Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
"Anh yêu em, Nhiên Nhiên."
Mạnh Nhiên chợt mở mắt.
Cô vẫn còn đang ngồi trên sàn phòng tắm, quần áo nhăn dúm dó bọc lấy thân mình mảnh mai.
"Hắt xì!" Xoa xoa cái mũi, cô thử đứng lên, chợt cảm thấy choáng váng.
Sao lại thế này, cô ngồi ở đây ngủ cả đêm à?
Nửa người dưới đã tê dại hoàn toàn, từng đợt lạnh lẽo truyền đến. Mạnh Nhiên thả mặt vòng cổ trong tay xuống, ôm lấy vai. Lạnh quá, hy vọng là không bị cảm...
Đầu cô đau như búa bổ, vô số hình ảnh đan chéo trước tầm nhìn. Đúng rồi, cô mơ một giấc mơ, rất dài, làm cô suýt thì cho rằng nó sẽ luôn tiếp diễn.
Ở giây phút cô mở to mắt kia, những cảm xúc vô cùng chân thật, những ký ức khắc cốt ghi tâm ấy, chợt hóa thành cuộn phim màu xám bị bịt kín.
Dường như có một lớp màng che phủ ký ức của cô. Cô nhớ được mọi chuyện trong mơ, nhưng cứ như chỉ là người qua đường vậy, không còn cảm giác thân thiết.
"Kỳ lạ thật..." Mạnh Nhiên nói thầm, vịn tường đi vào phòng ngủ.
Mơ là hư ảo, nhưng đôi khi cô gặp ác mộng, lúc tỉnh dậy vẫn có thể cảm giác được sự sợ hãi làm tim đập điên cuồng.
Nhưng giờ phút này, giống như là cô tạo ra một cơ chế bảo hộ vậy, để cô có thể tách giấc mơ và hiện thực ra một cách rõ ràng, không đến mức mỗi lần nhớ lại là khó có thể tự kiềm chế.
Gạt đi sự buồn bã nhàn nhạt trong lòng, Mạnh Nhiên nằm vật lên giường. Hay là ngủ tiếp đi, có lẽ... cô sẽ được trở lại giấc mơ kia?
Không đến một tiếng, cô lại bị tiếng chuông chói tai làm tỉnh giấc. Mạnh Nhiên không mơ tiếp nữa, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, hai chữ "Đặng Giang" trên màn hình làm cô lập tức nhăn mày.
"Anh Đặng." Mạnh Nhiên tiếp điện thoại.
"Mạnh Nhiên, cô ở đâu, nhanh chóng đến đây!"
"Sao thế?" Cô chậm rì rì hỏi.
"Đưa cô đi gặp mấy ông sếp." Không chờ Mạnh Nhiên mở miệng từ chối, giọng nam đầu bên kia lại nói thêm một câu: "Đạo diễn Trần cũng ở đấy."
"Đạo diễn Trần? Trần Vũ Dương?"
"Đúng đúng đúng, cô nhanh chóng đến đây đi, nhanh lên!" Nói vài câu hàm hồ, Đặng Giang không chút khách khí mà cúp điện thoại.
Mạnh Nhiên ngây ngốc ngồi trên giường một lát rồi bò dậy, đi vào phòng tắm.
Cô không thể lãng phí cơ hội mà chị Tô vất vả lắm mới giành được. Tuy rằng nhất định là Đặng Giang không có ý tốt, nhưng nếu đạo diễn Trần cũng ở đấy thì cô phải đi thử một lần.
***
Thủ đô, Khải Tát Cung, hội sở tư nhân trứ danh.
Cửa phòng bao ở đầu hành lang đông đúc bị đẩy ra, một bóng người cao lớn cứng cỏi bước ra.
Âu phục tinh xảo được đặt riêng từ Ý được anh mặc trên người, nhưng thứ làm mọi người chú ý nhất, lại là khuôn mặt của anh.
