Thế Thân 49 Ngày

Chương 42: Hạnh phúc của Moon.

Lý Mỹ Nam vừa đến thì anh chàng Bartender nhanh chóng đi ra nói. " Cậu Nam... Ông chủ say quá rồi ôm 1 cô gái đi rồi. Vừa đi ra khỏi đây không bao lâu ".

_" Đi rồi...?. Phong Tình đi với cô gái lạ à .. Tôi biết rồi. Cậu đi làm việc tiếp đi ". Lý Mỹ Nam nhíu mày nói. Thấy anh chàng Bartender gật đầu thì anh đi ra khỏi quán Bar nhộn nhịp, phức tạp và đầy cạm bẫy kia.

_" Tên Phong Tình này... anh không phải bị Linh Nhi đả kích thất tình rồi điên lên rồi kiếm em nào vui vẻ qua đêm rồi chứ. Hài... Tại sao đã yêu nhau rồi lại còn làm khổ nhau như vậy chứ. Ông trời à.. người thật sự biết trêu người mà ". Anh thở dài thì thầm 1 câu. Rồi lấy điện thoại ra bấm nút gọi đi.

_" Cậu chủ. Gọi tôi có chuyện gì ". 1 giọng nam truyền đến.

_" ừm... cậu thông báo cho tất cả khách sạn lớn nhỏ hễ ai thấy Phong Tình thuê khách sạn ở đâu thì thông báo liền cho tôi ngay lập tức. Có chuyện rất gấp ". Lý Mỹ Nam lên tiếng

_" Dạ ". Đầu dây bên kia lên tiếng rồi cúp máy. Lý Mỹ Nam nhìn dòng người qua lại làm anh nhíu mày. " Phong Tình à.. hy vọng cậu không làm điều gì khờ dại. Nếu không cậu sẽ phải hối hận mất "

Phong Tình đã say mềm đến đứng còn không vững nữa. Cô gái xa lạ đi cùng anh cũng phải mất 9 trâu 2 hổ mới đưa được Phong Tình từ xe hơi đi ra. Thuê phòng đâu đó xong xuôi cô gái lại dìu Phong Tình vào phòng vừa thuê.

_" Linh Nhi..  Đừng đi... ở lại với anh đi.. Em đừng đi được không ". Phong Tình cả người chìm đắm trong men rượu được cô gái xa lạ dìu xuống giường. Cô ta vừa buông anh ra thì anh ôm lấy cô gái xa lạ giọng lè nhè của người say vang lên.

_" Em ở đây em không đi đâu cả. Linh Nhi của anh ở đây ". Cô gái thấy Phong Tình say như vậy thì càng mỉm cười thật tươi. Tay cô nhẹ nhàng lướt trên người anh rồi vỗ nhẹ vào lưng anh. Mùi nước hoa rẻ tiền của cô xông vào mũi làm Phong Tình khẽ nhíu mày. Nhưng từng cái vuốt ve trên lưng anh làm người say như anh nhẹ nhàng đi vào giấc mộng. Cô gái nghe tiếng hít thở đều đều của Phong Tình thì nụ cười trên môi cô càng sâu.

_" chậc... chậc. Đúng là 1 cực phẩm nha. Hôm nay mình dặm phải cứt chó gì mà gặp phải cậu ấm của Phong Gia, Phong Tình cơ chứ. Cục cưng à.. hôm nay chị đây vắt cạn tinh của cưng biết không hả ". Cô gái đặt Phong Tình xuống giường rồi cười tươi nói. 1 ngón tay nhẹ lướt khắp mặt anh rồi lướt dài xuống dươиɠ ѵậŧ của anh. Trên môi cô khẽ nhếch lên 1 nụ cười chính hiệu của sắc nữ, hám tiền, sành đời, lão luyện. Những chuyện như thế này cô không phải làm 1, 2 lần nên với cô Phong Tình quả thật là con mồi béo bở thật

_" Trời.. tưởng ít nhất anh ta cũng phải có vài trăm triệu tiền mặt trong người chứ. Ai dè không có cắt nào hết vậy... Tiền thuê phòng khách sạn hôm nay không lẽ mình phải ra hay sao ". Cô ta tìm thấy bóp tiền của Phong Tình thì hí ha hí hửng mở ra xem rồi cô thấy bóp tiền của anh toàn thẻ tính dụng mà không có tiền mặt thì lẩm bẩm chửi nhỏ 1 câu.

