Tống Tuyết uống say khóc lóc rồi ngủ, Cố Tưởng Tưởng đỡ cô ấy lên giường, đắp chăn thật cẩn thận, nhìn khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt, cô thở dài, dùng khăn mặt lau qua rồi đi ra. Cố Tưởng Tưởng nhìn phòng khách đầy lon bia, cô xắn tay áo thu dọn rồi để ngoài ban công để mai vất. Đêm nay chỉ có Tống Tuyết uống nhiều, cô chỉ uống một chút, nhưng tửu lượng hơi kém nên vẫn là ngà men say. Sau khi tắm xong, cô quấn khăn tắm định đi đến tủ quần áo của Tống Tuyết tìm bộ đồ ngủ thì chợt nghe thấy tiếng chìa khóa leng keng, hình như ngoài cửa có người mở.
Hai ngày nay mẹ của Tống Tuyết không liên lạc được với con gái nên gọi cho cháu trai nhờ anh đi xem sao. Vì thế Tống Kỳ Nhiên vừa bước vào cửa thì thấy cô gái nhỏ mà mình thương nhớ ngày đêm, cô gái mà mình đặt trên đầu quả tim đang quấn khăn tắm ngơ ngác nhìn.
"......"
"......"
Hai người đều ngơ ngẩn, qua một lúc sau Cố Tưởng Tưởng mới lắp bắp mở miệng: "Tống, Tống Kỳ Nhiên? Sao anh lại ở đây?"
"Anh..." Tống Kỳ Nhiên cũng rất ngạc nhiên, "Anh đến tìm Tiểu Tuyết...Tưởng Tưởng, sao em cũng ở đây...?"
Mười phút sau, Cố Tưởng Tưởng thay quần áo rồi ra phòng khách. Hai người nhìn nhau đầy xấu hổ, đặc biệt là cô, không nghĩ tới Tống Kỳ Nhiên lại là anh họ của Tống Tuyết.
"Ừm... Anh muốn uống nước không?" Cố Tưởng Tưởng máy móc hỏi.
"Không cần đâu, anh đến xem Tiểu Tuyết, chuyện của em ấy là thế nào?"
Cố Tưởng Tưởng ngập ngừng, không biết mọi người trong nhà có biết chuyện tình cảm của Tống Tuyết không, có khi cô ấy không nói thì sao.
Tống Kỳ Nhiên nhìn cô như vậy cũng đoán ra được phần nào: "Có phải đã có chuyện gì xảy ra với bạn trai em ấy không? Bạn trai em ấy anh cũng đã gặp qua."
Cố Tưởng Tưởng nghe vậy thì yên tâm, cô nói tất cả mọi chuyện cho Tống Kỳ Nhiên, dĩ nhiên chuyện quay video cô không nói.
Tống Kỳ Nhiên nghe xong thì nhăn mày lại: "Trước kia anh có gặp hai lần, biểu hiện của hắn lúc ấy rất đứng đắn, không ngờ bên trong lại là loại người như vậy, may mà bị Tiểu Tuyết phát hiện, nếu không không biết về sau sẽ đau khổ thế nào."
Cố Tưởng Tưởng nghe anh nói vậy thì bĩu môi, "Không phải anh cũng..." Vừa nói được mấy từ, cô giật mình, vội vàng đưa tay lên miệng giở vờ ho.
Tống Kỳ Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: "Em có ý gì?"
Cố Tưởng Tưởng thật muốn tát vào mặt mình, sao cô lại lắm lời như vậy chứ, bèn cười ngượng nói: "Không có gì, em đi lấy nước cho anh." Sau đó cô chạy vào bếp.
Cô đang định mang nước ra ngoài, thì phía sau truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Tưởng Tưởng, câu nói kia của em là ý gì?"
Cố Tưởng Tưởng hoảng sợ, buông lỏng tay, "Cẩn thận!" Người đàn ông nhanh tay tiếp được cốc nước.
