Tứ Đại Tiểu Thư Đại Tài Và Tứ Đại Hoàng Tử Lưu Manh

Chương 50: Kết cục sau tất cả

Vi thấy tình hình không ổn, lao nhanh ra cửa kính đã vỡ sẵn một đoạn, nhanh tay bắn dây cáp lên trên tầng 2 rồi ném phong bì dự án cho chiếc máy bay trực thăng đã được Vin lái đến trước phòng bị bất trắc khi bọn nó bị bao vây, lúc này khi thấy hồ sơ đã an toàn trong tay Vin, Vi lại chuẩn bị chạy lên thì Vik ló đầu ra nói:

- Các tỷ, lên trực thăng đi...chúng ta trở về!

Vi vội vàng chạy lên:

- Trở về trước đi...bọn tao xử lý ở đây xong đã!Bảo quản cẩn thận hồ sơ!

Lúc này bọn nó đã bị bao vậy ở giữa vòng tròn người mặc áo đen, nó ra hiệu cả bọn rút vũ khí ra:

- Tao thấy vui rồi đó, lâu chưa vận động mạnh như vậy_Bảo cười đến điên dại, liếʍ nhẹ con dao được mạ vàng trong tay, ánh mắt linh động khiến đám người lùi lại.

Lúc này đám người dạt ra hai bên, Hàn Kiệt cùng Hàn Lâm đi vào, vẻ mặt mang vẻ tức giận vô cùng, Hàn Kiệt liếc qua khuôn mặt của Băng, chế giễu:

- Mạng cô cũng lớn quá đi...viên đạn tự động vừa rồi còn tránh được!Phải nói cô thân thủ tốt hay mạng lớn mới đúng đây?

Băng lạnh lùng, hai tay cầm hai khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Hàn Lâm cùng Hàn Kiệt:

- Phải cảm ơn các anh vì hệ thống bẫy vừa rồi...đã lâu rồi không được chơi vui như vậy!Để tôi nhắc cho các anh nhớ nhé...Tứ đại ma nữ không phải hữu danh vô thực đâu...chà để thông báo luôn cho các anh biết một tin, từ khi các anh lên nắm bang Fever thì trong đó gần toàn bộ đã là người tôi gài vào rồi!

Hàn Kiệt run rẩy, không tin nhìn sang Hàn Lâm khuôn mặt trắng bệch không giọt máu, gào lên:

- Tôi không tin...con mẹ nó!Cô muốn dùng cách này lừa bọn tôi sao?

Minh, Phi và Bảo khó hiểu quay sang nhìn Vi và Nhi ý hỏi "thật sao?"thậm chí đến bọn hắn cũng không biết chuyện đấy và thật sự còn không dám tin bọn nó đã chuẩn bị kĩ càng như vậy, càng thấy ớn lạnh hơn với sự máu lạnh của Băng, nó quá chu toàn, lại cũng quá tỉ mỉ, mỗi một kế hoạch được lên đều thực hiện theo đúng quy trình của nó, Phi ngờ ngợ:

- Cô...sắp xếp từ lúc nào vậy?

Băng quay sang cười, đi lại gần Hàn Kiệt cùng Hàn Lâm, đám vệ sĩ áo đen tầm 10 tên tay chuẩn bị động thủ nhưng lại bị những tên áo đen còn lại khắc chế, điều đặc biệt những tên áo đen đang chĩa súng vào đầu 10 tên vệ sĩ kia đều có một điểm chung chính là hình xăm sống " hoa hồng đen có 6 thân " trên tay, khiến Hàn Lâm, Hàn Kiệt chết chân, Băng cười lạnh:

- Chà...không phải tôi đã nói rồi sao...đừng đυ.ng đến những người xung quanh tôi,và đặc biệt đừng thử thách giới hạn chịu đựng của tôi,một chút các anh cũng không lọt tai nhỉ?

Rồi nó quay sang nói với Phi:

- Tôi đã nói rồi mà, tôi đã điều tra vụ án năm đó của Hàn gia,nên khi Hàn Lâm cùng Hàn Kiệt trở về tôi đã rất nghi ngờ, liền ra tay trước rồi...Vợ anh không nói cho anh câu nào về kế hoạch từ đầu sao?Nó được lên cách đây 2 tháng rồi!

