Chương 14
Ngày mai đi thi mà vẫn điên cuồng type Fic….lại có Yaoi nữa….Mọi người sắp ngỉ hè rồi na Happy summer
– Tôi phản đối! – YunHo gần như dằn mạnh cốc nước xuống mặt bàn gỗ, làm nó kêu “cộc” 1 tiếng khô khan.
– Yun.. – JaeJoong giật mình ngẩng lên nhìn chồng, cậu vẫn còn đang chìm đắm trong trạng thái hồi hộp, vui sướиɠ, tự hào lẫn lộn.
Thầy Shim vừa đến thông báo cho cậu 1 tin rất rất rất đáng để ăn mừng. Cậu đã là học sinh duy nhất của khoa Mỹ thuật Công nghiệp được chọn để kí kết hợp đồng với Red Sun. Đây không chỉ là 1 cơ hội việc làm đơn thuần, mà quan trọng hơn cả, nó là danh dự, là cuộc đời, sự nghiệp của cậu, của thầy Shim, và của cả trường Đại Học Seoul.
Thế nhưng ngay khi nghe thầy Shim trình bày, Jung YunHo đã lập tức phản đối.
Cậu biết hắn lo cho cậu.
Cậu biết hắn lo cho đứa con của 2 người.
Cậu càng biết, hắn không muốn cậu gần gũi với thầy Shim, làm cho hắn không kiểm soát được cậu.
Nhưng cậu cũng biết, là YunHo không hiểu được cảm giác của cậu lúc này!
– Anh Jung, đây là cơ hội ngàn năm có 1. Không phải lúc nào Red Sun cũng trải thảm đỏ đi chào gọi nhân lực như hiện nay…
– Tôi không lạ gì điều này – YunHo nhướn mày lên nhìn ChangMin ý như “không cần anh nói nhiều nữa…”
– Vậy, tại sao anh không đồng ý?
– JaeJoong nhà chúng tôi hiện nay thể trạng không phù hợp để đi làm!
Shim ChangMin hơn trợn mắt to hơn 1 chút nhìn cả vào 2 vợ chồng. Rốt cuộc là anh đang phải chứng kiến điều gì đây? Lần trước gặp là 1 gia đình đang trong chiến tranh lạnh, người chồng gia trưởng, có phần lạnh lẽo, người vợ bị chèn ép triệt để. Và hôm nay gặp lại thì là 1 ông chồng yêu thương vợ đến mức muốn bảo vệ vợ như nâng trứng, hứng hoa. Thật sự khiến người ta nhanh chóng rối trí!
– Thầy Shim… – JaeJoong thở se sẽ, tựa như cậu đang sợ, chỉ cần thở mạnh 1 cái là cơ hội của cậu cũng sẽ bị thổi đi cái…phù
– Không sao – ChangMin cười nhã nhặn, đưa tách cà phê lên nhấm môi – Tôi sẽ lựa chọn học sinh khác, đây cũng là ý kiến của gia đình, không thể ép buộc. 1 khoa có hơn trăm học sinh, không em này còn em khác mà….
Thực ra ChangMin đnag cảm thấy rất bực mình. Gia đình này thật buồn cười, họ nghĩ họ là ai chứ. Cơ hội dễ dàng như vậy mà lại không thương tiếc quẳng qua cửa sổ. Cứ cho là không ưa gì anh đi nữa, có thể đến mức này không? Hằm hằm từ chối thầy giáo của người nhà, bảo thủ và gia trưởng 1 cách quá đáng. JaeJoong có lẽ khổ sở với người chồng này lắm!
– Hả..… – JaeJoong trợn mắt lên hoảng hốt…nhanh như vậy sao? Cơ hội vuột mất dễ dàng như vậy sao?
– Rất cảm ơn thầy! – YunHo nhếch môi cười hài lòng.
Tiễn thầy giáo ra về mà JaeJoong như đeo thêm cả 1 tảng chì vào người. Vậy là cậu đã mất luôn 1 cơ hội mà không biết bao nhiêu người mơ ước, mà không phải do cậu tự tay từ chối, mà là do người chồng mẫu-mực-hoàn-hảo của cậu sắp đặt cho. Không thèm hỏi đến cả ý kiến của cậu, YunHo mạnh tay gạt phăng tất cả mọi thứ. Tựa như anh ta không thể để cậu ra khỏi tầm tay, dù chỉ 1 giây phút.
