Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 27: Sóng gió

"Đau, đau chết nàng rồi a " đây chính là cảm giác đầu tiên khi nàng có ý thức trở lại.

Toàn thân ê ẩm, các khớp xương như bị tháo ra vậy.

Nàng cảm giác thấy tay mình bị ai đó nắm chặt, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng bao phủ.

Bàn tay này thật nhỏ nhắn, thật mềm mại không giống tay của lão công nàng nha.

" Nước... Ta muốn uống nước... " nàng mở miệng, nhưng lại phát hiện cổ họng có chút khó chịu, giọng nói cũng khàn đi.

Sau đó bên tai vẳng đến tiếng của một cô nương :

- Tam ca.. Tam ca..., tam tẩu tỉnh rồi, mau ... Mau rót nước

Lúc này nàng mới khẽ mở mắt, đầu tiên chỉ là hình bóng mơ hồ, lát sau mọi thứ mới có vài phần chân thực.

Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là khuân mặt của một tiểu cô nương, cũng chạc tuổi nàng a. Nàng thấy cô nương ấy cứ luôn miệng gọi " tam ca, tam tẩu " mà chả hiểu gì.

Rồi đột nhiên cả người nàng rơi vào vòng tay của ai đó, hơi ấm quen thuộc khiến nàng nhẹ nhõm.

Không biết đến bao lâu bên tai chuyền đến giọng nói mơ hồ :

- Vân nhi, ngoan, mở miệng... Ta giúp nàng uống nước.

Nàng bất giác làm theo, thần trí cứ mơ mơ hồ hồ, giọng nói bên tai cũng lúc gần lúc xa.

Rồi môi chạm vào dòng nước mát, từ từ như vậy, nước đi vào khoang miệng. Nhưng nàng phát hiện ra mình không có sức để uống.

" khụ... Khụ ... "

Cứ như vậy nàng gập người ho khan hai tiếng làm chăn, đệm bị ướt một mảng lớn.

Sau đó nàng cảm thấy một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lưng mình, bên tai lại truyền đến giọng hắn :

- Y Dao, mau chuyền Thái Y.

- Dạ.

Nàng nhìn thấy bóng dáng cô nương kia biến mất sau cánh cửa, lúc này bên tai bị một luồng khí nóng bao phủ :

- Vân nhi, nàng không được xảy ra chuyện gì... Không được ngủ... Chẳng phải ta đã từng nói, nàng chính là của Mặc Kỳ Phong ta sao, vậy nên khi ta chưa cho phép nàng không được làm tổn thương đến chính mình, không được xảy ra chuyện gì...

Chỉ nghe được đến đây nàng lại ngất đi. Lần thứ hai tỉnh lại, hơi ấm quen thuộc đã không còn, chỉ còn lại cảm giác mơ hồ. Đau buốt của cánh tay và toàn thân truyền đến.

Không biết qua bao lâu, nàng liền nghe thấy tiếng của lão công mình và một người nam nhân nói chuyện.

- Hoàng Phi sao rồi ?

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Phi là do hít vào quá nhiều khí độc, lại không đẩy ra kịp thời, khí độc thấm vào đại não nên thần trí mới mơ mơ hồ hồ như vậy. Nội trong bảy ngày mà không tìm được Ngọc Liên Y e rằng..._ nói đến đây người nam nhân càng cúi thấp đầu hơn, thấp đến nỗi vuông góc với sàn nhà _ Mà cánh tay bị thương của nương nương vì dùng lực quá độ giờ đã rách miệng, lại bị khí độc ngấm vào. Chỉ sợ không phế đi sẽ lở loét mà ch... Chết. Vi thần... Bất lực... Mong Hoàng Thượng tha tội.

" Rắc " cả chiếc cốc sứ trong tay đã bị Mặc Kỳ Phong bóp nát, máu đỏ cứ như vậy đua nhau chảy ra :

- CÚT, PHẾ THẢI.

Người nam nhân sợ đến suýt tè ra quần, nhận được câu này lập tức bò ra cửa.

Bấy giờ Thiên Kiệt cũng từ ngoài bước vào, cúi người hành lễ :

- Hoàng Thượng.

- Điều tra được gì ?

Lúc này Mặc Kỳ Phong đã lấy lại được bình tĩnh, một chút cũng không quan tâm đến tay bị thương của mình, hướng ánh mắt lãnh đạm đến đáng sợ nhìn Thiên Kiệt.

