Sở Vân Mộng nhíu chặt hai hàng lông mày, nội tâm của cô cũng đang trực chờ bùng nổ.
Hiệu suất và lợi nhuận của công ty trong thời gian này không hề tốt, không nói đến chuyện liên tiếp mất vài đơn hàng mà ngay cả tài liệu về khách hàng nội bộ cũng bị lộ ra, để mấy công ty đối thủ cướp đi mất.
Điều này đã đủ cho thấy mọi chuyện là do người trong nội bộ cấp cao làm.
Cô từng nghi ngờ rất nhiều người, nhưng từ đầu đến cuối không có chứng cứ xác thực, nên có vài đơn hàng đành phải tự mình thực hiện để tăng mạnh bảo vệ sự bảo mật cho việc kinh doanh.
Tất cả những thứ này đã đủ khiến cô rối như tơ vò, mà lúc này đây, đến cả Đỗ Bình - với tư cách nhân viên cấp cao của công ty, cũng không hiểu cô.
Gã ta dùng danh nghĩa lợi ích công ty để sắp xếp tiệc tùng cho cô.
Gã ta coi cô là gì?
Có khác biệt gì với mấy cô tiếp viên hầu rượu.
Sở Vân Mộng trước nay dịu dàng như nước, lúc này cũng phải bùng nổ.
“Đỗ Bình, anh là nhân viên cấp cao của công ty, nên làm gương cho người khác, chuyện gì đáng làm chuyện gì đừng làm, bản thân anh nên phân biệt cho rõ!” Sở Vân Mộng cũng tỏ ra khá kích động.
Cô đang nói đến chuyện bữa tiệc, thiếu gia nhà họ Tề có ý đồ không tốt với cô, thế mà Đỗ Bình còn giúp hắn mời mình tham dự.
Thế nhưng Đỗ Bình có tật giật mình, gã ta tưởng cô đã phát hiện ra những thủ đoạn bẩn thỉu mà gã ta làm trong thời gian này.
Nên khí thế yếu hơn chút xíu.
“Anh cũng vì muốn tốt cho công ty thôi, em đừng không hiểu lòng tốt người khác như vậy.” Đỗ Bình giảo biện.
Sở Vân Mộng cười lạnh.
“Tốt cho công ty này? Thiếu gia nhà họ Lý kia đã gần ba mươi tuổi rồi vẫn chưa được tiếp quản doanh nghiệp của gia đình, anh cho rằng người đó có quyền quyết định ký kết đơn hàng hay không? Thêm cả cậu ấm nhà họ Tề nữa, người này đã làm những gì thì chắc anh biết rõ hơn tôi, không cần nhắc đến việc anh ta có đơn hàng hay không, kể cả là có, công ty này cũng không muốn kiếm khoản tiền ấy.”
“Câu nào của anh cũng lấy danh nghĩa vì công ty để biện hộ, thế mà anh làm vậy à?”
Đỗ Bình nhất thời cảm giác á khẩu, không nói nên lời, bởi lẽ hai người này quả thật không liên quan gì đến nghiệp vụ của công ty.
Họ mời Sở Vân Mộng và Tiểu Mĩ của công ty tham dự đương nhiên cũng không phải để bàn chuyện kinh doanh.
Thiếu gia nhà họ Tề chỉ mặt gọi tên, hi vọng Sở Vân Mộng tham gia nên gã ta mới tới đây để mở lời.
Hắn ta cũng đâu ngờ.
Sở Vân Mộng trước nay vô cùng dịu dàng, nào ngờ hôm nay kích động đến vậy, thậm chí còn tỏ ra cực kỳ chán ghét.
“Công ty có thể phát triển đến ngày hôm nay, có thể nói rằng có phần công sức của tôi, mỗi người đóng một vai trò khác biệt, cách cống hiến cũng khác biệt.”
“Có thể hai người họ không trực tiếp tham gia vào công việc nghiệp vụ của doanh nghiệp, nhưng vẫn có các mối quan hệ, chỉ là một bữa cơm thôi mà.”
Đỗ Bình không chịu bỏ cuộc, vẫn liên tiếp đưa ra những lời khuyên như đang ép buộc người khác.
Sở Vân Mộng tức đến mức nói không ra hơi.
