Cố Tưởng Tưởng ấp a ấp úng giải thích một hồi, chột dạ nhìn Thường Hạo.
Thường Hạo thấy cô ti hí mắt thì giận sôi máu, mình mới rời đi ba tháng, cô gái nhỏ này đã mang tới cho mình một tình địch, còn đem cô ăn sạch sẽ!
Cố Tưởng Tưởng nhìn Thường Hạo không nói lời nào, vội vàng nói: "Anh đừng nóng giận, là, là hắn câu dẫn em!"
"......" Tại sao lại có cảm giác quen thuộc không thể giải thích được như vậy?
"Thực ra là hắn dụ dỗ gian da^ʍ em!"
"...... Vừa rồi em dẫn hắn về nhà."
"Là hắn mặt dày đuổi theo! Em nói anh, hắn là tên biếи ŧɦái! Thật sự!"
Sau đó cô đưa đồ mình mang về cho Thường Hạo: "Anh xem! Hắn trộm đồ vật của em mang đi giấu!"
"......" Không chỉ là tình địch, còn là một tên tình địch biếи ŧɦái, Thường Hạo cảm giác có chút mệt mỏi.
"Tiểu Hạo...... Anh đừng nóng giận...... Em......" Cố Tưởng Tưởng thật sự không biết nói thế nào, cô cùng Thương Viễn lên giường là chuyện thật, tuy rằng ngay từ đầu là Thương Viễn nửa cưỡng bách, nhưng về sau cô cũng thích thú, cho nên, không thể đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Thương Viễn được.
Thường Hạo thở dài: "Tưởng Tưởng, anh không giận em, làm sao anh có thể giận em được."
Sau đó nhẹ nhàng ôm Cố Tưởng Tưởng vào trong lòng ngực: "Anh đang giận chính mình, nếu anh không rời đi, có phải hay không sẽ không phát sinh chuyện như vậy, nếu anh mang em theo cùng, sẽ không có những việc này."
Cố Tưởng Tưởng vùi đầu vào lòng hắn: "Tiểu Hạo...... Em bảo đảm về sau sẽ không để ý đến hắn nữa!"
"Thật sự?" Trong mắt Thường Hạo xẹt qua một tia sáng.
"Ưm! em, trước đó em không biết hắn là loại người này, anh xem, hiện giờ biết hắn là một tên biếи ŧɦái, em sẽ không cho hắn cơ hội." Cố Tưởng Tưởng kiên định nói.
Thường Hạo hôn đỉnh đầu cô: "Được rồi, nếu hắn còn tiếp tục quấy rầy em, em nhất định phải nói cho anh, anh giúp em giải quyết."
"Vâng!" Cố Tưởng Tưởng gật đầu, sau đó chui ra khỏi cái ôm của hắn, "Bây giờ em ra đuổi hắn đi."
Thương Viễn đập cửa nửa ngày, bên trong vẫn không động tĩnh, nhưng hắn nhất quyết không đi, trong lúc lòng đang nóng như lửa đốt, cửa đột nhiên mở ra, Cố Tưởng Tưởng đứng ở cửa.
"Tưởng Tưởng! Em rốt cuộc cũng mở cửa!" Thương Viễn vui mừng khôn xiết, sau đó lại ủy khuất nói, "Tên đàn ông bên trong là ai, ngoài anh ra em còn có người khác."
Cố Tưởng Tưởng ánh mắt lóe lên, không đối diện với hắn: "Thương Viễn, anh đi đi, về sau đừng tìm tôi nữa, sự việc ngày hôm qua coi như chưa phát sinh đi, ngày mai tôi đến công ty xin từ chức."
Thương Viễn không thể tin vào tai mình: "Tưởng Tưởng, em nói cái gì?"
"Tôi nói anh đi đi! Tôi không muốn thấy anh, ngày mai tôi sẽ từ chức!" Cố Tưởng Tưởng cắn răng, nhẫn tâm nói.
Thương Viễn ngây ngốc đứng ở cửa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cố Tưởng Tưởng chuẩn bị đóng cửa, Thương Viễn ngăn lại, vội vàng nói: "Nếu anh làm gì sai, em nói cho anh, anh có thể sửa!"
"Mặc kệ anh thay đổi hay không, Tưởng Tưởng sẽ không tiếp nhận anh, bởi vì, tôi là bạn trai cô ấy." Thường Hạo đứng phía sau Cố Tưởng Tưởng, hất tay Thương Viễn ra, đóng sầm cửa lại.
Thương Viễn ngây ra như phỗng đứng ở ngoài cửa thật lâu, cho đến khi Thương Hạo cùng Cố Tưởng Tưởng ăn xong cơm chiều, đi vứt rác, mới phát hiện hắn còn chưa đi.
"Sao anh còn chưa đi?" Thường Hạo nhíu mày.
Cố Tưởng Tưởng nghe thấy, cũng đi ra cửa xem.
"Thương Viễn anh......"
Thương Viễn ngẩng đầu: "Tưởng Tưởng, em đừng từ chức, anh sẽ xin điều đi công ty con, em làm việc rất tốt, công ty chúng ta thích hợp cho em phát triển, em đừng vì anh mà từ chức, trở vể anh sẽ xin bổ nhiệm, về sau không bao giờ làm phiền em."
Nói xong hắn xoay người, tuyệt vọng rời đi.
Thường Hạo ở trong lòng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tưởng Tưởng, không ngoài dự kiến của hắn, trên mặt cô gái nhỏ thấy được tia không đành lòng, đôi mắt hắn tối sầm, hắn quá hiểu biết cô, cô là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, thấy người ta yếu thế sẽ mềm lòng, may thay, mình đã trở lại, về sau nhất định phải đem tâm tư cô khóa trụ, không bao giờ tạo ra khe hở cùng cơ hội cho người khác.
~~~
May: Tội Thương Viễn quá  ̄◇ ̄