Tuy cảm thấy Thương Viễn có chút đáng thương, nhưng Cố Tưởng Tưởng vẫn nhanh chóng vứt hắn ra sau đầu, ai bảo cô là người vô tâm vô phổi chứ, người không xuất hiện ở trước mặt sẽ không nghĩ đến, chờ khi nào gặp lại Thương Viễn, có lẽ cô sẽ lại mềm lòng, còn bây giờ ai quan tâm những thứ đó đâu, cô nhẹ nhàng vui sướиɠ tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên mép giường lún xuống.
Thường Hạo ngồi ở bên giường, bàn tay thong thả vuốt ve eo cô: "Tưởng Tưởng, xảy ra chuyện này, có phải em nên bồi thường cho anh không?"
Cố Tưởng Tưởng chớp mắt: "Không phải em đã bảo đảm về sau không gặp hắn nữa sao?"
"Không đủ."
Cố Tưởng Tưởng hiểu sai: "Hay anh muốn em từ chức?"
Thường Hạo cười cười, hôn lên môi cô: "Tiếp tục giả vờ."
"Ai nha ~~" Cố Tưởng Tưởng đỏ bừng khuôn mặt, mắt to nhấp nháy, "Người ta vẫn còn đau......"
Nụ cười Thường Hạo ý vị không rõ: "Phải không... Để anh xem."
Không đợi thái độ của cô, hắn nhấc váy ngủ, cởϊ qυầи lót, nâng đùi cô lên, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, Cố Tưởng Tưởng quả thật muốn khen ngợi hắn một câu đấy!
Phiiii!
"Anh làm gì! Buông em ra ——" Cố Tưởng Tưởng tức giận.
Thường Hạo không trả lời cô, ánh mắt u ám nhìn tiểu hoa huyệt có chút sưng đỏ, hai mảnh bối thịt đáng thương chen chúc một chỗ, tiểu âm đế còn chưa rụt lại, có thể thấy ngày hôm qua bị làm cho tàn nhẫn như thế nào.
Phần bên trong đùi đều là dấu vết ái muội, Thường Hạo không để ý cô đang kháng nghị đem váy ngủ cởi ra, toàn thân chi chít dấu hôn cùng dấu răng nhợt nhạt.
Cố Tưởng Tưởng nhìn sắc mặt âm trầm của Thường Hạo, hơi sợ hãi mà chạy trốn, Thường Hạo bắt lấy chân cô, cúi người xuống liếʍ mυ'ŧ, từ vành tai đến cổ, đến ngực, bụng, lại đến hoa huyệt, đùi, cẳng chân, đem toàn thân trên dưới đều ăn kĩ, hắn liếʍ môi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú Cố Tưởng Tưởng: "Bây giờ, những dấu vết của hắn, toàn bộ bị anh che lấp."
Cô bị hắn làm cho chảy ra bao nhiêu nước, nước mắt chảy ra, ủy khuất nhìn hắn: "Người xấu......"
Thường Hạo cười nhẹ, vươn một ngón tay khẩy núʍ ѵú, cô "a" lên một tiếng, hắn lại nắm lấy hai đầṳ ѵú lôi kéo đong đưa, Cố Tưởng Tưởng rầm rì mà kêu lên.
"Ưm a ~ Tiểu Hạo xấu xa ~ lại chơi vυ' người ta ~~"
"Đầṳ ѵú căng cứng như vậy, không phải đang mời anh chơi sao?"
"Hừ ~ mới không có... Rõ ràng là anh liếʍ nó mới căng cứng như vậy."
"Tưởng Tưởng nói đi, thích anh nhéo vυ' hay là thích anh mυ'ŧ vυ' em?"
"Ưm nha ~~~ đều, đều không thích......" Cố Tưởng Tưởng kiêu ngạo, bĩu môi.
"Như vậy sao......" Thường Hạo tiếc nuối dừng tay, xoay người xuống giường đi về phía cửa.
Cố Tưởng Tưởng choáng váng, sao người này làm được một nửa đã đi rồi? Cô vội vàng ngồi dậy kêu hắn: "Anh đi đâu vậy?"
Thường Hạo cũng không quay đầu lại mà nói: "Đi sang phòng bên cạnh ngủ."
"Anh...... Không ngủ ở đây sao?" Cố Tưởng Tưởng nôn nóng, bị hắn trêu chọc nửa vời, bây giờ hắn lại nói muốn đi ngủ???? Excuse Me????
Thường Hạo đi đến cạnh cửa, xoay người nói: "Không được, nếu em đều không thích anh, anh cần gì phải làm cho em chán ghét, em cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon." Sau đó đóng cửa lại, chạy lấy người.
Cố Tưởng Tưởng ngây ngốc nửa ngày, mãi không lấy lại được tinh thần.
Cô lên giường nằm, kẹp chân lại, tiểu huyệt vẫn còn ngứa, thế mà Thường Hạo lại ném cô xuống, đi rồi... Đi rồi... Đi rồi!? Cô kinh ngạc, nghi hoặc, hiện tại đã rõ, gia hỏa này vẫn còn giận dỗi cô, thấy dấu vết trên người cô thì không cao hứng, cố ý trêu chọc cô nửa vời rồi chạy lấy người, là muốn trừng phạt cô sao?
Yên lặng suy nghĩ một lúc, du͙© vọиɠ bị khơi mào cũng nguôi ngoai, đối với hành vi này của Thường Hạo, trong lòng cô cũng hiểu rõ, cô cùng Thương Viễn lên giường cũng có chút tội lỗi, nhưng vốn dĩ cô đâu phải bạn gái Thường Hạo, lên giường với ai là tự do của cô, tuy nói đáp ứng sẽ suy xét hắn, nhưng không phải là vẫn chưa đồng ý sao? Nếu không xác định quan hệ, hai người vẫn chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi, dựa vào đâu hắn cho cô sắc mặt như vậy?? A?????
Cố Tưởng Tưởng bình tĩnh, đi ra cửa khóa trái phòng, gửi cho Thương Viễn một tin nhắn: "Anh không cần xin điều đi, về sau chỉ cần anh không quấy rầy, không trộm đồ vật, không theo dõi tôi, tôi có thể tiếp tục đi làm."
Một lúc sau, bên kia cũng không trả lời lại, Cố Tưởng Tưởng tự giễu mà cười, quá như mình làm mâm đồ ăn, liên tiếp bị hai người vả mặt, thật mất mặt a thật mất mặt, lắc đầu, cô ngã lên giường nhắm mắt lại.
~~~~~
༺ GÓC PR TRUYỆN ༻
Đây là bộ truyện thứ hai May edit, mọi người rảnh thì vào đọc và ủng hộ nha 💖 Yêuuuuu ♪♫♥ ▂ ▄ ▅ ▇ █ ♪♫ Mayyli8 ♪♫ █ ▇ ▆ ▄ ▂