Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình

Chương 17

Chương 17
“Thành thật một chút!”

Lấy thân phận cùng địa vị trước kia Vũ Văn Tuấn mà nói, người khác đối với hắn nịnh nọt ân cần còn không kịp, nào có ai dám cả gan kháng cự? Huống chi giờ phút này hắn tìиɧ ɖu͙© bạo khởi, cũng không muốn dừng lại, hắn bắt lấy hai tay của Thường Tiếu đem nó ấn trên đỉnh đầu, ôn nhu khuyên nhủ: “Ngươi không phải vừa rồi cũng rất vui vẻ sao? Kế tiếp sẽ có thứ càng thoải mái hơn, ngoan ngoãn nghe lời …”

“Buông, buông ra, khốn nạn! …”

Thường Tiếu la to, một chân co lên va vào hạ phúc Vũ Văn Tuấn, chút đau đớn này kích khởi lệ khí của Vũ Văn Tuấn, làm cho chút nhân nhượng cùng thương tiếc đối với Thường Tiếu ngày thường hoàn toàn biết mất không sót chút gì.

Hắn gia tăng sức lực nơi nắm lấy cổ tay Thường Tiếu, nhìn đến nét đau đớn ánh lên trong mắt đối phương, hắn cười lạnh nói: “Giả bộ thanh cao cái gì? Ngươi vừa rồi không phải cũng rêи ɾỉ vô cùng sảng khoái vui vẻ sao?”

Không để ý đến sự châm chọc của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu chỉ lo tập trung giãy giụa, không ngờ rằng tiểu gia khỏa này một khi lên cơn điên cũng có chút tiểu khí lực, Vũ Văn Tuấn nếu không dùng đến võ công liền có chút khó khống chế được cậu, hắn căn bản có thể điểm huyệt Thường Tiếu, nhưng nghĩ đến việc làm với một kẻ cứng đơ không biết gì, thật chẳng chút thú vị.

Thế là hắn nằm lên người Thường Tiếu, đè lại tay chân cậu, cũng không quan tâm cậu kịch liệt phản ứng, cường ngạnh hôn xuống, trong lúc dây dưa, quần của Thường Tiếu bị kéo xuống, Vũ Văn Tuấn đem du͙© vọиɠ đang run rẩy kia vuốt ve trong tay, hừ nói: “Xem ra thân thể của ngươi thành thật hơn nhiều.”

Thường Tiếu phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn, con ngươi trong nháy mắt trừng lớn, giãy dụa như đang phát cuồng, Vũ Văn Tuấn chỉ thấy khóe miệng đau xót, vươn tay lên chạm tới liền thấy máu chảy ra, không khỏi giận tím mặt, vung tay đánh qua.

Thường Tiếu bị hắn đánh đến văng qua một bên, hai má lập tức sưng phù, bất quá tay chân tạm thời được tự do cậu liền vội vàng giãy giụa lùi về phía sau tránh né, trong lúc hoảng loạn cái trán đập mạnh vào đầu giường, đau đến mức Thường Tiếu cuộn người ôm đầu run rẩy tiếp tục rúc ra sau, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng bất lực.

“Tránh ra, tránh ra!”

Bị cắn rách môi, nhiệt tình ban đầu của Vũ Văn Tuấn đã hóa thành lửa giận ngút trời, hừ nói: “Đúng là thứ không biết điều!”

Thân mình vừa động, vốn định túm Thường Tiếu lại … cho cậu thêm vài bạt tai xem như khiển trách, nào ngờ cậu toàn than run rẩy lui ở đầu giường, trong miệng còn không ngừng lặp lại những lời vô nghĩa, Vũ Văn Tuấn thoáng do dự, tiến lên nắm lấy đầu vai Thường Tiếu, gọi: “A Tiếu!”

“Van cầu ngài, thả con, sau này con nhất định nghe lời …”

Hốc mắt Thường Tiếu đỏ bừng một mảng, không ngừng lóe lên ánh nhìn hoảng loạn vô thố, gương mặt thanh tú cũng vì sợ hãi và thống khổ mà vặn vẹo, toàn thân run rẩy tựa một con thú nhỏ đang phát cuồng, Vũ Văn Tuấn thấy thế, trong lòng liền nổi lên nghi hoặc.

Bộ dáng tiểu gia khỏa lúc này không giống như tránh né đơn thuần, mà là cực độ sợ hãi một cái gì đó.

“A Tiếu!”

Thường Tiếu không để ý đến, chỉ lo liều mạng tránh né sự đυ.ng chạm của Vũ Văn Tuấn, Vũ Văn Tuấn không thể dùng võ công, lại đối người đang trong cơn điên cuồng này thúc thủ vô sách, hắn không còn cách nào khác đành phải vươn tay điểm vào dưới sườn Thường Tiếu, thấy cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi yếu đuối ngã xuống, lúc này mới ra tay đỡ cậu.

Người bị điểm huyệt kia không còn phản kháng, lại chỉ không ngừng nhỏ giọng cầu xin.

“Thả con được không? Con sau này sẽ ngoan ngoãn, thả con …”

Bộ dáng rúc sâu run rẩy của Thường Tiếu tựa như một con tiểu động vật nhỏ gầy bất lực, điều này làm lửa giận ban đầu của Vũ Văn Tuấn toàn bộ tắt xuống, hắn ngược lại có chút đau lòng, do dự một chút, hắn đem Thường Tiếu kéo vào trong ngực, nằm xuống, không ngừng trấn an cậu.

“Không sao, không có việc gì.”

Cứ như thế, Cung chủ Lăng Tiêu Cung Vũ Văn Tuấn lần đầu tiên trong đời cầu hoan bất thành, còn phải trở thành gối ôm miễn phí cho người ta cả đêm.