- Bẩm Hoàng Thượng, thần không tìm được bất cứ thứ gì trên xác 6 Hắc y nhân kia, chỉ phát hiện cổ tay của tất cả đều có điểm chung là hình xăm đầu mãnh thú, thần chưa từng thấy qua. Vả lại trong miệng mỗi tên có dấu thuốc độc, e rằng bọn chúng đã lường trước không có đường lui nên phòng khi hỏng chuyện sẽ tự sát...

Nói đến đây Thiên Kiệt bỗng quỳ xuống :

- Hoàng Thượng, là do thần không có mặt kịp thời, không bảo vệ tốt Hoàng Phi. Thần xin chịu phạt.

- Lỗi không nằm ở ngươi, đứng lên đi. Bây giờ cũng không phải lúc nói đến việc thưởng phạt. Chuyện Hắc y nhân hãy bỏ lại. Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm Ngọc Liên Y cứu Vân nhi.

- Dạ.

Nói xong, bóng hình Thiên Kiệt liền biến mất sau cánh cửa.

Chuyện là hai ngày trước Thiên Kiệt được hắn phái đi " nằm vùng " ở Giang Nam để điều tra vài việc. Không ngờ trong cung có biến. Khi Thiên Kiệt biết tin phóng ngựa về thì đã là ngày hôm sau.

Lại nói đến phía nàng. Sau khi nghe đoạn hội thoại của hắn và nam nhân kia cả người đã cứng đờ.

Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy. Chính xác là nàng đã ngủ mê ba ngày hai đêm. Trong khoảng thời gian ấy rốt cuộc đã xảy ra những gì ? Nàng như thế nào lại trở thành một phế vật ?.

Cứ như vậy càng nghĩ càng mơ hồ, trong chốc lát nàng cảm thấy đầu mình như bị ai đó đập thật mạnh vậy, đau đến ngất lịm. Trước khi chìm vào vô thức nàng chỉ kịp thấy thân ảnh quen thuộc của ai kia đến bên mình.

•••••••••••••••••••

Ngày hôm sau, trong Vũ Khánh cung :

Thiên Kiệt mở lới :

- Hoàng Thượng tha tội, tung tích của Ngọc Liên Y ngàn năm một chút thần cũng không tìm được. Chỉ biết ở những nơi hàn băng, núi tuyết quanh năm may ra mới tìm được nó.

Nghe Thiên Kiệt nói hắn cũng không có phản ứng gì. Thật ra, hôm qua sai Thiên Kiệt đi tìm Ngọc Liên Y hắn cũng đã biết sẽ không tìm được manh mối gì.

Ngọc Liên Y chính là thảo dược ngàn năm được hàn khí của băng tuyết cất dưỡng mà thành. Chuyên sinh trưởng ở những nơi bão tuyết quanh năm, rải rác khắp nơi. Thật sự Ngọc Liên Y cũng không khó tìm, đều có bán ở các y quán, trong cung cũng có không ít, được bảo quản trong phòng băng. Nhưng Ngọc Liên Y cao tuổi nhất trong cung cũng chỉ có 400 năm còn lại đều không đáng nhắc tới. Nó có hình dáng như hoa sen, nhưng to và lạ hơn một chút. cánh hoa màu lam, càng cao tuổi màu sắc càng bắt mắt. Quý giá hơn Nhân Sâm nhiều.

Thật sự giờ phút này thứ quan trọng nhất lại không tìm được tâm trạng của hắn càng tệ hơn. Đã ba ngày hắn không lên triều. Văn võ bá quan chính vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ. Vì sao ư ? Đương nhiên là vì sợ Hoàng Thượng là hắn sẽ bước theo vết xe đổ của Trụ Vương năm xưa, sẽ bị Tô Đắc Kỷ là nàng mê hoặc, làm cho thần trí điên đảo, bỏ bê triều chính.

[ Song : Đắc Kỷ, Thụ Vương. Cái này chắc ai cũng bít. Nếu có bạn ko hiểu thì lên mạbg tra nha ^_^ ]

Lúc này, bên ngoài bỗng có nô tỳ chạy vào :

- Bẩm Hoàng Thượng, Thái Tử Ngạo Quốc xin được cầu kiến.

- Bảo hắn đến Ngự Thư Phòng chờ ta,_ Thiên Kiệt, mau gọi Xuân Yến và Y Dao đến chăm sóc Vân nhi_ lập tức di giá Ngự Thư Phong.

Chỉ nghe hai tiếng " Dạ " hai bóng hình liền lùi đi.