"Hù..." Cố Tưởng Tưởng thở phào, lại phát hiện Tống Kỳ Nhiên đang đứng sát gần mình. Mặt cô đỏ bừng muốn lui ra sau, chợt bị Tống Kỳ Nhiên ôm lấy eo: "Tưởng Tưởng, nói cho anh, câu vừa rồi của em là có ý gì?"
Ánh mắt thiêu đốt của đối phương làm cô không cách nào trốn tránh, cô khó chịu quay đầu đi chỗ khác, "Không có ý gì, vừa rồi em nhất thời hồ đồ nên nói sai."
"Không đúng, Tưởng Tưởng, em có chuyện, nói cho anh, anh muốn biết...Năm đó có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?" Tống Kỳ Nhiên kiên quyết nói, "Nếu em không nói, đêm nay anh sẽ không đi đâu hết."
Cố Tưởng Tưởng bị anh ép sát, trong lòng cũng gấp gáp, miệng khép mở vài lần mới thẳng thắn: "Năm hai trung học, em với Tiểu Hạo đến trường của anh để tạo cho anh một bất ngờ, sau đó thì thấy."
Cứ tưởng rằng nói thế anh sẽ hiểu, nhưng Tống Kỳ Nhiên lại nghi ngờ hỏi: "Thấy cái gì?"
Trong lòng cô buồn bực, cắn cắn môi nói: "...Thấy anh cùng một nữ sinh khác đi với nhau, cô ấy còn kéo tay anh, anh còn sờ đầu cô ấy."
Tống Kỳ Nhiên im lặng một lúc, Cố Tưởng Tưởng hốt hoảng, muốn đẩy anh ra, "Được chưa? Em nói rõ ràng rồi chứ?"
Tống Kỳ Nhiên bắt lấy tay cô: "Anh chưa từng thân thiết với nữ sinh khác, nếu em nhìn thấy thì chỉ có một khả năng, người kia là Tống Tuyết."
Cố Tưởng Tưởng hất tay anh ra: "Anh, anh buông em ra, buông ra rồi nói..."
"Không! Anh không buông!" Tống Kỳ Nhiên nắm chặt tay cô, kiên định nhìn, "Vì chuyện này nên em nói chia tay? Sau đó trốn anh nhiều năm như thế? Em biết mấy năm nay anh sống thế nào không?"
Thật ra Cố Tưởng Tưởng cũng có chút tin anh, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: "Tất nhiên là bây giờ anh sẽ nói như vậy, dù sao chuyện này cũng qua lâu rồi."
"Tưởng Tưởng, ngày mai em có thể hỏi Tiểu Tuyết, mẹ em ấy là giảng viên của trường anh, ngày nào em ấy cũng đến trường chơi, anh có qua lại với nữ sinh khác hay không, em ấy là người rõ ràng nhất." Ánh mắt Tống Kỳ Nhiên không hề né tránh, dường như còn có hai ngọn lửa đang bùng cháy làm Cố Tưởng Tưởng sợ hãi.
"Em, em biết rồi, trước tiên anh buông em ra đã..."Giọng nói của cô nghẹn ngào như khóc, nhưng chưa kịp nói xong, môi đã bị lấp kín.
Trong phòng bếp, Tống Kỳ Nhiên ôm chặt lấy cô gái nhỏ mà mình ngày đêm mong nhớ, môi lưỡi nóng bỏng quấn lấy cô. Anh đợi cô lâu như vậy, tìm cô lâu như vậy, án tử vô lý này đã từng khiến trái tim anh đau như cắt. Lúc trước ở công ty của chú, lời nói của Cố Tưởng Tưởng lại một lần nữa làm tâm anh bị xé rách, anh cảm thấy mình thực sự đã mất đi người mình yêu. Nhưng bây giờ, cô gái này đang ở trước mặt anh, tất cả những việc ngày xưa đều là hiểu lầm, chứng tỏ anh lại có cơ hội phải không? Tống Kỳ Nhiên điên cuồng hôn Cố Tưởng Tưởng, như muốn khảm cô vào trong lòng ngực, anh cảm thấy, cả đời này sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.