Chương 15
– YunHo…đau bụng quá!JaeJoong khe khẽ cào cào lên tấm lưng trần của hắn, âm thanh nho nhỏ cất lên, tìm cách đánh thức hắn khỏi cơn ngủ say.
– Yun..ah…
– Huh…
Cuối cùng hắn cũng tỉnh giấc, đôi mắt hấp háy vì ngái ngủ rồi cũng nhanh chóng nhận ra khuôn mặt nhăn nhó của JaeJoong trước mặt mình.
– Em đau bụng quá…
– Sao lại như thế?
Hắn hoảng hốt vùng dậy lật tung tấm chăn ra để xem xét….dưới chân JaeJoong đã có một vũng máu nhỏ khô cạnh, vẫn còn những khoảng âm ẩm
– Chết tiệt! JaeJoong….Em làm sao thế này??????
– Thông thường sang tháng thứ 5 hoặc tháng thứ 6 là thai phụ có thể quan hệ bình thường, điều này thậm chí còn rất tốt cho thai nhi….
– Vậy tại sao JaeJoong lại…. – YunHo nóng nảy ngắt lời vị bác sĩ già hắn đã quá quen mặt.
– Cậu ấy có thể trạng không được tốt lắm, hơn nữa tâm lý cũng không ổn định, có thể nói là bị stress, quan hệ trong lúc tâm trạng không hoàn toàn thoải mái, cho nên…
Ngưng một lúc, vị bác sĩ già quan sát nét mặt của YunHo đang chau dần lại, ông lựa lời nói tiếp.
– Trong khoảng thời gian mang thai, đừng bắt cậu ấy phải tiếp nhận quá nhiều chuyện buồn bực. Nếu có thể làm gì đáp ứng cho cậu ấy vui thì nên làm. Thể chất yếu có thể bồi dưỡng được, chứ tinh thần mà có vấn đề thì sẽ ảnh hưởng nặng nề lắm
“Buồn bực? Lẽ nào chỉ vì chuyện công việc ở Red Sun mà em buồn bực? JaeJoong, em thật ngoan cố! Không thể yên tĩnh ở nhà dưỡng thai cho yên ổn được sao?”
– Lần này động thai tuy đã cấp cứu kịp thời, thế nhưng nó ảnh hưởng không nhỏ tới sự phát triển của thai nhi. Anh nên nhớ, hạn chế cho cậu ấy làm việc nặng. Nếu còn thêm 1 lần ảnh hưởng này nữa, nhẹ là nằm liệt giường cho đến lúc đẻ, nặng là mất cả mẹ lẫn con….
0
– JaeJoong à, con đã thấy đỡ chưa?
– Dạ rồi mẹ – cậu mỉm cười yếu ớt đưa tay đón lấy bát cháo từ tay mẹ Jung, cố gắng không làm mẹ phải lo lắng.
– YunHo, con ở đây chăm JaeJoong một lát đi, cho vợ con ăn hết chỗ cháo này nhé. Mẹ đi về lấy chút đồ đạc, chiều mẹ sẽ đến sau.
– Vâng, con biết rồi.
Sau khi đôn đáo lo lắng cho con dâu xong, bà Jung lại tất bật rời đi. Nhà họ Kim phải chiều nay mới lên đến nơi được, trước mắt bà phải lo cho JaeJoong thật kĩ, nếu không nhà họ Kim sẽ trách móc thông gia bên này không ra gì mất.
– Em đã thấy mẹ vất và vì em chưa?
Giọng nói của YunHo nặng nề cất lên ngay khi bóng dáng của bà Jung vừa khuất. Hắn tiến đến cạnh giường bệnh của JaeJoong, cầm lấy tô cháo nóng trên tay cậu, ánh mắt nhìn cậu chăm chăm.
– Em…em… – những ngón tay gầy vặn vẹo góc chăn khổ sở.
– Em không lo được cho sức khỏe của em thì còn ai lo được nữa? Em không nghĩ đến em, thì ai nghĩ cho con?
– YunHo, em xin lỗi…
– Xin lỗi con của chúng ta ấy! Bất cứ mệnh hệ gì của em đều ảnh hưởng rất lớn đến nó…em biết không?
