Chương 18
Thường Tiếu sửng sốt, lúc này mới phát giác bản thân tựa hồ không có chỗ nào khó chịu cả, nguyên lai nghĩ rằng Vũ Văn Tuấn đã “đắc thủ” cho nên mới tức giận đến vậy, hiện tại xem ra không phải a …Chính là, chuyện tối qua vì sao cậu ngay cả một chút ấn tượng cũng không có? Chẳng lẽ là ngất xỉu? Giống như lần kia …
Vẫn không dám nhớ đến đoạn kí ức vừa khơi dậy trong đầu, khuôn mặt Thường Tiếu thoát cái trắng bệch, Vũ Văn Tuấn sợ cậu lại lên cơn điên, vội vàng vươn tay vỗ vỗ bên má không bị sưng của cậu.
“Uy, tối qua ta cái gì cũng chưa làm, bởi vì ta không có hứng gian thi, ngươi nếu hoàn hồn rồi thì đi ăn cơm đi.”
Vũ Văn Tuấn nói xong liền đi vào phòng khách, Thường Tiếu một mình sửng sốt hồi lâu, đến lúc nhận thức bản thân thật sự chưa bị xâm phạm, lúc này mới thở phào một cái, nhắm mắt, lại lăn uỳnh ra giường nằm.
Cậu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thay quần áo đàng hoàng đi ra phòng khách, Vũ Văn Tuấn đang xem TV, hắn liếc mắt nhìn Thường Tiếu một cái, thấy tiểu gia hỏa thần sắc mệt mỏi, má cùng cái trán đều sưng đỏ, giương mắt lên vừa chạm ánh mắt mình liền lập tức kích động dời tầm nhìn đi chỗ khác, xem ra chuyện tối qua đối với cậu là đả kích không nhỏ.
Chẳng lẽ cùng mình làm thì chịu thiệt nhiều vậy sao?
Vũ Văn Tuấn trong lòng căm giận không thôi.
“Cơm ta đã mua hết rồi, muốn ăn thì ăn nhanh đi.”
Vũ Văn Tuấn đẩy đẩy đống thực phẩm tiện lợi trên bàn, Thường Tiếu xem ra đã đói bụng, đi rửa mặt một chút xong liền bay lại cầm thức ăn, sau đó mới ngồi xuống một chỗ trên sopha cách xa Vũ Văn Tuấn nhất mà vùi đầu ăn cơm, Vũ Văn Tuấn bị hành động này của cậu làm cho vừa tức giận vừa buồn cười, hắn tắt TV, lười biếng nói: “Tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không lặp lại, ngươi không cần trốn ta như trốn ôn dịch vậy.”
Thường Tiếu trộm nhìn Vũ Văn Tuấn liếc mắt một cái, lại thùy hạ mi mắt, thấp giọng than thở: “Ai biết anh có lại nổi cơn thú tính lần nữa không? …”
“Nhưng không phải ngay từ đầu cậu cũng rất hưởng thụ sao?”
Bị Vũ Văn Tuấn hỏi lại, khuôn mặt Thường Tiếu có chút đỏ lên, cậu ngập ngừng nói: “Đó là do anh quyến rũ tôi …”
Đó quả thật là một loại hưởng thụ mê người, nếu không phải do đoạn ác mộng trước kia, cậu nghĩ bản thân có lẽ đã không kháng cự như vậy.
Chính là người cậu thích rõ ràng là Trữ Phi, sao lại có thể cùng một người quen biết chưa lâu làm chuyện thân mật như vậy? Cho nên nói đi nói lại vẫn là do Vũ Văn Tuấn không tốt, dụ dỗ cậu phạm tội …
Nếu không thì phân rõ giới hạn với hắn đi, đuổi hắn ra ngoài? Chính là hắn ở trong này không quen biết ai, bản thân làm vậy có phải hay không quá tuyệt tình?
Nghĩ đến đây, Thường Tiếu liền mang sổ cùng bút viết tới, đặt trước mặt Vũ Văn Tuấn, sau đó mới tạch tạch nhảy về chỗ ngồi cũ, Vũ Văn Tuấn bị hành động này của cậu làm cho không hiểu gì cả.