_" Nhưng mà không sao, thấy cưng đẹp trai như vậy thì chị đây miễn phí cho cưng 1 lần cũng được. Chỉ cần chị đây mang thai con của cưng thì xem như chị đã thành công bước chân vào hào môn rồi ". Cô gái kia cười nói.

Tay của cô thuần thục cởi bỏ đi áo sơ mi trắng của Phong Tình ra rồi ném nó qua 1 bên, cứ như vậy cô lột sạch quần áo của anh từng món đến từng món. Nhìn cơ thể không mảnh vải che thân của anh làm cô bất giác liếʍ môi thèm thuồng 1 cái. Cô cũng nhanh chóng thoát y của mình. Cả thân mình trần trụi của cô ngồi hẳn lên người của Phong Tình. Cô cuối người hôn Phong Tình, từ môi cô hôn nhẹ xuống xương quai xanh của anh. Dấu son môi đỏ rực của cô rất nhanh in ấn khắp nơi trên người anh. 1 tay của cô vuốt ve côn ŧᏂịŧ của anh, nhưng vuốt hoài mà dươиɠ ѵậŧ của anh vẫn như dưa leo héo úa lâu ngày vậy.

_" Mẹ kiếp.. Chết thật mà, lại gặp dưa héo... mẹ nó không đứng lên thì còn làm ăn cái quái gì được.. ". Cô gái chau mày chửi nhỏ. Tay cô vẫn không ngừng vuốt ve lên xuống côn ŧᏂịŧ của anh. 5 phút sau thì tay cô bắt đầu mỏi nhừ rồi mà dươиɠ ѵậŧ của Phong Tình vẫn giống như dưa leo muối chua, không đứng là không chịu đứng.

_" Ái... tức chết đi được. Đẹp trai vậy mà yếu sinh lý ". Cô bực mình chửi 1 câu rồi buông côn ŧᏂịŧ của Phong Tình ra, Còn đang nghĩ cách làm cho Phong Tình đứng lên thì cánh cửa vang lên tiếng cạch 1 cái. Cô nhanh chóng lấy quần áo gần đó che người lại nhìn người vừa mới đến.

_" Cô to gan thật.. người của Phong Gia cũng dám nhúng chàm hay sao ?. Không muốn sống nữa rồi à !. Người như cô mà cũng dám mơ tưởng đến Phong Tình hay sao ? ". Lý Mỹ Nam cực kỳ không vui nói. Đi theo phía sau còn 2 người vệ sĩ của anh nữa.

_" Hừ.. Anh là ai ?. Chuyện của tôi liên thì quan gì đến anh. Nói cho anh biết tôi với anh ấy gạo đã nấu thành cơm rồi. Biết đâu trong bụng của tôi đã có con chung với anh ấy rồi ". Cô hoảng sợ 1 chút rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh che lại cảnh xuân cố chấp nói.

_" Hừ... Không biết sống chết là gì. Lôi cô ta đi. Cô ta đêm nay cho 2 người đó. Phong Tình là người như cô có thể tính kế lên đầu à ". Lý Mỹ Nam đưa tay ra dấu nói. Anh vừa dứt lời thì 2 người vệ sĩ phía sau của anh chỉ đợi bao nhiêu đó nhanh chóng đi lại kéo tay cô gái nói.

_" Mấy người muốn làm gì... buông tôi ra ". Cô gái kia hoảng sợ nói.

_" Không phải cô khát tình thiếu thốn hơi đàn ông hay sao. Tôi cho cô được toại nguyện thôi. Cô muốn lợi dụng chuyện này để bước vào gia đình hào môn danh giá hay sao. Không biết sống chết là gì mà. Lôi đi ". Lý Mỹ Nam không vui nói. Anh trước giờ ghét nhất kiểu người như vậy. Anh không phải là người phân biệt giàu nghèo, nhưng nếu nghèo mà tư cách đàng hoàng thì anh sẽ dốc sức giúp đỡ, chứ kiểu người lợi dụng người khác gặp nguy để đạt thành mục đích thì anh ghét cực kỳ.