Thật ra, ba ngày qua trong cung đã xảy ra không ít biến cố. Vì buổi so tài ấy gặp thích khách mà sứ giả các nước trúng độc, tuy không có người thiệt mạng nhưng suy cho cùng gặp thích khách lại ở chính trong Hoàng Cung canh phòng nghiêm ngặt của Mặc Quốc, muốn không liên quan cũng khó tránh. Bọn họ chính là muốn đòi một câu trả lời thích đáng từ phía Kỳ Phong hắn nhưng trong ba ngày qua, một chút động tĩnh cũng không có. Hôm nay Phương Kỷ đòi gắp hắn e rằng cũng là vì việc này.

Một lát sau, trong Ngự Thư Phòng đã có bóng hình của hai nam nhân.

Phương Kỷ lên tiếng trước :

Hôm nay Phương Kỷ ta đến đây diện kiến Hoàng Thượng không phải để đòi lời giải thích từ phía người, mà muốn bàn với Hoàng Thượng một vấn đ, mà ...

Đây chính là đòn phủ đầu a hoàn hảo a.

- Có gì nói thắng, ngươi và ta đều không phải người thích vòng vo.

Mặc Kỳ Phong ung dung ngồi trên ngai vàng, cắt ngang lời nói của Phương Kỷ.

- Ha... Ha... Quả nhiên Hoàng Thượng là người ngay thẳng. Vậy ta cũng không phải vòng vo làm gì. Hôm nay đến đây là vì biết được Hoàng Phi trúng độc, cần Ngọc Liên Y để chữa trị. Thật trùng hợp, ở Ngạo Quốc ta lại có vùng Băng Xuyên, bão tuyết quanh năm, chính là nơi Ngọc Liên Y sinh trưởng. Lần này đến diện kiến là muốn ngỏ ý muốn Hoàng Thượng đưa Hoàng Phi đến Ngạo Quốc ta chữa trị, vừa cứu được người, mà ban giao hai nước lại càng thêm hữu hảo. Chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao ? Hoàng Thượng thấy thế nào.

Phương Kỷ vừa nói, tay vừa gõ nhẹ từng nhịp lên bàn.

- Không ngờ Thái Tử lại hết lòng vì ban giao hai nước như vậy. Người làm Hoàng Thượng như ta đây cung kính chi bằng tuân mệnh. Sáng mai lập tức khởi hành.

•••••••••••••

Ở Vũ Khánh cung :

Y Dao :

- Xuân Yến, cô mau mang nước đến đây, ta phải lau người cho tam tẩu.

- Dạ.

- Nhanh lên a.

" Hoàng Thượng giá đáo ". Sau tiếng hô ấy, nam nhân mặc Long bào lại từ từ bước vào.

- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế.

- Tất cả lui hết ra ngoài. Không có lệnh của ta không ai được phép vào.

- Dạ.

Sau một loạt tiếng bước chân, Vũ Khánh cung lại trở về yên lặng.

Hắn đi đến bên giường, nhìn nàng - nữ nhân khiến hắn lo lắng, khiến hắn tức giận, khiến hắn động tâm. Nhưng giờ đây, khắc hoạ nơi đáy mắt hắn chỉ là khuân mặt nhợt nhạt, bờ môi khô nứt.

Hắn khẽ cúi người ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn " Vân nhi, nàng không được bỏ ta lại, không được vô trách nhiệm như vậy. Tiến vào trái tim sắt đá của ta, làm tan chảy nó rồi biến mất. Ta không cho phép... Không cho phép."

Cứ như vậy hắn ôm nàng thϊếp đi. Dù đã hai đêm không ngủ nhưng khi nàng cử động hắn đều giật mình tỉnh dậy.

Nhìn nữ nhân đang trong lòng mình, hắn bất giác cúi đầu, nói nhỏ bên tai nàng :

- Vân nhi, ngày mai ta và nàng sẽ đến Ngạo Quốc, chẳng phải nàng từng nói muốn đến đó chơi thử một lần sao ?. Bây giờ có cơ hội rồi, nhất định phải khỏe lại, hiểu không ? ...

.

.

.

.

_______________

Hết chap 27:

Ta nói nha Các Tình Yêu. Ngày mai chính là tròn 7 tháng ta bắt đầu viết truyện. Thật sự là muốn ngày mai mới ra chap này cho nó ý nghĩa, nhưng mà bị giục kinh quá thế là đành thức đêm viết nốt [ thật ra là ta lười >_< ].

Mà nói thật nghỉ viết lâu như vậy ta thấy nhớ tr lém. Chap này lời văn của ta nó cứng cáp hơn một tý [ chính là hay hơn bình thường một tý ] [ ta tự kỉ ấy mà, kệ ta đi ].

Các Tình Yêu nhớ vote và cmn đó. Nếu không ta dỗi á. Thui, đùa tý, mọi người đọc truyện vui vẻ.