Cố Tưởng Tưởng cảm thấy không thở nổi, hơi thở quen thuộc vây lấy cô, miệng cô bị anh tham lam chiếm cứ, vòng eo bị siết chặt gây ra cảm giác đau đớn. Ngay lúc tưởng chừng như sắp ngất đi vì thiếu oxy thì Tống Kỳ Nhiên buông cô ra, tựa vào trán cô: "Tưởng Tưởng, chúng ta làm lành được không?"
Cố Tưởng Tưởng xấu hổ giãy giụa, vừa ngước lên thì thấy khóe mắt Tống Kỳ Nhiên hơi ướt.
"Anh... Khóc?" Cố Tưởng Tưởng lẩm bẩm nói.
Tống Kỳ Nhiên ôm chặt cô: "Vì em mà anh khóc biết bao nhiêu lần, Tưởng Tưởng, cho anh một cơ hội nữa được không?"
Việc đã đến nước này, Cố Tưởng Tưởng cũng không lăn tăn gì nữa, chính cô lại hiểu lầm anh lâu như vậy...Hơn nữa anh còn rất yêu mình...Tâm trí rối loạn như cào cào, cô nhẹ nhàng đẩy đẩy Tống Kỳ Nhiên: "Trước tiên anh buông em ra đã, để em suy nghĩ lại."
Tống Kỳ Nhiên như thấy được một lời hứa hẹn, lập tức buông cô ra, dắt cô ra phòng khách ngồi xuống: "Em nghĩ đi, anh ở đây chờ em."
Cố Tưởng Tưởng hơi bất lực, nhưng cô cũng chưa nói gì, bèn ngồi xuống ghế. Trong lòng cô có chút áy náy, nút thắt trong lòng dường như được cởi bỏ, chờ ngày mai hỏi Tống Tuyết tất cả sẽ được xác định. Có điều trực giác nói cho cô biết, sự thật có vẻ đúng như lời Tống Kỳ Nhiên nói, bởi vì... Lúc trước Tống Tuyết nóng lòng muốn giới thiệu cô cho anh họ, cô ấy còn nói rằng anh họ từ trước đến nay ngoài việc đọc sách cũng không thân thiết với bất kỳ cô gái nào...Mà anh họ này lại chính là Tống Kỳ Nhiên, cho nên... Cô càng nghĩ càng chột dạ, càng nghĩ càng áy náy, càng muốn...Cô có chút thẹn thùng, gương mặt nổi lên hai vết đỏ ửng.
Tống Kỳ Nhiên ngồi cạnh vẫn luôn nhìn cô, thấy biểu cảm này của cô anh còn không rõ sao, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng anh vẫn kiên nhẫn, lo lắng sẽ làm cô gái nhỏ sợ hãi nên anh chờ chính cô mở miệng trước.
Cố Tưởng Tưởng rối rắm một lúc, ngước lên nhìn anh, ánh mắt chạm cái rồi nhanh chóng rời đi, lông mày nhíu lại. Tống Kỳ Nhiên cảm thấy diện mạo sinh động này của cô nhìn thế nào cũng không đủ. Bảy năm rồi, cô gái nhỏ từ năm 17 tuổi đến bây giờ đã 24, bảy năm nay anh đã sống trong thế giới không có cô, cho nên anh chỉ mong được nhìn cô mãi thế này đến tận cùng chân trời, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Cố Tưởng Tưởng rợn người khi bị anh nhìn như vậy, cô mất tự nhiên nói: "Anh đừng nhìn em như thế..."
"Được." Tiếp tục nhìn chằm chằm.
"......" Cố Tưởng Tưởng hơi cạn lời, không nghĩ có ngày Tống Kỳ Nhiên sẽ lưu manh như vậy. Bị anh nháo cho một hồi, trong lòng cô cũng không rối rắm nữa, cô bĩu môi nhìn anh, "Trước tiên, anh nói cho em biết, mấy năm nay anh có qua lại với cô gái nào không?"
Tống Kỳ Nhiên vừa nghe thấy là biết ngay cô đang ghen, anh quá hiểu cô gái nhỏ này, nếu cô ấy không thích bạn, một câu cũng chả buồn nói, cô hỏi như vậy chứng tỏ cô gái nhỏ của anh vẫn còn tình cảm với anh. Anh lập tức dựa gần vào cô, nắm tay cô nói: "Đương nhiên không có."
Ngay sau đó anh lại thở dài: "Tưởng Tưởng, sau khi em gửi tin nhắn cuối cùng kia, anh đã đi tìm em, nhưng tìm không thấy, học kỳ đó suýt nữa phải bỏ học, sau đó chỉ cần được nghỉ anh đều đi đến thành phố khác, xem có thể tìm được em hay không, lúc đi học thì không ngừng đọc sách, chỉ sợ rảnh rỗi là lại nhớ tới em, em nói xem, anh làm gì còn thời gian mà quen biết cô gái khác?"
Khóe miệng Cố Tưởng Tưởng không ngăn được giơ lên, nhưng vì lương tâm cắn rứt nên cô hết sức kìm lại, thành ra trên mặt là biểu tình vô cùng kì quái, cô nhịn một lúc, mới che lại mắt: "Vậy thì em tin anh một lần nữa..."
======
Lại là chuyên mục khoe ảnh bìa tui mới làm xong ^^ Tui ưng thực sự luôn á 😝😝