Cứ như vậy, nàng đút, hắn ăn. Đến khi hộp cơm nhẵn thín nàng mới hài lòng, cầm khăn lau tay, quay sang hỏi hắn, mặt rất đắc ý :
- Chàng thấy tay nghề của ta như thế nào ?
Hắn cúi xuống nhìn cái bụng của mình khẽ nhếch môi :
- Không tệ, các món này rất lạ miệng.
Nghe câu trả lời của hắn, nàng không vừa lòng, bĩu môi :
- Hừ " không tệ " phải nói là quá ngon, chàng là đồ không biết thưởng thức. Ta lần sau... Không đúng, sẽ không có lần sau ta xuống bếp làm cơm cho chàng nữa.
Hắn nhìn điệu bộ tức giận của nàng " sao mà đáng yêu đến thế ". Không tự chủ đưa tay lên nhéo nhéo chiếc má mềm mại, phúng phính :
- Phải, phải. Rất ngon. Lần sau hãy làm tiếp.
Nàng hài lòng, đưa khăn trên tay lên lau miệng giúp hắn. Nhìn cánh tay nàng bị thương, ánh mắt hắn dần tối đi, khẽ đưa tay vuốt ve nơi bị thương ấy. Giọng nói trở nên nghiêm túc :
- Nàng thật hiếu thắng, để mình thành ra thế này. Cuộc so tài ngày mai hãy hoãn lại. Đến khi nàng bình phục hẳn hãy tổ chức.
Nàng nhìn vào đôi mắt sâu hút kia, trong lòng khẽ động tâm, hắn là đang lo cho nàng, cả người dần dựa vào lòng hắn, giọng nói cũng ôn nhu như nước :
- Chàng đừng lo. Ta là ai chứ ? Là nương tử thông minh, khả ái, đáng yêu nhất trên đời của chàng. Chỉ có vết thương nhỏ này thì thấm vào đâu. Ngày mai, ta sẽ khiến Ngạo Quốc lui binh trăm dặm, không còn dám mở miệng uy hϊếp Mặc Quốc ta.
Hắn dang tay ôm nàng, khuân mặt [1] tựa tiếu phi tiếu, nói :
- Mạnh miệng vậy sao ?
- Đây không phải mạnh miệng mà là tự tin.
- Thật ?
- Thật
[1] tựa tiếu phi tiếu : cười như không cười
Nàng cả người dựa vào lòng hắn, không biết qua bao lâu trên mặt vẫn giữ nụ cười ngủ thϊếp đi.
Đến khi mở mắt, trời đã sáng từ bao giờ, nhìn qua lớp rèm von nàng thấy Xuân Yến và cung nữ tất ba tất bật đi đi lại lại. Trên tay bọn họ cầm hết y phục lại đến trang sức, nhìn là biết chuẩn bị cho ai.
Nàng ngồi dậy, vươn vai một cái, chỉnh sửa lại y phục, đứng dậy vén rèm bước ra.
Xuân Yến thấy nàng dậy sớm trợn mắt há miệng nói :
- Tuyết Vân, từ khi vào cung, đây là ngày đầu tiên ta không phải gọi muội dậy nha.
Nàng chỉ cười cười tiến đến thau nước rửa mặt. Sau đó ăn qua loa [2] tảo thiện. Liền đứng lên trang điểm, vận y phục.
Nàng hôm nay vận một thân bạch y. Cũng chả phải lần đầu mặc màu này, nhưng khác với mọi lần, lần này nàng đích thân sai người may theo y nàng.
Bộ xiêm y được làm bằng tơ lụa thượng đẳng, nhẹ nhàng thoát tục. Phần thân dưới nàng bảo người dùng vải von làm, bên trong mặc chiếc váy đặc biệt dài ngang đầu gối, để lộ bắp chân trắng ngần, mịn màng. Hai cánh tay ngọc ngà cũng được lớp áo von mỏng che đi. Vòng eo mảnh mai thắt chiếc đai lưng nhỏ mạ bạc. Mái tóc đen óng được thả xoã quá lưng không cài bất cứ thứ gì.
[ t/ g : ^.^ em ngu văn miêu ta, nên viết mấy đoạn tả y phục, đầu tóc là nghẹn. Nếu mọi người đọc thấy khó hiểu thì trí tưởng tượng tự phát huy nha ]
Nhìn tổng thể đúng là quyến rũ vô hạn. Cánh tay và bắp chân ngọc ngà ẩn ẩn hiển hiện sau lớp von mỏng. nàng cố tình thiết kế thế này là vì nó dễ hoạt động, làm việc gì cũng dễ dàng.