_" Không.. Không.. tôi không muốn đi. Buông tôi ra.. ". Cô gái la hét nhưng vẫn bị 2 người vệ sĩ của Lý Mỹ Nam lôi ra. Tiếng la hét càng lúc càng nhỏ dần rồi không nghe thấy gì nữa

Lý Mỹ Nam nhìn Phong Tình ngủ say như chết thì lắc đầu. " Cũng may tôi đến kịp lúc. Để xem ngày mai anh cảm ơn tôi bằng cách nào đây ". Nói rồi anh đi ra ngoài rồi dặn dò nhân viên khách sạn khi nào Phong Tình tỉnh dậy thì nói anh biết.

Phong Tình ngủ say còn không biết mình vừa may mắn thoát khỏi móng vuốt của cô gái xa lạ kia đâu. Lúc này anh còn đang chìm trong giấc mộng tình yêu. Ở nơi đó Anh hạnh phúc ôm cô vào lòng và cùng nhau ngồi trên bãi cát vàng ngắm hoàng hôn vừa tắt.

Sáng ngày hôm sau.

Triệu Mẫn lại lấy bút gạch lên tờ lịch còn lại 37 ngày. " Triệu Mẫn.. Còn 37 ngày nữa thôi cố lên ". Nói rồi cô lại cầm tách cà phê nóng hổi ra ban công đứng để mặc cho từng làn gió thổi bung làn tóc dài của cô. Nhìn mây trắng trôi bồng bềnh đang xếp thành hình gương mặt đẹp trai của Phong Tình thì cô khẽ cười.

_" Phong Tình .. lúc này anh đang làm gì đó. Đã ăn gì chưa ?. Em nhớ anh. Nhớ rất nhiều ". Cô đau lòng khẽ thì thầm 1 câu.

_" Mẹ.. đưa con đi học đi. Ba Trác Lâm vẫn chưa ngủ dậy ". Bé Moon quần áo sẵn sàng đi học nói.

_" Ừm... Mẹ đưa con đi học ". Triệu Mẫn nói.

Cô vừa dứt lời thì Hứa Trác Lâm cả người phờ phạc đi ra. Hôm qua anh quả thật kiệt sức. Cả đêm anh phát sốt nên đến giờ cảm giác đau đầu, toàn thân mệt mỏi làm anh khó chịu thật. " Linh Nhi .. Để anh đưa con đi học cho ". Anh nói nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt hối hận thật nhiều. Cô chăm sóc cho anh cả đêm anh đều biết hết.

_" Không cần. Trước giờ không có anh tôi vẫn làm 1 mình được. Anh tỉnh dậy thì về đi. Đừng đến đây nữa ". Triệu Mẫn nhìn gương mặt đẹp trai tiều tụy của Hứa Trác Lâm nói.

_" Linh Nhi .. Em không thể tha thứ cho anh được hay sao. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu được không ?. Anh hứa sẽ bù đắp lại tất cả lỗi lầm trước kia của anh. không phải trước kia em rất yêu anh hay sao. Chúng ta làm lại từ đầu được không em ". Hứa Trác Lâm nhỏ giọng nói.

_" Tức cười thật. Phải.. Khúc Linh Nhi trước kia rất yêu anh, nhưng anh thấy anh xứng đáng với tình cảm của cô ấy à. Tôi đã nói qua Khúc Linh Nhi tôi sẽ không cầm lại thứ mà tôi đã vất đi. Nể tình anh là Ba của Moon thì tôi cho 1 cơ hội. Anh muốn bù đắp lại phải không. Được.. vậy thì anh đi bù đắp tất cả lại cho con bé đi, không phải anh chỉ nói bằng miệng thôi là được đâu, mà anh phải dùng hành động thực tế kìa. Còn Khúc Linh Nhi tôi thì không cần. Anh về nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng vác cái xác không hồn của anh đến để làm tôi thương hại, không có tác dụng gì đâu. Anh càng làm vậy chỉ càng làm tôi thêm khinh thường anh mà thôi ". Triệu Mẫn không vui nói.

_" Moon đi học thôi con ". Triệu Mẫn nói rồi cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Moon kéo đi.

_" Mẹ.. Cho ba Trác Lâm đưa con đi học nữa được không. Con cũng muốn ba đưa đi học ". Moon nhỏ giọng nói.

_" Linh Nhi .. cho anh đưa con đi học nữa được không ?. Anh muốn được con bé đi học 1 lần ". Hứa Trác Lâm nhỏ giọng năn nỉ.