Đây là chuyện của một bữa cơm ư? Ai cũng có giới hạn cuối cùng của riêng mình, bất kể ra sao cũng không thể vượt quá ranh giới ấy được.
Nếu có người dám đυ.ng tới, vậy thì cô nhất định sẽ phản kích.
“Mời anh ra ngoài cho! Chuyện này không có gì để bàn bạc thêm. Và cả Tiểu Mĩ nữa, anh không được phép dùng lợi ích của công ty để uy hϊếp cô ấy.”
“Nếu như anh cứ chìm đắm mãi không chịu tỉnh ngộ, vậy thì văn phòng Vân Mộng không thể hoan nghênh anh được nữa.”
Sở Vân Mộng lớn tiếng đáp trả, âm thanh vọng tới tai của những người bên ngoài, khiến họ không thể không gật đầu đồng tình.
Đỗ Bình trông qua có vẻ đường hoàng đấy, năng lực công việc cũng khá.
Nhưng nếu tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện ra người này tuyệt đối không chính trực và giỏi giang như gã ta thể hiện ra bên ngoài, mà chỉ là một tên đạo đức giả không có thực lực.
Sở Vân Mộng cảnh cáo gã ta không được tiếp tục quấy rối mọi người khiến đa số nhân viên đều đồng tình với cô.
“Được lắm, Sở Vân Mộng, cô... Cô cứ đợi chịu khổ đi!” Nói xong câu ấy, gã ta sập cửa, đi ra ngoài.
Sở Vân Mộng cũng bực bội ngồi xuống ghế của mình.
Công ty bây giờ loạn trong giặc ngoài, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, chỉ sợ đến cuối năm nay, công ty sẽ phải đóng cửa.
Trên sân thượng.
Một tay Đỗ Bình cầm điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại.
Gã ta đang trần thuật lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra bằng giọng kể thêm mắm dặm muối.
“Chứ còn gì nữa, bây giờ con ranh kia càng lúc càng ngông cuồng! Tôi nói khản cả cổ mà nó không thèm nể mặt.”
“Còn dám bảo cậu không đủ tư cách ăn bữa cơm với nó, cái giọng điệu đó hả, tôi không thể nào mô phỏng lại được, nghe không lọt tai tí nào.”
Gã ta nhả khói thuốc trong miệng rồi tiếp tục kể lể với cái điện thoại.
Nói xong còn lo lắng quay lại phía sau nhìn xem có ai phát hiện ra không.
Đầu dây điện thoại bên kia cũng có vẻ bất mãn, tức giận quát lên: “Con đàn bà kia dám nói như vậy thật sao?”
Đỗ Bình tát nước theo mưa: “Chứ còn gì nữa, tôi cũng không ngờ cô ta lại không biết điều đến vậy.”
Tiếp đó, gã ta giận dữ bồi thêm: “Không chỉ có thế đâu, đến cả cô Tiểu Mĩ mà cậu vừa ý, cô ta cũng cảnh cáo là cấm cô ấy ra ngoài cùng với tôi.”
Đầu dây bên kia hiển nhiên đã đùng đùng lửa giận vì thái độ của Sở Vân Mộng, giọng nói trầm trầm cất lên: “Hừ, lá gan của cô ta lớn quá nhỉ, dám không coi lời của tôi ra gì. Chuyện này anh không cần nhúng tay vào nữa, anh không thể bại lộ quá sớm được! Tối nay tôi sẽ phái người đến đúng giờ các anh tan ca, để xem cô ta có thể làm gì được!”
Đỗ Bình nghe đến đây chỉ thấy vui sướиɠ khi người khác gặp họa, hắn ta hùa theo: “Nếu Tề thiếu gia đã phái người tới đây, con nhỏ đó tất nhiên sẽ bị túm đầu ngay.”
“Chỉ là, à ừm, Tề thiếu gia có nhớ thỏa thuận trước đó với tôi chứ!” Câu cuối cùng này, gã ta chỉ dám hỏi với giọng dè dặt.
Đầu dây bên kia cười ha hả.
“Tất nhiên rồi, Sở Vân Mộng chừa lại cho anh!”
“Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia.” Đỗ Bình vội vàng cảm ơn.
Ở đầu dây bên kia chính là thiếu gia nhà họ Tề ─ kẻ đã nhiều lần tỏ thái độ thèm muốn văn phòng Vân Mộng và Sở Vân Mộng, đến bây giờ hắn ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định này.
