Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Đang là cuối hè, gió đêm mang theo tiếng côn trùng kêu vang, như tiếng thì thầm của màn đêm. Hương hoa linh lan nhẹ nhàng xen kẽ trong tiếng côn trùng, như tơ lụa, vốn thanh đạm, nhưng khi vào mũi Tần Sơ, chỉ có ngọt ngào.
Dường như anh đang ở trên mây, chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại trằn trọc trên môi, mềm đến mức như chỉ cần một miếng là nuốt hết được.
Nếu là bình thường, chắc là anh cũng sẽ không khách khí mà nuốt luôn vào bụng. Nhưng bây giờ thiếu nữ lại chủ động hôn anh, anh hoảng hốt cảm thấy như mình còn đang ở trong mơ.
Thật cẩn thận mà ôm lấy thân thể mềm mại kia, Tần Sơ không dám cử động quá mạnh. Khi cái lưỡi thơm tho kia liếm láp quanh môi anh một vòng, định chui vào miệng anh, anh bèn mút chặt lấy nó theo bản năng.
"Ưʍ..." Mạnh Nhiên hừ nhẹ, hàng mi dài run khẽ. Cô nâng mắt, chỉ thấy một ngọn lửa bùng cháy trong mắt Tần Sơ.
"Anh làm em đau..."
"Được rồi." Anh mở đôi môi mòng, lưỡi to cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô: "Anh sẽ nhẹ một chút."
Tiếng thầm thì mơ hồ nhẹ nhàng vang lên giữa đợt triền miên liếm mút của hai người. Đầu của Mạnh Nhiên bị bàn tay to giữ chặt, làm cô không thể không ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, để mặc anh hôn môi. Hô hấp ngày càng dồn dập, tinh thần cũng dần mê mang.
Trừ lúc "chiến tranh" ra, đây là lần đầu cô chủ động.
Dường như nghĩ đến chuyện này, Tần Sơ càng dùng sức mà hôn cô: "Nhiên Nhiên, em sẽ ở bên anh, đúng không?" Anh không muốn nghe câu từ chối, cũng sợ đây chỉ là một mối tình đơn phương của anh.
Mạnh Nhiên đỏ mặt, không nhịn được mà nhéo hông anh một cái: "Lúc này rồi mà vẫn muốn em phải nói thẳng à?"
Chẳng lẽ anh còn muốn cô không xấu hổ mà nói rằng, cô đồng ý ở bên anh, thậm chí đồng ý... ở đây...
Lời còn chưa dứt, cô cảm giác được cơ ngực của người đàn ông chấn động. Anh siết chặt lấy cô, như muốn để cô hòa làm một với anh.
Nụ cười nhẹ và hơi thở nồng cháy phả vào sườn cổ của thiếu nữ. Cô như bị điện giật, ngay sau đó là sự lạnh lẽo chợt ùa đến giữa hai chân. Bàn tay to kéo quần lót của cô xuống, thăm dò vào trong.
Tần Sơ bế cô đặt lên đùi, thở dài: "Được, chúng ta không phải nói nữa. Làm đi."
Anh hành động nhanh chóng, giải phóng côn th*t, để quy đ*u thẳng tắp, to như trứng gà ở giữa đùi thiếu nữ. Bàn tay to xoa nắn mông nhỏ, thân mình Mạnh Nhiên bèn không tự chủ được mà lay động. Miệng nhỏ bị hôn, thỏ trắng trước ngực cũng bị bàn tay to lôi ra từ trong vạt áo. Chân tâm mềm mại bị quy đ*u va chạm từng chút một, chỉ mới một lát đã ướt đẫm.
Lâu lắm chưa thân mật với anh, ký ức của thân thể vốn đang ngủ say lại sống dậy một lần nữa. Dường như cảm giác được thằng nhóc nóng hôi hổi kia, âm hộ nhỏ non nớt bèn hút một cái, hận không thể lập tức tìm vật gì đó cứng cứng để ngậm lấy.
Mạnh Nhiên không nhịn được, lại véo một cái vào hông anh: "Đã nói là... làm cơ mà?"
"Không kịp chờ à?"
Cô xấu hổ trong lòng, nhưng lại không muốn bị xem nhẹ. Không nói hai lời, cô cầm lấy côn th*t lớn kia, đưa nó vào giữa hai chân mình, còn nhướng mày khiêu khích: "Cọ mãi mà chả thấy vào, anh bất lực rồi à?"
