Khi trời chập tối cô cùng Lục hoa trở về phòng nghỉ ngơi còn Thái Hậu thì tiếp tục ở lại khấn phật.
Nghỉ mệt được tầm nửa canh giờ thì trời nổi gió, tâm trạng của cô ngưng đọng.
Cô bước ra ngoài nhìn xung quanh một lát rồi bước vào lấy thứ gì đó rồi lại bước ra. Cô đi đến cái hồ nhỏ gần đó đứng nhìn lên mái nhà. Gió không ngừng thổi càng lúc càng mạnh hơn. Từ từ trời tối hẳn đi, những đám mây đen sì kéo đến.
Bụp... nghe đâu đó tiếng va chạm nhỏ, cô không quay lại vì cô biết đó là cái gì.
- Hừ, cũng biết mà đứng ở đây - Đằng sau là một nữ tử áo đen, che mặt kín mít lạnh lùng hỏi cô
- Cô quay lại làm gì? - Cô nhàn nhạt chống tay lên thành hồ nhìn phía xa xăm
- Cô lẽ ra phải biết lý do ta quay lại chứ? Thêz nào? Bất ngờ lắm sao? - Người đang nói chẳng ai xa lạ mà chính là Hạ Chiêu Linh. Ả rõ đã đi đến Đại Ngụy rồi mà lại vác xác quay trở lại chẳng hiểu để làm gì
- Ta không biết
- Hừ, bớt giả ngây với ta đi Yên Anh Thy. Cô phá hỏng kế hoạch của ta, ta quay lại hỏi tội cô - Giọng của ả ngày càng lạnh và sắc hơn.
Cô im lặng, từng cơn gió lướt qua như muốn để lại vết cắt rướm máu trên mặt cô. Thật rát!
- Ngươi không sợ chết đi? - Cô quay người lại nhìn Hạ Chiêu Linh
Đang định nói gì đó thì từ xa có một ni cô đi đến. Hạ Chiêu Linh nhảy phóc lên cành cây.
- Hoàng quý phi nương nương - Ni cô thấy cô đứng đó thì liền cúi đầu hành lễ.
Hạ Chiêu Linh từ trên cây nhảy xuôngd đứng ngay sau vị ni cô đó.
- A, thích khách.... ưʍ..m - Ni cô nhìn thấy ả liền hét lên một tiếng. Ả ngay lập tức bịt mồm ni cô, rút từ hông ra con dao nhỏ
- Ngươi định làm gì? - Cô hốt hoảng nhìn con dao của ả để kề cổ vị ni cô
đang sợ hãi giãy dụa
Hạ Chiêu Linh không nói, ánh mắt ả trông tàn ác vô cùng... Xoẹt... con dao cứa một đường giữa cổ vị ni cô. Máu tươi chảy xuống thấm vào áo. Người đó ngã rạp xuống đất, máu tràn cả ra đất.
Hạ Chiêu Linh đá bay người vị ni cô xuống hồ kêu cái... Bõm... thật lớn... Ầm... ầm... sấm sét nổ vang trời. Cô mở to mắt nhìn Hạ Chiêu Linh đang tiến về phía mình.
Cô nheo nheo mắt đưa tay ra đằng sau nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ. Cô đang mang thai nên không thích hợp để đánh nhau. Nhưng không có nghĩa cô không đánh nhau được. Hạ Chiêu Linh cô biết ả vốn yếu hơn cô, nhưng lựa chọn thời điểm cô đang mang thai 6 tháng mà ra tay thì... quả không lường trước được.
Hạ Chiêu Linh nhảy xổ đến vung dao về phía cô. Cô xoay người qua một bên né con dao của ả.
Vυ't.... thanh kiếm sắc bén của cô vung lên hướng về phía ả mà bổ xuống.
Hạ Chiêu Linh cũng nhanh chóng né được. Hai người giằng co trong thời tiết gió mạnh mưa lớn đang trút xuống.
Cuối cùng vì quá mệt nên cả 2 đành bỏ vũ khí đầu hàng. Yên Anh Thy đang mang thai sức khỏe không tốt còn ả kia chẳng biết vì sao yếu như vậy. Dằm mưa chút xíu đã gục
- Hừ... yếu ớt như vậy? Ngươi cũng không đủ bản lĩnh làm gián điệp đi - Cô nhếch môi khinh bỉ ả.
- Ngươi còn nói?
Hạ Chiêu Linh chưa nói hết câu thì từ xa tiếng gọi tìm người vang lên tới tấp. Hầu hết đều là đang tìm cô.
Hạ Chiêu Linh đứng dậy muốn trốn nhưng cô lại đứng ngay sau ả giữ lấy góc áo
- Chạy sao?
-----
Đố m.n Hạ Chiêu Linh có thoát được hay không? Nếu ả phải chết thì sẽ chết thế nào???