mày đi! Thằng khùng từ đâu chui ra, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay bọn tao.”

Nói xong tên này giơ tay đẩy Lâm Triệt, nhưng vừa giơ tay ra đã bị túm chặt lấy.

Anh dồn sức bẻ một cái, ba ngón tay của hắn ta biến dạng, quặt ngược ra đằng sau theo hình dạng rất kỳ dị.

“Đau quá đau quá!” Tên này gào ầm lên.

Nhưng như thế chưa hết, Lâm Triệt túm ngón tay của đối phương, đẩy hắn ta đi vào phía trong của phòng làm việc, nương nhờ thân hình lực lưỡng của tên đàn em này mà tự tạo ra lối đi cho mình.

Bước được vào bên trong.

Khi Đặng Văn và Sở Vân Mộng nhìn thấy Lâm Triệt, cả hai người đều trợn tròn mắt với biểu cảm không thể tin nổi.

Thậm chí còn ăn ý đến mức đồng loạt thốt ra câu hỏi: “Sao anh/mày lại ở đây?”

Anh không ngó ngàng gì tới Đặng Văn, chỉ mỉm cười với Sở Vân Mộng rồi nói: “Mẹ nấu món cá đấy, bảo em về sớm ăn cơm.”

Sở Vân Mộng toát mồ hôi, lại là câu này à, mỗi lần cô hỏi, câu trả lời của anh đều như vậy.

Mẹ nấu món cá.

Cô là người thích ăn cá lắm chứ, quan trọng là sau khi về nhà, kiểu gì cô cũng phát hiện ra cơm tối không hề có món cá.

Anh buông ngón tay của tên bảo kê, ngồi xuống chiếc sô-pha bên cạnh.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Đặng Văn cách đó không xa,

Lạnh nhạt, sắc bén.

“Đặng Văn, mạng sống con người chỉ có một, sao anh không biết quý trọng nhỉ.”

Đối diện với ánh mắt như thế, Đặng Văn cảm thấy như có hơi lạnh chạy dọc sống lưng, khiến gã nổi lên ảo giác muốn chạy trốn.

Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

“Đệt, Đặng Văn là để cho thằng nhãi như mày gọi đó hả? Tuổi còn nhỏ đã học đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân? Học nhiều quá ngố rồi phải không! Ha ha ha!” Một tên tay chân cất tiếng chế nhạo, đám đông xung quanh cũng bật cười ha hả.

Ngoài trừ Đặng Văn và người vừa bị anh bẻ gãy ngón tay.

Lâm Triệt quả thật còn quá trẻ, vả lại sau khi rút khỏi tuyến đầu chiến trường, làn da của anh cũng bắt đầu trở nên trắng trẻo mịn màng.

Nhìn qua trông rất giống học sinh vừa tốt nghiệp.

Chưa đợi Lâm Triệt nói tiếp thì đã có người chen ngang: “Nhóc con, chẳng lẽ mày cũng nổi ‘hứng’ với loại như con nhỏ này? Chỗ đàn ông với nhau cả mà, tao hiểu chứ! Có muốn nhập hội với bọn tao không?”

“Đến lúc đó chưa biết chừng sẽ có cơ hội chia sẻ “một khắc xuân tiêu” với cô ả? Có phải không các anh em, ha ha ha!”

Đám đông cười như vỡ trận, mà Sở Vân Mộng đã tức đến mức mặt mũi tím tái, cô chỉ vào gã đàn ông đang ăn nói tầm bậy mà mắng gã vô liêm sỉ.

Nhưng đối phương không những không ngừng lại mà còn cười to hơn.

“Vậy lần này các anh lại do cái tên Tề Niên kia phái tới hả?” Lâm Triệt không ngăn cản mấy người kia cười cợt một cách không kiêng nể, ngược lại, anh hỏi Đặng Văn đang bận đứng lau mồ hôi bên cạnh.

Đột nhiên bị hỏi tới, Đặng Văn thoáng chốc hoảng hốt.

Sau đó, gã trả lời rằng: “Đúng vậy ạ, nhưng lần này chúng tôi mời cô Sở đi ăn, không có ý gì khác đâu.”

Gã không biết tại sao gã lại sợ đến như vậy, gã cũng lăn lộn hành nghề nhiều năm rồi, tuy tính cách có phần mềm mại, nhưng khi ra tay vô cùng độc ác, nổi danh khắp cả vùng này.

Nhưng cứ đối diện với Lâm Triệt là gã không khỏi cảm thấy khϊếp hãi.

Cho dù lần này gã đã dẫn theo rất nhiều đàn em.

“Ăn xong cơm thì sao?”

Tất cả mọi người sững sờ, thằng nhóc này ngu thật hay ngu đùa thế, thử nói xem ăn cơm xong còn làm gì được nữa?

“Anh Đặng, thừa hơi nhiều lời với thằng nhãi này làm gì, bắt cả nó đi luôn. Đến khi anh Tề hưởng thụ cô Sở xinh đẹp này, cứ để nó ở bên cạnh ngắm nghía, như thế chẳng phải thú vị hơn sao?”