Giọng nói vẫn thật nặng nề….nhưng toàn là sự quan tâm.
– Yun ah…
– Mau ăn hết bát cháo này đi…từ sáng đến giờ 2 mẹ con đã vất vả rồi. Nào, há miệng ra…
Đôi mắt to tròn của JaeJoong càng được sức mở to hết cỡ. Cái gì đây? Hắn định đút cho cậu ăn sao???
– Nhanh lên nào! Cháo nguội nhanh lắm đấy…
– Ưm
Gật đầu nhanh nhẹn, JaeJoong nhích người lại gần để YunHo đút cho mình từng miếng cháo nhỏ một. Cảm giác được yêu thương chiều chuộng chợt len lỏi trong cậu làm cậu thấy hạnh phúc vô cùng. Trái tim cứ đập rộn lên như những người mới yêu.
Ăn hết bát cháo, YunHo hỏi cậu muốn ăn nữa không, JaeJoong lắc đầu nguầy nguậy. Được chồng chăm chút thì thích thật đấy, nhưng mà cậu ăn không nổi nữa rồi.
– JaeJoong này…em thực sự muốn đi làm đến vậy sao?
Bỗng dưng hắn mở lời hỏi là cậu chột dạ, giật mình đánh thót một cái.
– Không….có đâu…
– Em có biết Shyu là tập đoàn chuyên về cái gì không?
Lắc đầu
– Vậy em có biết chồng em làm ở đâu không?
JaeJoong hơi nhíu mày 1 chút, hình như là…..
– Shyu!
Cậu reo lên như đứa trẻ tìm được hộp kẹo chocolate mà bị giấu kĩ nơi góc tủ vậy. Nhưng bắt gặp ánh mắt chán nản của YunHo, JaeJoong nhanh chóng bĩu môi ra, che giấu sự vui mừng của mình.
– Shyu là tập đoàn chuyên về thời trang và vật dụng công sở nội quốc lớn nhất nhì Hàn Quốc. Tôi là giám đốc Nhân sự của chi nhánh Thời trang trang phục công sở.
JaeJoong cúi mặt xuống nhìn tấm chăn trắng muốt của bệnh viện. Đây là lỗi của cậu rồi…là cậu đã vô tâm, không biết rõ cả nghề nghiệp của chồng mình nữa.
– JaeJoong, em có muốn thử đi làm không?
-…
– Tôi hoàn toàn có thể thu xếp cho em một chân trong bộ phận thiết kế của chi nhánh. Nếu em thực sự muốn đi làm đến vậy. Rõ ràng là Red Sun hơn hẳn Shyu, nhưng….
– Không…em có muốn…em muốn đi làm – Cậu rối rít – Không cần Red Sun…
– Đồ ngốc này…
– Được làm cùng chỗ với anh là em vui lắm rồi – JaeJoong lí nhí trong miệng, giấu đi nụ cười đến hồng cả mặt của mình.
YunHo nghe được rất rõ câu nói ấy, phòng bệnh thường có tiếng vang lớn hơn JaeJoong tưởng, người như YunHo, không thể không nghe rành.
– Vậy mau mau khỏe lại, tôi sẽ đưa em đi làm, được không?
– Dạ…
– Chỉ cần em và con muốn….nhớ đừng cái gì cũng giữ khư khư trong lòng nữa…Tôi không muốn phải lo lắng như hôm nay lần nữa đâu.
– Em biết rồi mà, ông xã – Cậu cười tít mắt, cái miệng nhỏ chu lên nịnh nọt.
– Cái gì….ông xã??? – YunHo sượng chín người…JaeJoong học đâu ra cái kiểu xưng hô như đám con nít mới yêu này vậy?
– Hì… – cậu cười lấp liếʍ rồi quay mặt đi, tựa như chưa từng có nói qua điều gì hết.
YunHo vờ húng hắng ho vài cái rồi đứng lên.
– Ở ngoan đây 1 chút, tôi đi lấy nước uống đã nhé.
Chờ cho YunHo đi rồi, JaeJoong mới nằm yên xuống giường, rúc vào chăn cười hi hi thích thú.
– YunHo ah, em yêu anh…..
0
Khi YunHo đang ngủ thϊếp trên ghế dài cho người nhà trong phòng bệnh lúc đầu giờ chiều thì ông bà Kim đã lên đến nơi.
