Băng tia ánh mắt lạnh lẽo qua phía Hàn Kiệt, giờ anh hối hận sao?Gϊếŧ chết người mình yêu, anh còn là con người không? Nhưng cũng thật may, Linh và Phong còn sống:
- Linh còn sống...anh từ nay tránh xa nó ra!
Lời nói đe doạ đầy cảnh cáo, Hàn Kiệt cúi đầu thở dài:
- Tôi ngồi tù rồi...còn mong đợi gặp cô ấy sao?Tôi chỉ mong cô ấy tha thứ cho lỗi lầm của tôi...
Băng quay sang phía cảnh sát, khuôn mặt nghiêm túc:
- Cảnh sát trưởng...tôi mong khi lấy lời khai xong...hãy thả hai người họ đi,chỉ là đừng bao giờ để họ xuất hiện trong nước nữa!
Hàn Lâm đơ ra, hắn nhìn Băng khuôn mặt nó vẫn lạnh lùng như thế, nhưng nó đang nói giúp bọn hắn, đang không muốn bọn hắn ngồi tù sao.Hàn Kiệt quay sang nhìn khuôn mặt mơ hồ của Hàn Lâm, thật sự giờ bọn hắn hối hận rồi,bọn hắn quỳ rạp xuống trong đau đớn:
- Cảm ơn em...thật sự cảm ơn!
Băng quay sang nhìn Vi và Nhi đồng cảm gật đầu,Nhi lạnh băng nói:
- Chỉ mong hai anh từ giờ về sau...làm
lại cuộc đời...Cũng đừng để bọn tôi thấy sự xuất hiện của anh trong nước nữa!Những gì các anh làm ngày hôm nay thật khiến người khác chán ghét...
Bọn nó trở về đến nhà thì thấy 3 tên con trai Minh, Phi và Bảo giận dỗi, không nói lời nào với bọn nó, mỗi lần bọn nó đá mắt nhau tìm cách dỗ dành thì đều bị bơ đi.Bọn hắn còn dọn cơm ra ăn trước, không đợi bọn nó cùng ăn, Vi thấy tình hình không ổn liền kéo Nhi với Băng ra sau vườn bàn bạc:
- Tụi mày...sao tự dưng bọn mình bị giận dỗi vậy?
Nhi dướn vai, lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết:
- Tao chịu đấy, nãy vừa bảo mấy ông ấy về trước để mình đến sở công an, về thì làm bộ mặt hờn dỗi, có hỏi han mãi cũng không thèm trả lời...
Băng xoa xoa cằm, ngửa mặt lên trời nghĩ:
- Tụi mình có làm gì sai không nhỉ?Tao nhớ là không mà...vừa giải quyết xong đống rắc rối, tao nghĩ là được relax rồi ý...mà mấy ông đấy giận xong còn ăn cơm trước nữa chứ...không thèm để phần cho mình luôn.
Bọn nó suy nghĩ trong nửa tiếng đồng hồ cũng không ra lý do, bèn dùng hạ sách cuối cùng, ba đứa đảo mắc nhìn nhau cười tinh ranh:
- Ê...quyết định nhé!Để xem các ông ấy có chịu khai không!
Sau đó bọn nó vào phòng thay đồ, tìm những chiếc váy thật quyến rũ để mặc,Nhi gượng gạo có hơi sợ hãi tính ghen tuông phát điên của Bảo:
- Ê...ổn không đó,giờ mà đi bar là y rằng Bảo gϊếŧ tao đó!
Băng không biết từ bao giờ con bạn thân mình lại biết sợ đến thế:
- Mày từ khi nào biết sợ vậy?Với lại có phải đi thật đâu,mặc như này chọc tức mấy ông ấy, bắt họ nói chuyện thôi mà...
Cuối cùng, nó chọn chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối của Valentino, ôm sát cơ thể cùng hai bên ngọc dăng ở tay để lộ làn da trắng buốt xinh đẹp như thuỷ tinh dễ vỡ, khuôn mặt xinh đẹp được điểm thêm chút son môi đỏ tươi vô cùng quyến rũ, nó xoã mái tóc dài ngang eo ra nhìn mình trong gương:
- Tao xong rồi,tụi mày xong chưa?
Câu trả lời vừa xong thì Vi đi ra với bộ váy xoè đến trên đầu gối màu đen của Dior, cúp ngực được tạo thành các lớp xinh như công chúa, đi thêm đôi guốc đen cao 5 phân tôn thêm dáng người quyến rũ của Vi, mái tóc được buộc nhẹ thả vài sợi xinh đẹp, khuôn mặt kiều diễm động lòng người.Tiếp đó là Nhi chọn cho mình chiếc váy màu hồng ôm sát cơ thể của Vascara, trước ngực được khoét giọt lệ, phần lưng lộ một mảng to làm cho bờ lưng của Nhi càng thêm mê hồn vì làn da trắng mịn, mái tóc xoã được găm thêm 2,3 chiếc găm chip xinh.Bọn nó thoả mãn nhìn trong gương:
- Được đó...hay đi bar đi...lâu nay không đi luôn đó!
Chợt bọn nó nhớ chuyện quan trọng, Vi vỗ trán:
- Shit...mà cái dự án của công ty nhà Minh...
Băng cười, gõ vào đầu Vi một cái:
- Mày quên à?Hoàng gia Nam Châu...
Lúc này Vi mới nhớ ra rồi nhìn Nhi và Băng, cô quên mất mối quan hệ đó rồi.Song, cả ba cùng từ phòng thay đồ ra ngoài thì phát hiện 3 tên con trai đang núp sau phái cầu thang, bọn nó phì cười, nhẹ nhàng, quyến rũ đi xuống, vừa đi vừa cố tình nói to:
- Lâu quá chưa đi bar...chúng ta đi chút đi!Tao nghe Vik nói hôm nay có mấy đại nhân vật xuất hiện, nghe bảo đều đẹp trai, ưu tú hơn người nha!
Băng cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, đôi mắt cong cong thu hút:
- Ừ nhỉ, quán bar chúng ta mới mở thêm nay hút khách lắm đó!Mặc như vậy chắc đủ nổi bật ha?!
Nhi vào giữa đan tay Băng và Vi, ánh mắt liếc nhẹ hướng bọn hắn:
- Ừ, ô tô nhé, tao chở cho!
Bọn nó vừa đi ra đến cửa, chuẩn bị vào gara để đánh ô tô ra, thì từ đâu một lực lớn kéo bọn nó lại, khuôn mặt ba bọn hắn tức giận đến nỗi thở phì phò,Bảo là chúa ghen tuông rống lên, sờ sờ lớp váy hở của Nhi:
- Bà xã...ai cho em đi?Ai cho em mặc như thế này?Em mặc như này khoe cho ai xem cơ?Không cho em đi...chết tiệt,em
có tin tôi móc mắt hết đám đàn ông nhìn em không?
Theo đó là màn kéo lết vào trong nhà của bọn hắn, bọn nó cười đắc ý trước màn tra tấn lỗ tai hơn cả tiếng,Băng cười:
- Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện rồi hả?
Nhi tức giận rống lại vào tai Bảo:
- Anh còn dám mắng em?Anh muốn chết hả?
Vi thì lườm nguýt, đẩy bàn tay vững chắc đang ôm eo mình ra:
- Tưởng giận tôi?Không nói chuyện cơ mà?Ăn cơm trước nữa cơ đấy...làm bộ mặt lạnh lùng ha?