Và thế là ngay lập tức, cái suy nghĩ “YunHo chỉ đang lo cho con mà thôi….” Lại lập tức ùa về và choán đầy lấy tâm trí cậu. Nó khiến cậu khó thở và run rẩy. JaeJoong đem cả bộ mặt thẫn thờ đầy tiếc nuối và cả ngơ ngẩn vì suy nghĩ vào bữa ăn.
Thấy cậu không tập trung, thi thoảng bà Jung cũng bất chuyện hỏi han cậu, nhưng JaeJoong cũng chỉ đáp cho qua loa. Thậm chí bà Jung đã hỏi gì, và cậu đã trả lời ra sao… JaeJoong hoàn toàn chẳng để vào đầu.
YooChun vừa ăn nhồm nhoàm vừa chúi đầu vào quyển sách tham khảo môn Hóa chằng chịt những công thức. Nó không hề biết là có 1 JaeJoong không-hề-bình-thường trong bữa cơm hôm nay.
Chỉ có YunHo là để ý đến sự bất thường của JaeJoong nhất. Thế nhưng với bản tính dễ nóng giận của mình, YunHo hoàn toàn chỉ nghĩ rằng JaeJoong vì không được đi làm, JaeJoong vì bị hắn từ chối Shim ChangMin mà trở nên buồn phiền. Hắn chẳng thể hiểu được khát khao và niềm tự hào của cậu đã to lớn nhường nào. Bởi đơn thuần hắn nghĩ, hắn có thể cho cậu hơn thế.
Tuy nhiên, tức giận vẫn hoàn toàn là tức giận.
Thôi thì cứ đơn thuần và sáng suốt hiểu rằng, YunHo đang ghen đi. Dẫu rằng hắn chẳng dễ dàng chấp nhận điều đó.
Buổi tối sau khi ăn cơm, đứng trước mặt bà Jung uống hết 1 cốc thuốc an thai đầy hụ xong, JaeJoong vẫn bê nguyên bộ mặt ngơ ngác của mình lên phòng. YunHo vẫn đang ở dưới nhà xem dở trận bóng đá. Chỉ có 1 mình cậu trên phòng ngủ. Rỗi rãi, JaeJoong bất chợt giở lại những mẫu vẽ cậu đã miệt mài thức khuya dậy sớm để hoàn thành cho luận án tốt nghiêp vài tháng trước. Từng đường vẽ, từng nét màu đều gợi lại cho cậu 1 niềm ui thích khó tả.
JaeJoong rất thích vẽ. Ngay từ khi còn bé, khi mà những cậu con trai bằng tuổi đều xin bố mẹ mua súng nước, xe đua… JaeJoong lúc nào cũng nũng nịu bằng được để xin mẹ một bộ chì màu thật tươm tất, và luôn thật ngoan ngoãn để được các chị lớn cho những tờ giấy phẳng phiu để có giấy vẽ.
Lớn lên 1 chút, khi mà các bạn cùng trang lứa lao đầu vào ôn hết môn này đến môn nọ để thi Đại Học, JaeJoong chỉ chuyên tâm vào vẽ, quyếttâm thực hiện ước mơ thi vào khoa Mỹ thuật Công Nghiệp của Đại Học Seoul. Vì mục đích rõ ràng gì thì cậu không có.. cậu chỉ biết đó là đam mê từ nhỏ của mình, và cậu đơn thuần chỉ là muốn sống cùng nó, lâu thật là lâu.
Nhưng con người khô cứng như YunHo có lẽ không bao giờ hiểu được những ước mơ, đam mê đó của cậu. Thậm chí JaeJoong đang phảng phất lo sợ rằng YunHo sẽ phì cười khi biết được tại sao cậu lại theo học Mỹ thuật. Cậu sợ hắn sẽ thấy cậu nhảm nhí, trẻ con và tầm thường.
Biết bao nhiêu người theo học những ngành nghề cao quý, lắm tiền nhiều của khác. Còn cậu, cậu chỉ lao theo no nhưng 1 ước mơ đơn thuần. Chưa bao giờ, chưa 1 lúc nào JaeJoong vì áp lực cơm áo gạo tiền mà trăn trở về công việc, nghề nghiệp của mình.
Ngày hôm nay cũng vậy, khi thầy Shim mang tin vui đến báo cho cậu, JaeJoong cũng chảng mảy may suy tính đến chuyện lương bổng, kiếm chác gì ở công việc của mình. Cậu chỉ đang háo hức muốn khẳng định mình, tha thiết muốn được bước vào một Môi trường đỉnh cao mà biết bao nhiêu người mơ ước để được cống hiến.