Đặng Văn cũng hết cách, họ nhất định phải dẫn được Sở Vân Mộng đi.

Bèn phất tay một cái, hạ lệnh: “Xông lên, đánh cho tàn phế rồi bắt cả đi.”

Cả nhóm bảo kê vây Lâm Triệt vào giữa, đồng thời tấn công anh.

Sở Vân Mộng sợ hết hồn, “Á!” lên một tiếng rồi rụt vào trong góc, không dám nhìn.

Ruỳnh!

Bảy tên đàn em như bị trúng bom, đồng loạt bay ngược ra ngoài, sau khi đυ.ng phải bức tường, choáng váng ngã xuống đất.

Đồ đạc cũng văng lộn xộn khắp nơi.

Còn Lâm Triệt vẫn điềm nhiên và bình tĩnh như thường, anh phủi bụi trên người rồi lại ngồi xuống sô-pha.

“Thế này...”

Đặng Văn không dám tin vào mắt mình, mẹ kiếp, đây có còn là người không?

Bảy tên đàn em của gã có thể bị đánh bại hoàn toàn dễ dàng đến vậy sao?

“Đặng Văn, tại sao không biết quý trọng mạng sống thế hả?” Giọng nói trầm ấm của Lâm Triệt lại vang lên.

Cứ như âm thanh từ cõi U Minh, dội vào l*иg ngực gã hết lần này đến lần khác.

Sớm biết thế này, gã nên tin vào trực giác của mình, người đàn ông trông có vẻ dịu dàng nho nhã này thực chất là một sự tồn tại kinh khủng.

Nhưng bây giờ biết rồi, liệu có muộn quá không!

Bịch!

Đặng Văn quỳ thẳng xuống, đầu đập xuống nền đất như giã tỏi.

“Xin lỗi anh! Tôi sai rồi! Xin lỗi anh, tôi sai rồi!”

Gã lặp đi lặp lại cùng một câu nói, cầu xin sự tha thứ từ Lâm Triệt.

Sở Vân Mộng trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi vào những gì đang xảy ra trước mặt mình.

Ban nãy, cô còn tưởng cuộc đời mình đến đây là chấm hết, nào ngờ chỉ trong chớp mắt Lâm Triệt đã giành thắng lợi.

Phải ha, anh xuất thân từ bộ đội, chắc chắn rất giỏi đánh đấm.

Sở Vân Mộng đưa ra một lời giải thích rất hoàn hảo cho chính mình.

Lâm Triệt nhìn xuống Đặng Văn vẫn đang dập đầu nhận sai ở dưới đất mà lắc lắc đầu, anh khẽ nói: “Đặng Văn, tôi từng cho anh cơ hội. Khi anh định tới nơi này, chắc anh cũng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận hậu quả rồi chứ, phải không nào?

Lâm Triệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất rõ ràng.

Dường như đang nói những lời an ủi cho kẻ sắp chết trước khi gã chết.

Dù bình tĩnh, nhưng khiến người ta tuyệt vọng.

“Anh tha cho tôi một lần đi, tôi đảm bảo sẽ sửa đổi và làm lại cuộc đời, sẽ không bao giờ gây phiền phức cho cô Sở nữa! Cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội, tôi cầu xin anh mà.” Đặng Văn đau khổ cầu xin, nhưng biểu cảm của Lâm Triệt chẳng hề thay đổi.

Bởi vì như anh từng nói, sám hối là việc của Thượng đế, còn việc của anh là đưa những người này đi gặp Thượng đế.

Thấy cầu xin Lâm Triệt không có tác dụng gì, gã lập tức thay đổi mục tiêu, chuyển sang cầu khẩn Sở Vân Mộng: “Cô Sở, tôi sai rồi! Cô tha cho tôi một lần đi, tôi cầu xin cô.”

Gương mặt Sở Vân Mộng lộ vẻ khó xử, cô cũng không biết tại sao Đặng Văn lại tỏ ra khϊếp hãi đến vậy.

Cứ như thể Lâm Triệt sắp gϊếŧ gã vậy, hay là do gã sợ đau?

“Vân Mộng, cô ra xe trước đợi tôi!” Lâm Triệt đưa chìa khóa xe của mình cho cô, nhẹ nhàng dặn dò.

Sở Vân Mộng nghe anh gọi mình bằng tên riêng nên mặt mũi hơi đỏ, cô cũng có phần chần chừ khi nhìn cảnh tượng hiện tại.

Dù sao thì đây cũng là công ty của cô, bây giờ cô bỏ đi, liệu có ổn không?

Nhưng ánh mắt của Lâm Triệt vô cùng kiên định, anh nói: “Tin tưởng tôi! Không sao đâu.”

Không hiểu tại sao, khi đối diện với ánh mắt đó, Sở Vân Mộng cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.

Cô gật đầu, xuống tầng, vào xe đợi anh.