Khi Thường Tiếu tỉnh lại đã gần giữa trưa, cậu ngơ ngơ ngác ngác nằm trên giường, để ánh nắng ngoài cửa sổ tùy ý chiếu lên người, lại cảm nhận không được một tia ấm áp, cậu nghĩ thời gian đã giải thoát

cho mình, vậy mà kết quả vẫn giống như ánh nắng kia thoáng đến thoáng đi.

Vũ Văn Tuấn là ma quỉ, hắn không chút lưu tình cướp đi tự tôn duy nhất còn lại của cậu, cũng cướp đi linh hồn cậu, vậy mà tối qua cậu còn tự nhủ bản thân may mắn vì gặp được người này …

“Tỉnh sao?”

Giọng hỏi thăm ân cần trầm thấp này làm Thường Tiếu nâng lên mi mắt, đến khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Văn Tuấn đang dựa sát vào mặt mình, tức giận của cậu lập tức trào lên. Tiếp theo hiển nhiên là một cái tát.

Ba!

Hai người cách nhau rất gần, Vũ Văn Tuấn lại không nghĩ tới tiểu sủng vật bình thường luôn dịu ngoan nghe lời thế nhưng đột nhiên trở nên bạo lực, hắn cứ như thế bị ăn nguyên một cái tát vô cùng rõ ràng, cái tát suy yếu vô lực này tuy không mang đến bao nhiêu đau đớn, lại làm cho hắn uất ức vô cùng.

Tối hôm qua hắn phải đảm đương gối ôm miễn phí kiêm bảo mẫu, tiểu gia khỏa này lại hở tí là hô to gọi nhỏ gây sức cả đêm, làm hại hắn suốt buổi tối không thể chợp mắt, thật vất vả chờ được trời tờ mờ sáng, vừa rồi còn lo chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cậu, ai ngờ đổi lấy cư nhiên là một cái tát.

Vũ Văn Tuấn trước giờ làm việc luôn nhâm ý vọng vi*, không nghĩ tới lần đầu trong đời chịu làm chuyện tốt, tiểu sủng vật cư nhiên không biết cảm kích.

*Nhâm tính vọng vi: tùy tính làm việc không quan tâm đúng sai.

Sủng vật không biết nghe lời thì còn giữ lại làm gì?

Vũ Văn Tuấn ánh mắt chợt lạnh, bàn tay vung lên muốn đánh ra, nhưng nhìn đến bên má sưng phù ửng đỏ của Thường Tiếu, trong long đột nhiên mềm nhũn, bàn tay đang vươn ra cũng không tự chủ mà thả xuống lại.

Nhớ tới trận đòn đầy bạo lực của bản thân tối qua khi đang giận dữ, Thường Tiếu xem như cũng ăn không ít khổ, nhìn nhìn lại khối u vì va chạm sau ót cùng biểu tình hoảng sợ của Thường Tiếu, một chưởng đoạt mạng kia của hắn làm sao cũng hạ không xuống.

Thôi đi, tối qua cần giáo huấn gì cũng đã giáo huấn đủ rồi, tiểu sủng vật rất yếu, nếu thực sự đánh chết thì chẳng còn gì thú vị.

Hắn đặt tay lên vai Thường Tiếu, âm thanh lạnh lùng, nói: “Cho tới giờ chưa ai từng đánh ta mà vẫn còn sống sót, lần này xem như nể tình ngươi đã cứu ta một mạng, ta cũng tha ngươi một lần …”

Uy hϊếp lạnh lùng không phát huy nửa điểm tác dụng, Thường Tiếu mạnh bạo đẩy ra sự áp chế của Vũ Văn Tuấn, dùng ánh mắt oán hận nhìn thẳng hắn, lớn tiếng nói: “Lúc trước tôi quả nhiên không nên cứu anh, anh là ma quỉ, cư nhiên lấy oán trả ơn, đối xử với tôi như vậy, anh nhất định sẽ bị báo ứng, nhất định …”

Vũ Văn Tuấn thật muốn đem tiểu gia khỏa giương nanh múa vuốt này áp lên trên giường quất cho mấy roi.

Hắn ở trong lòng liều mạng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh, không cần chấp nhặt với tiểu sủng vật ngu ngốc này, nhưng mà bộ dáng vung tay đá chân của Thường Tiếu làm hắn cảm thấy thật thất bại, bao nhiêu người vì nhận được sự lâm hạnh của hắn mà cảm thấy tự hào quang vinh, Thường Tiếu hiện tại lại mắng hắn không khác gì da^ʍ tặc hái hoa.

Hắn cười lạnh nói: “Hừ, tối hôm qua là ai ngay từ đầu liền vui vẻ phấn khích? Bây giờ còn ở đây giả thanh cao …”

“Anh đồ hỗn đản! Biếи ŧɦái! Ma quỉ! Cầm thú!”

Mắng thế này đúng là rõ ràng trực tiếp quá đi.

Hắn nếu tức đến chết, nhất định phải lôi tiểu gia khỏa này theo làm đệm lưng!*

*Thời xưa có tập tục “bồi táng”, “tuẫn táng”, bắt người sống chết chung với người chết (người chết là vương gia, hoàng tộc, người có địa vị cao) để những người kia tỏ lòng trung thành và hầu hạ chuyện sinh hoạt của người chết khi họ sang thế giới bên kia.

Vũ Văn Tuấn cười lạnh trả lời: “Vẫn còn tinh thần quá nhỉ, ngươi cũng không ngẫm lại, ta nếu thật sự muốn, ngươi bây giờ còn khí lực mắng người sao?”