Triệu Mẫn nhíu mày nhớ lại những gì bé Moon nói tối hôm qua. Mong ước nhỏ nhoi của bé là được cả ba lẫn mẹ đưa bé đi học. Tuy cô không thích Hứa Trác Lâm, nhưng đó là mong ước của bé nên cô tuy không vui nhưng cũng khẽ gật đầu. Cô không còn ở đây bao nhiêu ngày nữa nên giúp bé hoàn thành tâm nguyện nhỏ bé kia cũng được. Thấy cô gật đầu thì Hứa Trác Lâm khẽ mỉm cười. Nước chảy đá mòn anh tin chỉ cần anh cố gắng thật nhiều thì 1 ngày nào đó sẽ làm cô cảm động thôi.

Bé Moon là vui vẻ nhất. Bé nắm tay của cô và Hứa Trác Lâm cười nói vui vẻ. Nụ cười rạng rỡ của bé lúc này như những đòn roi vô hình đánh vào tim Hứa Trác Lâm và cả Triệu Mẫn. Với Hứa Trác Lâm thì là hối hận vì 4 năm nay anh đã làm cái gì mà cứ mãi đi tìm hạnh phúc ở nơi xa xôi, mà anh lại không biết hạnh phúc ở ngay trước mắt anh cơ chứ. Anh lại vô tâm bỏ qua nó dễ dàng như vậy. Lúc này anh nhận ra đưa con đi học lại là 1 niềm hạnh phúc lớn lao như vậy. Anh lúc này hối hận thật nhiều vì trước kia thường xuyên la mắng con bé và còn cho con bé là phiền phức nữa. Anh đúng là 1 thằng khốn nạn mà.

Đến trường học Triệu Mẫn mỉm cười rồi cô ngồi xuống để cho bé Moon hôn lên má của cô 1 cái chào tạm biệt. Hứa Trác Lâm thấy vậy cũng bắt trước cô ngồi xuống. Bé Moon có chút kinh ngạc nhìn Hứa Trác Lâm 1 cái. Bé nhìn Triệu Mẫn thấy cô gật đầu thì bé nhẹ nhàng hôn lên má của anh 1 cái. Đôi môi nhỏ của bé vừa chạm vào má của anh làm cảm xúc hạnh phúc trong tim anh vỡ òa. Con gái của anh vừa hôn anh chào tạm biệt. Con gái của anh đáng yêu như vậy tại sao đến giờ này anh mới nhận ra chứ.

_" Moon... ba xin lỗi con. Con đừng giận ba được không ? ". Hứa Trác Lâm đôi mắt đỏ hoe ôm lấy bé Moon nói.

_" Con hết giận ba rồi ". Bé Moon nói

_" Chào ba mẹ con đi học đây ". Bé Moon nói rồi vui vẻ vào trường học. Hôm nay với bé là 1 ngày vui nhất vì được cả ba lẫn mẹ đưa đi học. Hứa Trác Lâm nhìn dáng người nhỏ bé đi lon ton vào học làm mắt của anh đỏ ửng vì hạnh phúc. Hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy tại mọi người không biết nắm bắt thôi.

_" Anh về đi. Nếu anh muốn thì có thể rước con bé về nhà anh chơi vài ngày đi. Tôi vài ngày nữa cũng sẽ tham gia cuộc thi thiết kế trang sức toàn cầu nên không thể đưa con bé đi cùng tôi được. Chuyện tình giữa tôi và anh đã kết thúc rồi. Anh có làm cách nào cũng không thay đổi được gì đâu. Trái tim của tôi thuộc về người khác rồi, không còn thuộc về Hứa Trác Lâm anh nữa ". Triệu Mẫn nói rồi quay người lại tính bắt taxi đi. Cô vừa quay lại thì Hứa Trác Lâm cầm lấy 1 tay cô lại.

_" Không thể làm lại từ đầu được sao em ". Hứa Trác Lâm buồn rầu lên tiếng.

_" Không... muộn rồi. Khúc Linh Nhi đã từng yêu Hứa Trác Lâm đã chết rồi. Người chết tình cũng chấm hết. Tôi về đây anh đừng đến làm phiền tôi nữa. Tôi không hoan nghênh anh có mặt ở nhà tôi ". Cô giật tay mình ra khỏi tay của Hứa Trác Lâm nói rồi cô đưa tay ngoắt 1 chiếc Taxi rồi cô lên xe đi mất.