"Chu tiên sinh ơi, Chu tiên sinh à." Mấy người đàn ông bụng phệ đuổi theo sau: "Hay là Chu tiên sinh ở lại thêm lát nữa đi, chúng ra còn chuẩn bị mấy tiết mục thú vị nữa, Chu tiên sinh..."
"Xin lỗi, tôi còn có chuyện riêng." Bước chân của Chu Tử Tiện không dừng chút nào, lời nói khách khí lễ phép, nhưng lại lộ ra sự lãnh đạm mà ai cũng nhận ra: "Tạm biệt."
Theo sát sau đó là một người đàn ông trẻ mang vẻ mặt ôn hòa, cậu chu đáo gật đầu với mọi người một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.
"Về sau, mấy loại mời mọc như thế này thì từ chối hết."
"Vâng thưa tiên sinh. 8 giờ tối nay có hẹn với tổng giám đốc Vương của tập đoàn Vĩnh Xương, ngài..." Còn chưa dứt lời, người đàn ông trẻ phát hiện Chu Tử Tiện đang đi đằng trước bỗng dừng lại.
Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, Chu Tử Tiện lại nhanh chóng tiếp tục thản nhiên đi về phía trước. Người đàn ông trẻ liếc sang bên cạnh, cậu thấy vừa nãy có một người đàn ông mập mạp lôi kéo một thiếu nữ trẻ, đi từ đầu hành lang kia lại đây.
Lúc đi ngang qua nhau, cả cậu và Chu Tử Tiện đều nghe được cuộc đối thoại của hai người kia:
"Đạo diễn Trần thật sự ở đây à?"
"Đúng đúng đúng, giời ạ, tôi lừa cô làm gì? Nhanh nhanh, lại đây với tôi."
Đạo diễn Trần?
Từ đây đến cuối hành lang cũng chỉ có một phòng bao, chính là chỗ bọn họ vừa đi khỏi. Bên trong chỉ có mấy tên nhà buôn muốn nịnh bợ tiên sinh, làm gì có đạo diễn Trần gì đó?
Mạnh Nhiên không cảm kích chút nào, bị Đặng Giang túm vào bên trong. Cô đề cao cảnh giác, đẩy cửa phòng bao ra.
Ánh đèn lờ mờ, mùi rượu khắp phòng. Cô nhanh chóng quét mắt nhìn, chỉ thấy mấy người đàn ông trung niên ngồi bên trong, không có Trần Vũ Dương.
Không xong rồi, bị lừa.
"Anh Đặng." Cô xoay người: "Em muốn đi WC một lát."
"Chút nữa hẵng đi." Đặng Giang không cho cô cơ hội nói, đẩy cô một cái khá mạnh. Nhanh chóng đóng cửa lại, gã cười tươi rói: "Thưa các sếp, tôi đến muộn, ngại quá."
"Đây là Tiểu Mạnh trong công ty chúng tôi. Tiểu Mạnh, đến đây, đây là sếp Lý, đây là sếp Trương..."
Mấy người kia thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đến, mắt sáng cả lên.
"Đặng Giang, đây là tiết mục cậu chuẩn bị đấy à? Không tệ!"
"Cô gái nhỏ, đến đây uống rượu với sếp Lý xem nào."
Ánh mắt dầu mỡ như một đàn rắn độc bò qua bò lại trên người Mạnh Nhiên. Cô cố nén sự ghê tởm xuống, thấp giọng: "Anh Đặng, em phải đi."
"Đi cái gì mà đi? Mạnh Nhiên, đây là tôi cho cô cơ hội." Mặt Đặng Giang trầm xuống.
Cơ hội? Cô cười lạnh trong lòng. Hồi trước thì cố ý sắp xếp cho cô mấy bộ phim linh tinh, bây giờ lại lừa cô đến tiếp rượu?
"Công ty không cho phép người đại diện ép buộc nghệ sĩ chấp nhận quy tắc ngầm."