– JaeJoong, JaeJoong ah…
Bà Kim hoảng hốt vỗ nhẹ lên má đứa con trai út của mình, mắt đỏ hoe. Biết nó đi làm dâu xa nhà vất vả, bà cũng không thể làm gì được hơn. Chăm lo nó quá, khéo khi lại mang tiếng chiều chuộng con cái. Điều tiếng dưới quê lan nhanh và dữ hơn bất kì điều gì. JaeJoong từ bé đã quen được chiều chuộng, sao biết cách chống lại những điều tiếng ác ý được chứ.
Thể trạng của nó không tốt, từ nhỏ đã vậy….thế nhưng càng nhìn con bà Kim càng xót. Có ai mang bầu mà lại gầy xọp đi như thế này không? Đã không béo lên được thì thôi, ai dè lại còn gầy hơn cả khi còn là sinh viên.
– Mẹ/ Mẹ vợ…
JaeJoong mở mắt, YunHo cũng tỉnh giấc, cả hai đồng thanh nhìn bà Kim lo lắng.
– YunHo à, JaeJoong là do làm sao vậy? – Ông Kim lập tức lên tiếng.
– Là do thể chất con yếu, cho nên bị động thai… – JaeJoong lập tức lên tiếng thanh minh.
– Có ai mang bầu mà gầy yếu như con tôi không – Mẹ Kim xót xa vuốt trán cậu – JaeJoong à, những tháng đầu ốm nghén khổ sở không con?
– Dạ không có đâu…
YunHo đứng một bên nhìn JaeJoong mỉm cười với mẹ vợ mình mà chợt thấy chạnh lòng. JaeJoong có một vẻ đẹp rất giống mẹ, lại có nét hiền lành ở nụ cười giống bố. Lúc nào khuôn mặt cũng thật vui vẻ, khiến cho người khác chẳng mảy may được về những gì cậu ấy đã chịu đựng.
Suýt chút nữa chính bản thân mình cũng không giữ được mạng sống. Vậy mà JaeJoong vẫn kiên cường như vậy…khi được chính bàn tay YunHo chăm sóc thì đã nhanh chóng ngây ngốc cười mà quên đi hết thảy mọi sự đau khổ trước đó.
Một người vợ như vậy, YunHo có thể không yêu sao? Tại sao hắn lại cứ cố quên lãng đi những cảm xúc của mình lâu đến thế? Rất quan tâm đến cậu, rất muốn ôm trọn lấy cậu, để cậu ra phía sau lưng mình mà che chở cho toàn vẹn. Khi cậu ấy hờn giận, khi cậu ấy chăm lo cho bản thân mình, chỉ muốn cậu ấy vì bản thân mình mà như thế mãi.
Hơn cả một người vợ ngoan hiền mà YunHo từng mong đợi, JaeJoong có lẽ chính là 1 nửa mà bản thân hắn đã thiếu vắng bấy lâu nay. Một nửa bù đắp, chịu đựng cho mọi khiếm khuyết của hắn. Hắn đã bỏ qua cậu quá nhiều, đã làm cậu đau khổ quá nhiều. Hắn đã sai, hắn đã sai thật rồi…….
– Mẹ à, JaeJoong còn đang mệt, cứ để em ấy nghỉ ngơi. Bố mẹ vừa lên, để con đưa bố mẹ về nhà nghỉ ngơi thu xếp đồ đạc. Lát nữa chúng ta sẽ quay lại.
– Phải rồi, bố mẹ đi đường xa mệt rồi, nên nghỉ ngơi 1 chút, lát nữa quay lại cũng được mà. Con không sao đâu – JaeJoong cười tươi, nắm lấy tay mẹ mình vỗ vỗ an tâm – Bố mẹ lên là con vui lắm rồi.
– Cái thằng bé này, to đầu rồi mà không làm cho bố mẹ hết lo được – Ông Kim xoa xoa đầu đứa con trai mình cười hiền.
“Không chỉ làm cho bố mẹ không hết lo đâu, còn làm con lo nhiều hơn nữa kia…” – YunHo thầm nghĩ, khóe môi từ lúc nào chợt nhếch lên thành nụ cười.