Xuân Yến ban đầu không cho nàng mặc, nói là quá không ổn. Váy trong quá ngắn không che hết chân. Áo ngoài lại là vải von quá mỏng, da thịt lộ ra gần hết. Nói chung là rất không ổn với hình tượng Hoàng Phi cao quý của nàng.
Nàng thầm lắc đầu " đúng là cổ hủ ." Miệng nói :
- Xuân Yến, đừng cổ hủ như vậy, mặc thế này là Ok rồi.
Xuân Yến không hiểu cái "Ok" nàng nói là gì, nhưng nhìn ánh mắt nàng Xuân Yến cũng tự biết dù mình nói thêm cũng chỉ tốn nước bọt đành ngậm miệng lại.
Xong xuôi nàng liền khởi giá đến nơi tổ chức so tài.
Địa điểm là chính giữa Ngự Hoa Viên. Nới này rất rộng được thiết kế để đón sứ giả các nước.
Đến nơi, đảo mắt nhìn, nàng thấy văn võ bá quan và sứ giả các nước đều đến đông đủ chỉ còn thiếu Kỳ Phong hắn và hai huynh đệ Phương Kỷ, Phương Ánh Thu.
Nàng đi qua ánh mắt soi mói của từng người. Tiếng xì xào nối gót nàng. Có người nói :
- Hoàng Phi ăn mặc kiểu gì vậy ?
Người lại nói :
- Hoàng Phi đúng là xinh đẹp động lòng người a.
.......
Người một cậu, người hai câu. Cuối cùng tất cả cũng bị tiếng hô làm ngậm miệng :
- Hoàng Thượng giá đáo.
Tất cả đồng loạt đứng dậy hành lễ :
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Nàng vẫn an vị trên Cẩm toạ, nhìn lão công của nàng.
Hôm nay hắn thật... Soái nha. Long bào uy nghi, khí chất lạnh lùng, còn cả cái bản mặt tuấn lãng, tiêu soái kia, không biết đã " đốn đổ " bao trái tim thiếu nữ.
Ngắm lão công chán nàng mới đế ý, sau lưng hắn còn có huynh đệ Phương Kỷ.
Phương Kỷ vận lam y kiều mị, nhìn đầy vẻ phong lưu đa tình. Ánh mắt hắn cũng lãnh đạm như vẻ bề ngoài.
Liếc mắt nhìn sang Phương Ánh Thu. Hôm nay nàng ta cũng thật xinh đẹp. Hồng y rực rỡ khác hẳn với bạch y thoát tục của nàng. Khuân mặt xinh đẹp phớt hồng, ánh mắt khẽ liếc nhìn lão công đang đi trước của nàng, nhìn là biết nàng ta đang thẹn thùng.
" Đúng thật là lão công phong lưu, nàng mới " thả " đi một đêm phía sau đã xuất hiện mỹ nữ thẹn thùng, liếc mắt đưa tình. Về sau chắc chắn phải quản chặt. " Lòng nàng nghĩ.
Hắn vẫn lạnh lùng cất bước, mặc kệ phía sau là Thái Tử, Công Chúa gì. Mắt chỉ hướng về nương tử đang ngồi trên Cẩm toạ.
Vừa nãy trên đường di giá gặp đúng lúc Phương Kỷ và Phương Ánh Thu cũng đến đây nên đành chung đường. Không ngờ Phương Ánh Thu lại bầy ra trò " Mỹ nhân yếu đuối " loạng choạng ôm tay hắn. Liền bị hắn đẩy ra, nên mới tạo ra cảnh tượng " anh hùng "lạnh lùng đi trước, " mỹ nữ " đỏ mặt thẹn thùng đi sau.
Mà bây giờ tâm trí của hắn đã bị dáng điệu của nàng hớp mất, chả còn nhớ đến người phía sau.
Hôm nay, nàng đẹp đến kinh tâm động phách. Bộ y phục như ẩn như hiện không thể che hết làn da ngọc ngà. Mái tóc đen dai, phủ xuống đôi vai gợi cảm. Càng nhìn càng thấy " sôi sục nhiệt huyết " a. Nhưng... Bộ y phục này sao có thể mặc chốn đông người. Lại còn trước mặt tên Thái Tử Ngạo Quốc nữa. Xem ra tí nữa phải dậy dỗ nàng một trận.
Phương Kỷ đi sau ánh mắt cũng dán chặt về phía nàng, từng đường cong mềm mại đều được hắn thu hết vào mắt. Trong lòng lại trào dâng một loại cảm giác muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Kỳ Phong lướt qua mọi ánh mắt đi đến Long Ngai ngồi xuống.. Phương Kỷ dấn theo Phương Ánh Thu đến bên bàn tiệc cũng ngồi xuống.