"Đây cũng đâu phải là quy tắc ngầm gì đâu, cùng lắm cũng chỉ để cô uống vài ly rượu với mấy vị sếp đây. Nếu cô làm các vị đây vui vẻ thì không phải là muốn diễn phim nào cũng được à?"
"Tôi không cần."
Không muốn nói chuyện vô bổ với gã nữa, Mạnh Nhiên xoay người định đi. Đặng Giang bực bội túm chặt lấy cô, lặng lẽ liếc nhìn mấy nhà buôn đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, gã thấp giọng, thịt mỡ trên mặt hơi rung động vì giận dữ:
"Mạnh Nhiên, cô đừng có mà "rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt" nhé! Bây giờ tình huống của Tô Miên ở công ty thế nào cô cũng biết rồi đấy, nếu cô không muốn cô ta thảm hại hơn thì ngoan ngoãn cho tôi!"
Cố gắng áp sự tức giận xuống, cô nghe thấy Đặng Giang nói tiếp: "Tôi không cần cô làm gì cả, uống mấy ly rượu thôi mà? Cô không muốn, chẳng lẽ người ta là ông chủ lớn còn đi ép buộc cô chắc?"
Nghĩ đến Tô Miên, Mạnh Nhiên thỏa hiệp: "Được rồi, nói trước nhé, tôi uống rượu xong là đi luôn đấy."
"Được được được, đừng trì hoãn nữa, mấy sếp sắp nổi giận rồi kìa."
Thấy cô đi qua, trong mắt Đặng Giang hiện lên một tia nham hiểm. Con nhỏ này, chuyện đến trước mặt còn cố từ chối gã. Uống rượu xong là đi ngay? Cũng phải xem xem cô có ra ngoài được hay không đã.
Gã cười tươi rói mà đi lên trước. Lúc Mạnh Nhiên định với tay lấy một ly rượu vang đỏ, nhân lúc cô không chú ý, gã lặng lẽ rải một ít bột phấn vào bên trong.
Giờ phút ấy, Chu Tử Tiện đã đi đến hầm để xe.
Một chiếc Maybach màu đen đỗ cách đó không xa. Tài xế xuống mở cửa xe, nhưng khi đến gần, anh lại dừng bước.
"Tiên sinh?"
Chu Tử Tiện vẫn còn nhớ thiếu nữ vừa gặp thoáng qua. Cô ấy có đến buổi thử kính kia, tên là gì ấy nhỉ... hình như là Mạnh Nhiên?
Kỹ thuật diễn đúng là tốt thật, nhưng cũng rõ ngốc. Nhớ lại lúc ấy cô bất chợt có sai phạm, có lẽ đây là người duy nhất mà anh còn nhớ trong số người đến thử kính.
Cô đến gặp Trần Vũ Dương? Còn chưa từ bỏ ý định nên muốn phản bác một chút?
Nhưng Chu Tử Tiện biết rất rõ, trong phòng bao kia cũng không có Trần Vũ Dương, cô bị lừa.
Trong cái vòng này, việc giống như thế thật sự rất nhiều. Chu Tử Tiện khinh thường mấy chuyện thế này, nhưng cũng chả quản được hết mấy chuyện như vậy. Cũng không biết vì sao, anh đứng lặng một lát, giày da vẽ một hình bán nguyệt lên mặt đất, nhanh chóng đi về phía cửa hầm đỗ xe.
"Hạ Tấn, đẩy lùi cuộc hẹn lát nữa đi."
"Vâng thưa tiên sinh." Hạ Tấn vội vàng đuổi theo.
"Các cậu cứ về trước đi." Chu Tử Tiện nhàn nhạt nói: "Tôi... có một việc gấp cần làm."
*****
Mặc dù còn chưa được nửa chỉ tiêu mình đặt ra, nhưng mình vẫn quyết định up chương mới, vì đã quá lâu rồi. Mình vốn định là xong TG1 sẽ có ít phúc lợi cho mọi người, bây giờ xem ra là sẽ không có nữa.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.