Hứa Trác Lâm cũng không cản cô lại vì anh biết dục tốc bất đạt. Muốn được cô tha thứ không phải là ngày 1 ngày 2 có thể làm cô hết giận được. Anh cũng mệt mỏi lên xe về công ty.

2 người tách ra thì trên lầu cao Phong Tình thu lại ánh mắt đang nhìn bóng dáng cô cho đến khi mất hút. Anh lấy ra 1 điếu thuốc lá khẽ kéo nhẹ vài hơi. Anh rất ít dụng đến thuốc lá, chỉ khi nào tâm trạng tồi tệ lắm anh mới kéo vài điếu cho bình ổn cảm xúc lại thôi

_" Lại hút thuốc nữa hay sao ". Lý Mỹ Nam lên tiếng. Phong Tình im lặng không trả lời. Trong tim anh nặng trĩu ưu tư nên không tâm trạng đùa giỡn với Lý Mỹ Nam như mọi ngày. Cảnh tưởng Lý Mỹ Nam ôm Khúc Linh Nhi vào lòng hôm qua làm anh thực sự ghen tuông và ganh tị thật nhiều.

_" Nè... Dù gì tôi cũng giúp cậu tối hôm qua. 1 tiếng cảm ơn cũng không nói được à... ". Lý Mỹ Nam lải nhải lên tiếng.

_" Cảm ơn.. ". Phong Tình nhẹ giọng lên tiếng rồi lại đưa điếu thuốc lên rít vào 1 hơi.

_" Thất tình thôi mà làm gì làm quá lên vậy chứ. Giờ đến anh em cũng không nhận nữa à ". Lý Mỹ Nam giật lấy điếu thuốc trên tay Phong Tình nói.

_" Mỹ Nam.. Cậu thích Linh Nhi phải không ? ". Phong Tình lại lấy ra điếu thuốc khác rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi 1 câu.

_" Sao lại hỏi tôi như vậy ". Lý Mỹ Nam lên tiếng.

_" Tôi cảm nhận được. Nhưng cô ấy chỉ là loại phụ nữ chỉ dành để vui chơi qua đường thì được, còn hướng đến hôn nhân thì không. Cậu đừng để bản thân cậu phải lún sâu vào cạm bẫy tình yêu mà cô ấy cố tình làm ra. Nếu không cậu sẽ phải hối hận như tôi bây giờ thôi ". Phong Tình lạnh nhạt lên tiếng.

_" Phong Tình .. Cô ấy có nỗi khổ tâm riêng mà ". Lý Mỹ Nam khó xử lên tiếng. Anh muốn thay mặt cô giải thích nhưng nghĩ gì đó anh lại thôi.

_" Cô ấy thì có nỗi khổ tâm gì cơ chứ. Cô ấy chỉ vui chơi qua đường với tôi thôi. Tôi cho cô ấy rất nhiều cơ hội rồi, nhưng chỉ đổi lại tất cả bằng 1 tấm chi phiếu giá trị nhỏ nhoi đó. Buồn cười thật.. tình cảm của tôi lại không bằng 1 tờ chi phiếu ". Phong Tình khẽ cười chua chát lên tiếng.

_" Hài.... Rồi 1 ngày cậu sẽ hiểu hết tất cả thôi. Phong Tình... đừng làm điều gì khiến bản thân mình phải hối hận. Tôi đi đây ". Lý Mỹ Nam thở dài vỗ vai Phong Tình 1 cái rồi bước đi. Bóng của Lý Mỹ Nam vừa khuất thì điện thoại của Phong Tình vang lên.

_" Alô.. Đã hoàn tất việc thu mua Khúc Thị rồi à. Được tôi đến đó ký tên bây giờ đây ". Phong Tình nói rồi sắc mặt không vui cúp máy.

_" Khúc Linh Nhi.. Tôi nói sẽ làm em hối hận vì em dám cầm tờ chi phiếu đó. Tôi nói được sẽ làm được. Không phải em thích tiền hay sao. Tôi sẽ biết cái giá cho việc giẫm đạp lên tình cảm của tôi là thảm khốc như thế nào. Chúng ta còn gặp lại Khúc Linh Nhi ". Phong Tình tức giận bóp chặt điện thoại trong tay nói nhỏ 1 câu.