Vết sẹo lành thì quên nỗi đau, cô đã quên lúc trước Tần Sơ lăn lộn cô thế nào.
Ngay lập tức, thiếu nữ không nhịn được mà thảng thốt kêu lên một tiếng, thân thể bay lên không. Người đàn ông bắt lấy cô, nhấn xuống một cái, thằng nhóc lớn đâm chọc mãnh liệt, mở vách tường chật hẹp ra, "phụt" một cái, như cắm xuyên bụng nhỏ của cô!
"Duma, xong đời, quên mất là không được khích tướng anh chàng này..." Đầu váng mắt hoa, Mạnh Nhiên chỉ kịp nghĩ được một câu như thế. Cô bị ấn chặt trên đùi người đàn ông, run rẩy theo sự đâm chọc hung ác bên dưới. Đôi thỏ trắng lộ ra bên ngoài cũng lay động, tạo ra sóng nhũ d*m đãng.
Anh làm càng ngày càng nhanh, càng ngày càng sâu, thậm chí cô còn bị đâm đến mức bắn cả người lên. Mỗi lần rơi xuống, Tần Sơ lại cố tình nắm lấy mông cô mà mạnh mẽ ấn xuống giữa háng, lần đâm chọc nào cũng thẳng vào hoa tâm. Không đến mười phút, Mạnh Nhiên đã buông vũ khí, đầu hàng.
"Không, không được... Ưm ưm, a... Em không được rồi..."
"Em nói ai bất lực cơ?" Lúc này Tần Sơ mới nhàn nhạt mở miệng.
"Nói em, nói em, được chưa..." Thiếu nữ vô cùng đáng thương mà xin được khoan hồng: "Em sai rồi, em nói mê ấy mà, anh tốt bụng, đừng so đo với em mà..."
Tần Sơ thấy thế, vừa buồn cười vừa thấy lạ: "Nhận lỗi nhanh như vậy à?"
Không phải là trước đó cô cũng phải đấu với anh chán chê rồi mới chịu bỏ qua à?
Như đọc được suy nghĩ của anh, Mạnh Nhiên liếc xéo anh một cái: "Lúc trước anh là người ngoài."
Không thể yếu đuối trước mặt người ngoài, còn người nhà thì da mặt không quan trọng.
Hiểu được ý của cô, Tần Sơ cảm thấy ấm áp. Nhưng động tác giữa háng anh vẫn không giảm tốc, chỉ cởi áo khoác ra trải xuống đất, vừa thọc vào rút ra vừa đặt thiếu nữ xuống, đè lên người cô, tiếp tục "công chuyện".
Hoa linh lan tươi tốt, Mạnh Nhiên nằm xuống, mùi hoa thanh u quấn quanh chóp mũi. Triền miên giữa biển hoa, vốn là một chuyện lãng mạn mà sắc tình biết bao nhiêu, nhưng bây giờ đã là cuối mùa hoa, theo cử động phập phồng của người đàn ông, hoa rụng lả tả.
"Ưm, cái... cái gì..."
Mạnh Nhiên cảm nhận được cánh hoa trượt xuống theo thân thể lả lướt quyến rũ của cô, rơi xuống đất, cũng có mấy đóa trượt vào giữa hai chân.
"Ưm a, ưʍ... Đợi, đợi đã... Ngứa..."
Nhưng đúng lúc này, Tần Sơ rút cả cây côn th*t ra, rồi lại ưỡn eo, đâm một cú lút cán. Mấy đóa hoa nhỏ vướng lên thân gậy, Mạnh Nhiên chưa phản ứng kịp, đã bị đưa hết vào âʍ ɦộ non nớt.
Cô lập tức nóng nảy, xoắn mình giãy giụa: "Cánh hoa, cánh hoa chui vào rồi!"
"Cái gì cơ?" Dường như Tần Sơ hơi khó hiểu.
Thiếu nữ vừa gấp gáp vừa hoảng sợ, đỏ cả vành mắt: "Vừa rồi anh đút cả cánh hoa vào chỗ đó."
"Chỗ đó là chỗ nào cơ?"
"Đương nhiên là âʍ ɦộ nhỏ."
Vừa nói xong, cô nhận ra mình đã trúng kế. Người đàn ông cười khẽ, xoa xoa mặt cô: "Hóa ra, bên trong âʍ ɦộ nhỏ của Nhiên Nhiên vẫn còn ẩn giấu những thứ khác."