Thế nhưng những khát khao ấy của cậu chưa kịp bùng lên thì đã nhanh chóng bị YunHo dập tắt.
Dập tắt một cách phuc phàng, không thương tiếc!
0
KHoảng 10h tối, trận bóng đá kịch tính cũng đã kết thúc,YunHo mới vươn vai đứng dậy nghĩ đến chuyện đi ngủ. Tắt hết mọi thiết bị điện trong phòng khách, kiểm tra phòng bà Jung đã cài chốt cửa sổ cẩn thận khỏi gió lùa hay chưa, qua phòng YooChun nhắc nó học khuya quá nhớ tắt điều hòa kẻo cảm lạnh…xong xuôi đâu đó hắn mới lên gác về phòng ngủ.
Mở cửa bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là 1 JaeJoong đang thiu thiu ngủ, nửa nằm nửa ngồi trên giường. Trên tay cậu còn cầm nguyên một xấp giấy đã qua tô tô vẽ vẽ gì đó. Khé nhíu mày bởi sự vô tâm của cậu, đã sắp làm mẹ đến nơi rồi mà còn buông tuồng như thế này, liệu mấy nữa có chăm chút nổi cho con không?
Lại gần JaeJoong, rút nhẹ xấp giấy trên tay củaa, đinh dìu cậu lại giấc ngủ 1 cách tử tế. Nhưng vừa cầm lên, những dòng chữ trên tờ giấy A4 trắng đập vào mắt hắn làm hắn bức bối!
[ Nét vẽ khá hoàn chỉnh, màu sắc tuy còn hơi gượng gạo nhưng để lại ấn tượng khá tốt. Cố lên JaeJoong nhé! Shim ChangMin ]
Một vài tờ giấy khác, cũng những lời khen đầy dịu dàng ấm áp như vậy, và đều kí dưới cái tên Shim ChangMin. Hừ, JaeJoong, xem ra tôi đã quá coi nhẹ chuyện này, phải chăng em và thầy giáo của mình còn có một mối quan hệ bất thường nào khác? Nhìn xem, em lưu luyến anh ta đến mức phải nhìn lại nét chữ để cho vơi nỗi nhớ sao?
xoạchxoạch
Bực tức ném những tở giấy ấy vào 1 góc giá sách, YunHo quay lưng lại phía JaeJoong, thả mình ngồi xuống giường…thực sự hắn bị cậu làm cho tức đến khó thở!
– Ưm…Yun..ah..
Bị những tiếng động lạ làm cho tỉnh giấc, JaeJoong ngồi dậy lấy 1 tay dụi dụi mắt, một tay níu lấy áo YunHo giật giật.
Gạt thẳng tay JaeJoong ra khỏi mình, YunHo nằm xuống giường, tưởng như không muốn quan tâm đến JaeJoong nữa. Hành động ấy là JaeJoong như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Cậu vội vã ghé người xuống lay lay vai YunHo.
– YunHo…đừng giận mẹ con em mà
– Muộn rồi, ngủ đi – hắn nói 1 câu chẳng hề liên quan
– Yun… – JaeJoong yếu ớt cào cào lên lưng hắn lần cuối rồi mệt mỏi nằm xuống bên cạnh. Lại giận dỗi, lại bực bội nữa rồi…
[HIDE-REPLY-THANKS]
Khi JaeJoong gần như sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, cậu chợt cảm thấy có một bàn tay lành lạnh luồn vào trong áo, vuốt ve dọc sống lưng mình
– Yun..ah… – khó khăn để kéo bàn tay của YunHo ra khỏi mình, cậu giở giọng nũng nịu…muốn đi ngủ, không muốn làm gì nữa đâu!
Dường như bỏ ngoài tai lời gọi của cậu, những nụ hôn bắt đầu lan xuống cổ. Chiếc áo ngủ cũng được nới cúc dần dần, bàn tay không ngừng khuấy động.
– Con..còn con nữa… – trong gơi thở gấp gáp, JaeJoong khẽ thở ra lời hoảng hốt
– Không sao đâu – YunHo gầm nhẹ trong họng để như khẳng định chắc chắn cho cậu biết. Những ngón tay nhè nhẹ siết lấy đầu nhũ hồng hồng của cậu, gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
– Ư..ư…..