“Làm gì đó?”
“Anh viết giấy cam đoan đi, cam đoan sau này không để việc đó phát sinh lần nữa!”
Khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Tuấn trầm xuống.
Hắn trên giang hồ tuy không tính là danh sĩ hiệp khách gì, nhưng nói chuyện luôn nhất ngôn cửu đỉnh, hôm nay cư nhiên bị tên sủng vật ngốc nghếch nghi ngờ.
Thấy mặt hắn biến sắc, Thường Tiếu lập tức nhảy lên vọt tới cửa, chuẩn bị chạy trốn.
Thấy tiểu gia khỏa nép sát cửa phòng, đôi mắt tròn mở to khẩn trương nhìn chằm chằm mình, Vũ Văn Tuấn có chút dở khóc dở cười, hắn tùy tay lấy một quyển tạp chí bên cạnh ném tới trên bàn.
“Ta cam đoan sẽ không làm lại chuyện ép buộc ngươi như vậy, tin hay không tùy ngươi.”
Bìa tạp chí là hình chụp Thanh Ti trong buổi biểu diễn thời trang, Thường Tiếu nhìn nhìn tạp chí, lại hồ nghi nhìn nhìn Vũ Văn Tuấn, không rõ dụng ý của hắn.
Vũ Văn Tuấn liếc mắt nhìn tiểu ngốc nghếch một cái.
“Ngươi nếu so sánh với Thanh Ti, ngươi nghĩ ai xuất sắc hơn?”
“Cái đó còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Phó Thanh Ti, cậu ấy là thần tượng của tôi mà.”
“Cho nên, chỉ cần là người bình thường, hiển nhiên sẽ chọn hắn mà không phải ngươi, đúng không?”
Thường Tiếu sửng sốt nửa ngày, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “A, người yêu của anh không phải là cậu ấy … Phó Thanh Ti chứ? Nhưng mà, Phó Thanh Ti hình như có người yêu rồi mà, vậy anh là hoành đao đoạt ái …”
Vũ Văn Tuấn quăng cho Thường Tiếu một ánh mắt sắc như dao cạo.
“Hoành đao đoạt ái là Vũ Văn Tuấn! Nếu ta không bị thương, đã sớm mang Thanh Ti trở về rồi!”
Chuyện này thật làm Thường Tiếu kinh ngạc đến hơn nửa ngày mới khôi phục tinh thần, chờ đến khi cậu phản ứng lại, nghĩ muốn hỏi rõ ràng Vũ Văn Tuấn thì người kia đã rời đi.
Vũ Văn Tuấn rời nhà xong liền đi đến vùng ngoại ô luyện bắn súng, sau mới đi rút khoản tiền mà trước kia Thường Tiếu vì hắn gửi ngân hàng, dựa theo sự chỉ dẫn lần trước của tên lão đại, đi đến quán bar Dream, hắn tùy tiện gọi một li rượu, ngồi ở quầy bar vừa nhấm nháp rượu vừa quan sát khách nhân trong quán, ông chủ Khuê Thúc là một nam tử trên dưới bốn mươi tuổi, khí chất văn nhã, lúc đi đứng có chút khập khiễng nên phần lớn thời gian đều đứng trong quầy lau chùi ly rượu, giống như những ly rượu này trong mắt lão là bảo vật ngọc khí vô giá.
“Anh bạn trông lạ quá, là lần đầu đến đây sao?”
Nghe xong sự tiếp đón của Khuê Thúc, Vũ Văn Tuấn cười, khuôn mặt giả trang bằng nhân bì diện cụ của hắn một khi mỉm cười, dưới ánh đèn trông thập phần quỉ dị.
“Hôm nay là lần đầu, bất quá sau này ta sẽ thường đến, ngươi có thể gọi ta là Vô Thường*, bởi vì chức vụ chuyên môn của ta là đi lấy mạng kẻ khác, bảo với Tử Thần, nội trong ba ngày phải rời khỏi đây, nếu không, tác vụ đầu tiên ta làm chính là lấy mạng hắn!”
