Cự long cứng rắn như sắt, vừa mới chạm đến nó cực kỳ nóng, làm cho Lê Viện không biết nhét vào miệng như thế nào.
Trần Dịch Sâm thấy cô chần chờ, ấn nhẹ cái ót cô. Qυყ đầυ ma sát cánh môi, một ít chất lỏng trong suốt dính trên miệng nữ nhân.
Nhìn hình ảnh da^ʍ uế trước mắt, cự long nhảy nhảy, lại to thêm một vòng.
"Phu nhân, ngoan, nhanh ngậm nó."
Khuôn mặt Lê Viện ngượng ngùng, oán trách nhìn Trần Dịch Sâm một cái.
Cô há miệng, ngậm lấy đầu nấm phía trên.
"A..."
Trần Dịch Sâm phát ra tiếng kêu thoải mái.
Lê Viện giống như được ủng hộ, ngậm trong miệng phun ra nuốt vào, liếʍ láp.
Trần Dịch Sâm nhìn nữ nhân vốn thanh nhã tuyệt mỹ lại làm chuyện ái muội như vậy, tâm tư trống rỗng ban đầu bị lấp đầy.
"Phu nhân, dùng bàn tay nhỏ vuốt nó... Hừ hừ..."
Lê Viện làm theo lời Trần Dịch Sâm dạy cô vừa vuốt ve vừa ngậm mυ'ŧ, liếʍ láp, cắm vào trong cổ họng.
"Ưʍ..."
"Đồ dâʍ đãиɠ, nhanh lên..."
Lê Viện nghe hắn nói, sợ tới mức run lên, phun ra cự long cứng rắn như sắt.
Trần Dịch Sâm nhíu mày, nhìn về phía cô.
Chỉ thấy khuôn mặt tiểu thê tử méo xẹo khóc không ra nước mắt.
"Ta... Ta không phải là... Đồ dâʍ đãиɠ..."
Trần Dịch Sâm bị cô chọc cho dở khóc dở cười.
Hắn quỳ gối trên giường, đè lại cái ót nữ nhân, cắm thẳng cự vật vào trong miệng cô.
"Phu nhân đừng sợ, cái miệng nhỏ của nàng hầu hạ phu quân thoải mái đến mức muốn thăng thiên, cho nên mới xưng hô như vậy. Đây là chúng ta nói ở trên giường, đương nhiên không phải sự thật."
Đôi mắt Lê Viện chứa sương mù, ngây ngô nhìn nam nhân cao lớn trước mặt.
Miệng anh đào nhỏ nhắn bị dươиɠ ѵậŧ của hắn nhét đầy, không phát ra được âm thanh kháng nghị, chỉ có thể phát ra mấy tiếng a a.
Trần Dịch Sâm thật sự cảm thấy sướиɠ đến mức muốn thăng thiên.
Thì ra làm chuyện nam nữ lại có tư vị mất hồn như thế. Hắn cảm thấy sống hai mươi mấy năm trước đây đều uổng phí. Có điều...
Những nữ nhân khác cũng không quyến rũ mê người bằng tiểu thê tử của hắn!
Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng thuần khiết, hiện tại tràn đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©, khiến cho người ta muốn hung hăng mà chà đạp.
Trần Dịch Sâm cảm giác được mình sắp bắn.
Hắn rút côn ŧᏂịŧ trong miệng cô ra, kéo cô nằm xuống giường, đè ép xúc động muốn bắn tinh.
Trước ngực là cặp thỏ ngọc no đủ, đỉnh anh đào hồng nhạt thoạt nhìn cực kỳ mê người. Hắn cúi đầu ngậm lấy một bên ngực trái, tay kia bắt lấy khỏa thỏ ngọc bên phải xoa nắn.
Phía dưới đã sớm ướt nhẹp, hắn vươn một đầu ngón tay cắm vào.
"A..."
Nơi tư mật chưa từng bị vật lạ mạo phạm gắt gao liếʍ mυ'ŧ, như muốn kẹp gãy ngón tay hắn.
Trần Dịch Sâm cảm giác cả người sắp nổ tung.
Hắn hít sâu, nhìn gương mặt thanh thuần nhiễm du͙© vọиɠ của nữ nhân, nói: "Phu nhân, sướиɠ không?"
"Phu quân..." Nguyên chủ vốn là tiểu thư khuê các, lời nói thô bỉ như thế có thể nói ra được sao? Nghe hắn hỏi như vậy, sắc mặt liền đỏ chín như ánh hoàng hôn.
"Bản tướng quân thật đúng là cưới phải một tiểu da^ʍ phụ, nước nhiều đến mức sắp lụt cả rồi. Nói, có phải muốn cho phu quân cắm vào không?" Ngón tay Trần Dịch Sâm vận động nhanh hơn.
"Ưʍ... Phu quân... Đừng nói... Ta không phải da^ʍ phụ... Ta không phải..."
"Không phải mà nước nhiều như vậy?" Trần Dịch Sâm rút tay ra, duỗi đến trước mặt cô. "Nhìn xem, tất cả đều là dâʍ ɖị©ɧ của nàng."
Lê Viện đang được cắm đến thoải mái, đột nhiên thứ bên trong bị rút ra, cảm giác cả người đều trống rỗng.
Cô kẹp chặt chân, cọ xát cánh hoa kiều mị.
"Phu quân... Thật kỳ quái... Ưʍ..."
Trần Dịch Sâm nơi nào đó đã không chịu nổi cô dụ hoặc, cầm lấy cự vật, chậm rãi cắm vào.
Nhưng mà vừa mới cắm được một nửa, liền bị kẹt ở nơi đó.
Thật chặt.
"Ha..."
Thiếu chút nữa hắn đã buông súng đầu hàng.
"Bảo bối, đừng kẹp chặt như vậy, thả lỏng một chút..."
Trong lúc nói chuyện, hai tay không thành thật bắt lấy đầṳ ѵú xoa nắn, hôn môi cô.
Đợi đến khi thân thể cô thả lỏng, côn ŧᏂịŧ lúc này mới đâm vào thật mạnh.
"A..."
Đau quá.
Trần Dịch Sâm đồng thời kêu lên một tiếng: "Ha..."
Sảng khoái.