Khốn nạn... không đúng, biếи ŧɦái!!
Tên khốn nạn nào đó lại sướиɠ vô cùng. Lấy đất làm giường lấy trời làm chăn, giữa cánh đồng bát ngát không người anh có thể tận tình mà âu yếm cô, đùa bỡn cô, thậm chí chà đạp cô, mà cô lại tươi tắn như vậy, động lòng người như vậy.
Anh không hề để ý đến sự kháng nghị của Mạnh Nhiên, tiếp tục hung hăng mà đâm chọc vào bên trong. Vì sự va chạm mãnh liệt, cánh hoa nhanh chóng nát nhừ. Thiếu nữ nhớ đến vật lạ trong âʍ ɦộ nhỏ nhắn nên hoa huyệt mẫn cảm lạ thường, chỉ có thể liên tục đấm lên bả vai kiên cố của anh: "Biếи ŧɦái, lưu manh, cầm thú... Em muốn chia tay!"
"Bây giờ em là của anh."
Tần Sơ thấp giọng, hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ đang không ngừng khép mở kia. Yên tâm, tuyệt đối không thể chia tay, em đừng hy vọng hão huyền!
***
Không đến nửa tháng sau, Mạnh Nhiên phát hiện mình mang thai.
Chắc là trúng vào cái ngày ở bãi cỏ linh lan ấy. Nắm chặt lấy que thử thai, cô hơi ngây ngốc.
Đúng là ông trời thích trêu ngươi. Hồi trước Mạnh phu nhân dùng mọi thủ đoạn, dùng cả thuốc trợ tinh mà vẫn không thể làm cô mang thai. Bây giờ, mới một lần như vậy, thân thể của cô lại có thêm một sinh mệnh nhỏ.
Cô do dự, không biết nên làm gì. Khuôn mặt của người kia hiện lên trong đầu, ít nhất... bây giờ cô không cô đơn nữa.
Cô chậm rì rì mở máy truyền tin, chậm rãi nói chuyện mình mang thai với Tần Sơ, rồi lại chậm rì rì ra khỏi tòa nhà.
Hôm nay cô không phải trực, Tần Sơ lại đến quỹ từ thiện. Đứng dưới lầu mười phút, cô thấy một bóng người cao lớn cứng cáp chạy đến chỗ cô.
Trên trán anh còn vương mồ hôi, hiển nhiên là do chạy gấp đến, cả cà vạt cũng hơi xộc xệch.
Đúng là đồ ngốc, thiếu nữ không tự chủ được mà nhếch khóe môi.
"Đứng lại." Cô bỗng nhiên nói.
Tần Sơ không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe lời mà dừng lại: "Nhiên Nhiên, chúng ta..."
Chúng ta kết hôn đi. Năm chữ ngắn ngủi cuồn cuộn trong cổ anh, thấy dường như Mạnh Nhiên có chuyện cần nói, bèn mạnh mẽ đè lại.
"Không cần gấp, để em làm một việc đã."
Một bước, hai bước, ba bước... Giữa bọn họ là một khoảng cách không dài, nhưng với cô, lại từng là một trời một vực.
"Đến đây đi." Cô nhẹ giọng nói.
Anh đi về phía cô, mà cô cũng nhẹ nhàng cất bước, đi đến trước mặt anh.
"Nhiên Nhiên, chúng ta kết hôn đi."
"Không được, em mới 18 tuổi."
"Thế thì chúng ta có thể đính hôn trước."
"Nhưng em không mua nổi nhẫn đính hôn."
Nhìn nụ cười tinh ranh mà dịu dàng trên mặt cô, cuối cùng Tần Sơ cũng không nhịn được nữa, ôm cô lên, xoay vài vòng tại chỗ.
Ánh mặt trời chói lóa, tiếng cười của cô thanh thúy như bồ câu trắng.
"Anh không cần nhẫn của em, anh chỉ cần em."
Tần Sơ nhìn cô chăm chú, trong mắt như phản chiếu cả thế giới:
"Anh yêu em, Nhiên Nhiên."
*****
Mọi người hãy đoán thử xem, nội dung của chương sau là gì nào? :>
Vì sắp đến plot twist, nên chương này được 20 vote mình mới up chương mới nhé ^^