Hàn Lâm không tin đôi mắt đau thương cũng hận thấu tuỷ nhìn Băng:

- Quả thật...tôi đã đánh giá thấp em!Chăm sóc em từ nhỏ liền không biết lớn lên càng khiến người ta đắm chìm trong sợ hãi như vậy!Em có sắp xếp tỉ mỉ như thế nào...cũng không biết được rằng,bộ hồ sơ dự án kia tôi chính là cho người đem đốt đi rồi!Em nói xem...em sẽ làm gì tiếp đây?

Băng ra vẻ mặt ngạc nhiên quay sang nhìn Vi và Nhi rồi cười thật to, gương mặt xinh đẹp, kiều diễm tiến lại gần bên tai Hàn Lâm cùng Hàn Kiệt:

- Các anh không biết...mối quan hệ giữa tôi và hoàng gia Nam Châu đâu nhỉ?

Hàn Kiệt kích động lao lên túm cổ áo Băng:

- Ý cô là sao?Shit,tôi không ngờ có ngày lại nằm gọn trong bàn tay đứa con gái độc ác, thối tha như cô!

Băng nhíu mày, câu nói vừa nói ra của Hàn Kiệt bị một cú đấm thật mạnh của Minh giáng xuống, Băng giữ Minh lại lắc lắc đầu:

- Minh, em không sao!Hàn Kiệt,anh có muốn tôi nhắc cho anh biết anh đang trong vị trí bất lợi thế nào không?

Lúc này Nhi với Vi lấy laptop, lắp thẻ nhớ vào bật lại vụ án năm đó của Hàn gia cho Hàn Lâm cùng Hàn Kiệt xem, hai bọn hắn chôn chân, không biết nên làm gì, ngã khuỵu xuống mặt đất:

- Không...không thể nào...rõ ràng bố mẹ nuôi nói...không thể nào!Sao hai bọn họ có thể là hung thủ được...họ đã nhận nuôi bọn tôi...

Băng nhìn Hàn Lâm tia xót xa hiện qua một giây nơi đáy mắt, đúng người con gái khó có thể quên mối tình đầu của mình nhưng không quên không có nghĩa là còn yêu, mối tình đầu luôn là cảm giác day dứt nhất, như màn pháo hoa rực rỡ mở đầu cho một năm mới vậy...Hàn Lâm nhìn đám người mà nó đã gài vào, quả thật ngày đó hắn có chút nghi ngờ vì thấy hình xăm trên cánh tay bọn họ vì Băng cũng có hình xăm tương tự như vậy sau gáy chỉ là có thêm một chiếc vương miện vào, hắn cũng không nghĩ nhiều, giờ thì hắn đã thua hoàn toàn rồi, gục ngã dưới chân nó, thua cả về lý trí lẫn cả tình yêu, nó cướp đi trái tim của hắn nhưng cũng làm hắn đau đớn, nhớ mãi không quên...Giờ biết bố mẹ nó không phải hung thủ dường như...Hàn Lâm có chút thở phào nhẹ nhõm,Hàn Kiệt như điên dại:

- Không...tôi không tin...chỉ với đống bằng chứng này...tôi không tin!

Hàn Kiệt đang tự lừa mình dối người vì hắn cũng không tin hắn đã gϊếŧ Linh rồi,lúc này Bảo đẩy tên nhân chứng vào, Hàn Kiệt bất động, người đàn ông này trước hắn đã từng thấy qua bởi bức ảnh trong phòng ông Lê-người ba nuôi đáng kính của hắn, ông ta bảo đây là người xấu, đáng chết...Hoá ra cái đáng chết đó là để bịt miệng người ta, nghe từng lời phát ra từ miệng nhân chứng, Hàn Kiệt hoàn toàn cạn sức, hắn lúc này như phát điên,Nhi đã báo cảnh sát đến tham dự vụ án này, để cho Hàn Kiệt cùng Hàn Lâm lời giải thích thoả đáng nhất...

Hàn Kiệt cùng Hàn Lâm bị công an áp giải vào xe cùng đàn em của bọn hắn, lúc này nó đi bên cạnh không nói lời nào thì Hàn Lâm lên tiếng:

- Thật xin lỗi...thời gian qua thật xin lỗi...tôi chấp nhận ngồi tù vì những gì mình đã làm!

Hàn Kiệt khuôn mặt đầy đau khổ nhìn nó, đang lấy một tia hy vọng:

- Linh...sẽ tha thứ cho tôi đúng không?Linh chết rồi tôi cũng không muốn sống...