Năm rưỡi chiều.
Bên vệ đường, trước cửa studio Vân Mộng.
Lâm Triệt ngồi trong xe đợi Sở Vân Mộng tan ca.
Anh cũng hết cách, cứ mỗi khi nói đến chuyện con dâu với mẹ Chu, chủ đề luôn luôn xoay quanh Sở Vân Mộng.
Dù đã nhiều lần cố tình chuyển đề tài theo hướng khác nhưng vẫn bị lôi về chủ đề cũ lần nữa.
Đến giờ tan ca, bà bắt anh ra khỏi nhà, đi đón Sở Vân Mộng.
Nhưng anh đợi một lúc lâu cũng không thấy cô xuống tầng, trước nay Sở Vân Mộng luôn vô cùng “tích cực” trong chuyện tan ca đúng giờ.
Anh đang định tính toán xem có nên gọi điện thoại hỏi thăm không thì thấy hai chiếc Sedan đen tuyền dừng ngay bên cạnh anh.
Sáu, bảy người đàn ông từ trên xe bước xuống, khí thế hùng hổ tiến vào studio Vân Mộng.
Anh nhận ra một người trong số họ.
Chính là cái gã Đặng Văn ẻo lả với bàn tay luôn tạo dáng bông hoa lan chúm chím.
Lần trước gặp gã cũng là lúc gã đang cố bắt Sở Vân Mộng, nếu khi đó Lâm Triệt không tình cờ gặp được, vậy thì nguy hiểm rồi.
Xem ra cái gã này vừa lành sẹo đã quên đau, do lần trước có Đình Đình ở đó nên anh đã tha cho gã một lần.
Lần này lại đến gây sự với Sở Vân Mộng rồi.
Nghĩ đến đây, anh cũng xuống xe đi về phía studio Vân Mộng.
Bên trong văn phòng Vân Mộng.
Bảy gã đàn ông lực lưỡng chen chúc trong phòng làm việc của Sở Vân Mộng.
Mà bên bàn làm việc, Sở Vân Mộng đang ngồi đó với vẻ mặt sợ hãi.
“Đặng Văn, các người muốn làm gì đây? Đang giữa ban ngày ban mặt mà các người cũng dám xằng bậy càn quấy à?” Tuy trong lòng hoảng loạn nhưng Sở Vân Mộng vẫn tỏ ra rất mạnh mẽ.
Rốt cuộc đám Đặng Văn này định làm cái gì, Sở Vân Mộng cũng tự biết rồi.
Gã xuất hiện trước mặt mình đúng lúc này, tuyệt đối không mang đến chuyện gì tốt lành.
Tuy rằng cô quát lên với gã rất có khí thế, nhưng trong lòng đã bị nỗi tuyệt vọng lấp đầy. Khi bị bắt sẽ phải đối mặt với chuyện gì, cô thật sự không dám tưởng tượng nữa.
Đặng Văn cười hề hề, chụm hai đầu ngón tay thành búp hoa lan mà nói với giọng điệu quái gở: “Chúng tôi chỉ để mời cô Sở đi dự tiệc thui nà, sao lại nhắc đến chuyện xằng bậy ở đây chứ?”
“Cho dù muốn làm gì xằng bậy thì cũng hổng phải bây giờ nghen, cũng phải đợi đến khi cô lừ đừ quá chén, đêm đã khuya, người đã nghỉ, có phải hông hả các anh em.”
Mấy gã đàn ông khác cũng phát ra từng trận cười khả ố không nể nang gì.
“Há há há! Đúng quá còn gì nữa, mỹ nữ cực phẩm cỡ này, bình thường anh em chúng tôi không có phúc được hưởng đâu.”
Cứ như thể chúng thực sự có được Sở Vân Mộng vậy, cả đám cười như bố đẻ em bé, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ hạnh phúc.
“Ồ? Cười vui thế nhỉ, có chuyện gì vui vẻ thì kể ra để tôi chung vui với nào!” Đúng vào lúc này, một giọng nói điềm tĩnh vang lên ngay sau lưng bọn chúng.
Tất cả sững sờ, đột ngột quay đầu lại.
Một chàng trai trẻ đã đứng ngay sau lưng bọn chúng, không biết từ bao giờ.