Đặc Công Hoàng Hậu

Chương 47

Cô nhìn hai người trước mặt đánh giá. Mẹ thì quý phái, kiêu ngạo. Con thì chảnh chọe, lại còn lạm dụng mấy thứ phụ tùng. Cô nhìn Yên Vân mà lóe con mắt vì vòng vàng nhiều quá mà.

- Thôi được rồi. Bây giờ cũng tới bữa, chúng ta đi vào ăn thôi. Đi - Huyền Nhung Á biết Nhị phu nhân và Yên Vân muốn gây khó dễ cho cô nên liền can ngăn kêu gọi vào dùng bữa.

Cô đứng lên đi ra phía sau nhà rửa tay rồi ngồi vào bàn.

Bữa cơm đạm bạc chỉ có vài ba món. Cô nhìn qua thật sự cũng không muốn ăn nhưng dẫu sao cũng là bữa cơm gia đình, ăn một chút vậy.

- Đây, của con - Mẹ cô đưa đến cho cô bát cơm đầy. Bà gắp cho cô thịt, nhìn cô ý muốn cô thử ăn xem.

- Tương nhi không ăn sao? - Cô trước khi đυ.ng đũa thì hỏi về em trai mình.

- Tương nhi không muốn ăn cùng chúng ta. Sau bữa mẹ sẽ mang thức ăn ra cho nó

Cô gật gù, cầm đũa gỗ lên ăn một miếng thịt mẹ mình làm. Đúng hơn thì là... mẹ của chủ nhân thân thể này.

Món ăn này rất con, đúng khẩu vị của cô. Cô vui vẻ mỉm cười ăn hết chén cơm đầy đó.

Bữa cơm gia đình thân mật nếu không có sự hiện diện của hai mẹ con kia thì đối với cô là tuyệt hảo.

Ăn xong cô mặc kệ hai mẹ con kia đang dọn dẹp mà theo mẹ ra vườn

.

- Tương nhi, ăn cơm nào - Thằng bé nghe thấy ăn cơm lập tức co người muốn tránh né.

- Sao vậy mẹ? - Cô bước đến gần Huyền Nhung Á

- Nó lại không chịu ăn cơm - Bà đặt bát cơm lên thành hồ thở dài.

Cô đi đến gần cậu bé, cúi ngưòi nhìn sát mặt cậu

- Tương nhi, đệ có nhớ tỷ không? - Cô dùng giọng nói thật thân thiện nói chuyện với cậu bé. Cậu liền ngẩng mặt quan sát cô rồi lâc đầu.

- Ta là tỷ tỷ của đệ a - Cô ngiêng đầu nở nụ cười tươi rói, quay lại phía mẹ mình ý bảo mẹ mau rời đi. Bà ấy gật đầu rồi đi

- Tỷ tỷ... - Yên Tương nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ lặp lại

- Phải, tỷ tỷ của đệ - Cô ngồi xuônhs bên cạnh cậu, vuốt tóc cậu

- Tỷ tỷ của Tương nhi? - Cậu bé hỏi lại lần nữa

- Phải, Tương nhi ngoan. Đệ có muốn chơi với tỷ tỷ hay không? - Cô cúi người nhặt trái bóng dưới đất lên vẫy vẫy hỏi cậu

- Tỷ chơi với ta sao? - Mắt cậu lập tức sáng bừng lên

- Phải. Chúng ta đi - Cô kéo tay cậu đi đến một bóng cây lớn trong vườn.

Cô chơi cùng Yên Tương cả một lúc lâu. Cô nhận thấy có vẻ như đứa trẻ này bị trầm cảm nhẹ, vì không có ai chơi với nó nên nhưng vậy. Bằng chứng là khi chơi với cô Yên Tương vô cùng vui vẻ và cười rất nhiều hơn nữa còn rất năng động.

Cô thoải mái chơi với cậu bé mà không để ý đến 2 đôi mắt căm tức nhìn cô

.

- Tương nhi đã mệt hay chưa?

- Tương nhi đói - Cậu xoa xoa bụng của mình.

- Vậy chúng ta đi ăn

Cô phất tay gọi Liên hoa tới, lệnh cho liên hoa lấy nước đến cho cô và Yên Tương rửa mặt. Lục hoa thì làm chút thức ăn nóng.

Cô dắt Yên Tương vào trong bếp lấy thức ăn cho cậu ăn.

-----------Tuyến phân cách Hoàng cung------

Lăng Vô Thần rất buồn bực vì cô rời đi về thăm cha mẹ. Lúc cô đi thì hắn lại bớt việc, định âu yếm cô thì lại chẳng thấy cô đâu. Không biết làm gì đành lăn lộn với hai con ở điện Trường thọ, không thì rảnh rỗi đi tìm việc làm gϊếŧ thời gian.