"Phu quân, ta thấy hơi choáng." Cơ thể Lê Viện loạng choạng ngã về phía Trần Dịch Sâm.
Hắn một tay đỡ lấy cô, hai tay bế cô lên.
Chân dài sải bước đến mép giường, nhẹ nhàng đặt người xuống.
Trần Dịch Sâm nhìn gò má ửng đỏ của nữ nhân, hầu kết lăn lộn.
Trong không khí tản ra mùi thơm nhàn nhạt, tựa như mùi hương hoa hồng, nồng đậm lại tràn ngập mị hoặc.
Nữ nhân nằm trên giường quần áo có chút lỏng lẻo, lộ ra da thịt trắng nõn như bạch ngọc.
Nàng thật sự không sợ hắn?
Khi nhìn thấy trên mặt hắn có miệng vết thương, mà mặt vẫn có thể không đổi sắc.
Trần Dịch Sâm cảm nhận được bên dưới truyền tới cảm giác nóng rực. Hắn nhìn thoáng qua mặt bàn, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Thứ đồ bên trong rượu liều lượng quá mức bá đạo. Xem ra có người không muốn tân nương tử dễ chịu đây! Có điều cũng không kỳ lạ. Ở trong phủ Tĩnh An hầu, tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy hắn xui xẻo. Nữ nhân này gả cho hắn, đương nhiên cũng bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Dịch Sâm nhìn Lê Viện mang theo một chút áy náy.
Về sau, nàng là thê tử của hắn. Người khác không bảo vệ nàng thì đã có hắn che chở. Dù sao nàng rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng một phần là vì hắn.
Trần Dịch Sâm cởi bỏ đai lưng và hỉ phục nặng nề trên người.
Lê Viện nuốt một ngụm nước miếng. Dáng người của nam nhân so với trong tưởng tượng còn đẹp hơn. Cái cơ bụng rân chắc kia, cô nhìn mà muốn chảy nước miếng.
Trần Dịch Sâm thấy Lê Viện lộ ra biểu tình thèm nhỏ dãi, trên khuôn mặt từ trước đến nay không có cảm xúc lộ ra dáng vẻ cười như không cười.
"Đẹp không?"
Lê Viện gật đầu.
"Cởϊ qυầи áo ra."
Lê Viện nắm chặt lấy quần áo. Hơi thở của nam nhân này quá bá đạo, cô có chút chột dạ.
Nếu sau khi xong việc hắn biết cô không phải là Đường Ngọc Kiều, không biết có tức giận đến mức xách kiếm chém chết cô không?
Mặc kệ. Dù sao đây cũng là đối tượng mà cô công lược. Cô không thể giống như nguyên chủ ép bản thân sống cả đời đơn độc được.
Lê Viện run rẩy mà cởi bỏ quần áo, nhưng càng cởi càng khẩn trương, đến đai lưng cũng không tháo ra được. Hơn nữa dược bắt đầu phát tác dụng, đầu óc cô có chút không tỉnh táo.
Trần Dịch Sâm xem cô như con thú nhỏ, dáng vẻ kia cực kỳ đáng thương. Hắn bước tới cúi xuống, cởi đai lưng giúp cô, tiếp theo là quần áo.
Cái yếm uyên ương bao quanh hai luồng da thịt trắng nõn như sữa bò càng tôn lên vẻ đẹp yêu kiều. Mùi hương hoa hồng truyền tới càng thêm nồng đậm.
Ngửi thấy mùi thơm kia, Trần Dịch Sâm có chút mất khống chế. Hắn vươn tay, vuốt ve âʍ ɦộ trắng tinh.
Đúng vậy.
Nữ nhân này thế mà lại là Bạch Hổ*.
*Không có lông.
Nghe nói người có được thể chất này nhất định là cực phẩm.
Trần Dịch Sâm nhìn chăm chú vào nơi riêng tư của nữ nhân, yết hầu càng thêm khô khốc. Hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy môi âʍ ɦộ mềm mại như cánh hoa.
"A..."
Lê Viện chưa từng chịu qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy bao giờ, không chịu nổi khống chế mà kêu lên.
Trần Dịch Sâm nâng hai chân cô lên, vùi đầu càng sâu. Đầu lưỡi thăm dò đi vào, hút hết mật ngon ngọt ngào.
"Phu quân... Không thể... Dơ..."
Trần Dịch Sâm hô hấp càng thêm thâm trầm.
Hắn tách ra hai cánh hoa, đầu lưỡi tham lam tiến vào sâu hơn.
"A..."
Lê Viện nắm lấy bả vai Trần Dịch Sâm, sắc mặt ửng hồng.
"Phu quân..."
Trần Dịch Sâm hăng say liếʍ mυ'ŧ, nước chảy ra càng ngày càng nhiều. Không biết vì sao, uống một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ khiến lửa nóng trong cơ thể hắn càng lớn hơn.
"Phu quân... Muốn tới... Ưʍ... A..."
Phụt! Một lượng nước lớn bắn ra ngoài, phun đầy mặt Trần Dịch Sâm.
Lê Viện nhìn hắn đứng dậy, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Cô cầm lấy khăn tay bên cạnh lau mặt cho hắn, không dám nhìn thẳng mắt đối phương.
"Phu nhân, có phải đến lúc nên hầu hạ vi phu rồi không? Hửm?" Lần đầu tiên, Trần Dịch Sâm chủ động mở miệng.
Du͙© vọиɠ của hắn đã hoàn toàn bị gợi lên.
Lê Viện đứng dậy, quỳ trên mặt đất, cởϊ qυầи hắn.
Cự vật khổng lồ trực tiếp bắn ra ngoài. Đồ vật dữ tợn kia trông giống như mãnh thú, hận không thể nhai nuốt cô.
Cô nuốt nước miếng, đẩy ngã Trần Dịch Sâm, cưỡi ngồi trên người hắn.
Cúi đầu xuống, gương mặt đỏ hồng nói: "Ta không biết... Nếu như không thoải mái, xin phu quân dạy ta."
Trần Dịch Sâm nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, côn ŧᏂịŧ càng thô to hơn. Mắt hắn phiếm đỏ, thở hổn hển nói: "Mau ngậm nó."