Đã lâu rồi không còn những đυ.ng chạm, cơ thể JaeJoong bỗng như bị dị ứng với những cái vuốt ve âu yếm. Cứ không ngừng vặn vẹo hết bên này qua bên khác, như muốn né tránh vậy. Điều này làm YunHo thấy bất bình.
– Em chán ghét sao?
Hừ nhẹ trong họng, YunHo lần tay ra đằng sau, trực tiếp tấn công thẳng vào nụ hoa nho nhỏ của JaeJoong, khiến cậu giật thót mình, bám lên vai hắn mà thở gấp.
– Không..không…Yu..un…ah…
Chiếc lỗ nhỏ không ngừng siết chặt lấy ngón tay của hắn, cộng thêm âm thanh ma mị từ chiếc miệng hồng nhỏ nhắn của JaeJoong như đang đốt cháy du͙© vọиɠ trong YunHo. JaeJoong của hắn! JaeJoong chỉ có thể thuộc về hắn! Hắn tưởng như mình đang phát điên lên khi nghĩ rằng 1 JaeJoong trong bộ dạng quyến rũ này sẽ thuộc về kẻ khác
– Đừng..đ…ừng..mà..ư..ư…ư…..
Khẽ giãy thân dưới của mình ra để tránh sự va chạm kịch liệt từ ngón tay của YunHo, JaeJoong cảm thấy toàn thân như đang nhũn ra vậy. Đã mấy tháng nay không quan hệ rồi, JaeJoong biết chỗ đó của mình đã chật chội hơn, chuẩn bị sẽ khó khăn hơn….nhưng cậu cảm thấy YunHo như đang nóng vội điều gì đó… JaeJoong sợ đau….
Thân thể trắng mịn của JaeJoong vặn vẹo trong tay YunHo, càng khiến hắn như phát cuồng hơn. Nôn nóng đưa hai chân cậu lên cao, hắn từ từ đẩy thân dưới vào. Bất chấp những cái lắc đầu hoảng hốt của JaeJoong và bấu víu yếu ớt của cậu trên bả vai mình.
– ahhhh…đau…đau quá…Yun…yun..ah…
Nhìn thấy một JaeJoong hấp dẫn nằm dưới thân mình khiến cho YunHo không thể không muốn chiếm hữu cậu triệt để hơn. Ôm lấy JaeJoong, YunHo thì thào vào tai cậu
– JaeJoong, em là của ai?
Vừa nói, thân dưới vừa khẽ cử động, khiến cho kẻ nằm dưới không thể không khó chịu mà co rút người vào.
– Nói xem, em là của ai, hả…?
– Đau quá…Yun…ư..ư…ư……..
Mỗi câu nói là một nhịp đẩy kịch liệt, khiến cho JaeJoong phải cong mình lên để thích nghi. Kɧoáı ©ảʍ vốn đã bị dồn né từ lâu nay lại được trào ra, làm cho cậu choáng váng, lảo đảo mà chống đỡ.
– Là của ai…là của ai hả JaeJoong…?
Không nhẽ em không muốn thuộc về tôi? Chẳng nhẽ không hề là của tôi sao??
– Yun…! – Từ đôi môi nhỏ nhắn thì thào ra những âm thanh rời rạc, hòa lẫn với tiếng thở dồn, thân hình không ngừng bị nâng lên hạ xuống, đưa đẩy mạnh dần.
– Jae…Joong.. – YunHo cúi xuống, ngậm lấy vành tai cậu nói khẽ – Của ai…?
– Yun..ah..ah…..YunHo….a….em là..của Yun…YunHo…
Nước mắt trào ra theo khóa mi, rơi xuống nệm 1 giọt ngắn, vội vã.
– JaeJoong của anh…JaeJoong…
– Đừng…dừng lại…Yun.. – lời yêu cầu khẩn khoản, mê mị, không khỏi làm điên cuồng kẻ nằm trên
– Jae…ah…
Thân hình vạm vỡ của YunHo như bao trùm lấy tất cả cơ thể của cậu. Bất luận là thế nào, hắn cũng như một vòm trời rộng, nắm chắc lấy cậu trong tay. Chỉ muốn cậu là của hắn, chỉ muốn độc chiếm cậu, không cho bất kì ai chạm vào, càng không thể để cho ai khác sở hữu.
Lẽ nào…đây gọi là…Yêu?[/HIDE-REPLY-THANKS]