*Vô Thường, xuất phát từ tên Hắc Bạch Vô Thường, là cách gọi chung của Hắc Vô Thường (mặc đồ đen) và Bạch Vô Thuờng (mặc đồ trắng), hai con quỉ “cấp cao” chuyên đi lấy mạng người khác, người ta nói rằng nếu ra đường gặp 2 vị này thì chắn chắn số đã tận. Tuy nhiên có số sách vở nói rằng, đừng nên sợ hãi khi gặp hai vị Hắc Bạch nầy, lúc đó chỉ cần bình tỉnh, thành tâm cầu bái và xin hai vị cho mình “bất cứ món đồ gì”, nhất định về sau sẽ “đại phú quí”! Cho nên, trên bàn thờ của một số đoàn hát kịch ở một vài địa phương có thờ hai vị Hắc Bạch Vô Thường chung với Thần Tài, mà chiếc mão trên đầu hai vị có ghi câu “Nhất kiến sinh tài” (một lần thấy ta ắt có tiền).
Khuê Thúc ngạc nhiên ngẩng đầu thì Vũ Văn Tuấn đã buông ly rượu, xoay người ra ngoài.
Vũ Văn Tuấn đón taxi đi vào quán bar Lam Hồng, trong quán bốn bề vui vẻ nhộn nhịp, nhìn không ra nơi này từng phát sinh sự kiện đổ máu.
Thấy hắn ra tay hào phóng, nữ lang bồi rượu tự nhiên biết điều mà tận tình chăm sóc hầu hạ, làm cho hắn thoải mái hưởng thụ một phen, chờ đến khi hắn về nhà đã là đêm khuya, Thường Tiếu sớm ngủ trước, lại bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh giấc, chạy đến, ngửi thấy trên người hắn toàn mùi rượu hòa lẫn mùi nước hoa nồng nặc, Thường Tiếu mặc nhăn mày nhíu, nhưng lại sợ tự nhóm lửa trên thân, liền không dám nói nhiều.
Bởi vì tính tình hung ác của Vũ Văn Tuấn mà Thường Tiếu đối hắn đề phòng không ít, sau khi thấy hắn thường xuyên ra vào loại địa phương này, cậu chỉ dám cẩn thận khuyên hắn một lần, bị Vũ Văn Tuấn dùng một câu ‘liên quan gì đến người’ đạp ngược trở về, tiểu gia khỏa tức giận đến … không bao giờ nhắc lại nữa.
Cậu vốn thực sự bị cảm động về chuyện Vũ Văn Tuấn xuyên qua thời không để tìm về người yêu, nhưng hiện tại cậu cảm thấy người như hắn thực khó hiểu, cậu cảm thấy Vũ Văn Tuấn căn bản không thích Phó Thanh Ti, nếu thật tâm thích một người, sao còn có thể cùng nữ nhân khác dây dưa như vậy?
Kì thật Thường Tiếu có chút oan uổng Vũ Văn Tuấn, Vũ Văn Tuấn tuy thường xuyên ra vào quán bar, nhưng ngoại trừ vài lần có đυ.ng chạm qua nữ nhân, đại đa số trường là để tìm con mồi, bởi vì lần trước thông điệp hắn nhờ Khuê Thúc nhắn lại khiến Tử Thần rất nhanh liền tìm đến hắn, đây đúng là mục đích mà Vũ Văn Tuấn nhắm tới, dùng cái chết của Tử Thần làm nổi lên danh tiếng của bản thân.
Tử Thần là một sát thủ rất giỏi, nhưng đáng tiếc đối thủ của hắn là Vũ Văn Tuấn, phản ứng linh mẫn nhanh nhạy của hắn tuy rằng nổi tiếng, lại không cách nào so được với cao thủ đã luyện qua nội công, Vũ Văn Tuấn tất nhiên rất dễ dàng gϊếŧ chết người nọ, bên cạnh hắn còn viết hai chữ – Vô Thường.
Tin rằng không cần bao lâu, người trong giới sẽ quên đi cái tên Tử Thần từng khiến người người văn phong tang đảm, mà chỉ còn biết đến Vô Thường.