Mọi người đã đông đủ, nàng đứng lên mở lời trước, bầy ra bộ mặt " ta là chủ, ta có quyền" , nói :
- Hôm nay ta cùng Thập công chúa Ngạo Quốc so tài. Tất cả mọi người ở đây hôm qua cũng đã nghe thấy hết lời ta nói. Nếu lần này thua, ta sẽ biến mất một cách triệt để khỏi Mặc Quốc này. Còn nếu thắng thì... Chậc chậc chắc ta cũng không cần nhắc lại.
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của nàng, tảng đá đè nặng trong lòng Kỳ Phong hắn cũng dần tiêu tan.
Phương Kỷ nghe nàng nói, liền mỉm cười đứng dậy :
- Hoàng Phi không cần nhắc, Phương Kỷ ta cũng tự biết. Tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh, không nuốt lời.
- Được câu nói này của Thái Tử, Hoàng Phi ta cũng yên tâm.
Nàng nhìn thẳng Phương Kỷ ánh mắt giao nhau, miệng không ngừng nói ra những câu đầy ẩn ý.
Phương Ánh Thu thấy hoàn cảnh này liền mở miệng giải nguy :
- Vậy không biết Hoàng Phi nương nương muốn so tài gì ? Cầm - Kỳ - Thi - Hoạ ?
Nàng lúc này mới ngớ ra hình như hôm qua chưa nghĩ đến nên ra đề gì. Trong đầu xẹt qua ý nghĩ, liền không động não nói luôn :
- Tuỳ ý cô, cô muốn thi gì ta liền thi đó.
Phương Ánh Thu ngẩn người không ngờ nàng lại nói ra câu này. Hôm qua nàng ta đã chuẩn bị nào là đàn, lào là ca, nào là vũ để chờ nàng ra đề, vậy mà hôm nay chỉ đổi lại được câu " tuỳ cô " giống như đang bị khinh thường.
Phương Ánh Thu hồi phục lại sắc mặt rất nhanh, trên môi còn mang nụ cười :
- Hoàng Phi đừng đùa nữa, Ánh Thu sao dám múa rìu qua mắt thợ.
Nàng cau mày " nữ nhân thời này đúng là suy nghĩ nhiều " miệng nói :
- Hoàng Phi ta nói một là một, sao có thể nói đùa.
- Vậy Ánh Thu xin mạn phép thi ca trước để tránh Hoàng Phi phải đυ.ng đến vết thương, tổn hại đến ngọc thể
Lúc này nàng mới nhớ ra, tay mình bị thương. Cũng chẳng bận tâm đến câu nói đầy vẻ " thương hại " kia. Đồng ý.
Nàng ở hiện đại chính là mỹ nữ nổi tiếng của trường âm nhạc quốc tế, đối với nàng ca chỉ là bài học nhập môn đơn giản.
Văn võ bá quan phía dưới không khỏi thầm khen ngợi trong lòng " đúng là Thập công chua hiểu chuyện hơn Hoàng Phi. "
Phương Ánh Thu xin được thi trước nàng cũng không chấp.
Cung nữ bắt đầu gẩy đàn, Giọng hát của Phương Ánh Thu cất lên, mượt mà, tha thiết rất hợp với lời khúc nhạc, nhưng chỉ tiếc quãng âm, và cao độ chưa được chuẩn.
Nàng để ý thấy, Thập công chúa này miệng thì hát nhưng mắt luôn hướng về Phong nhà nàng, dịu dàng, ôn nhu. Nhìn cái là biết 100% " say nắng " Lão công nàng.
Nàng lúc này liền đứng dậy khỏi cẩm toạ, tìm chỗ trống chui vào lòng hắn ngồi, hai tay vòng qua cổ hắn chứng tỏ quyền sở hữu.
Mặc Kỳ Phong thấy động tác của nàng, rất vừa lòng dang tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn ghé sát đến tai nàng nói nhỏ :
- Vân Nhi, nàng thật không biết điều, dám ăn mặc thế này, nhất định phải PHẠT.
Nghe thấy từ " PHẠT " nàng bỗng rùng mình. Lại nhớ đến hình phạt hôm qua mặt bất giác đỏ lên. Tay khẽ đấm vào ngực hắn.
Chỉ khổ cho Phương Ánh Thu bên dưới hát thế nào cũng không được cái liếc mắt của hắn. Hát xong đành hậm hực về chỗ ngồi.
Tiếng vỗ tay không ngớt kéo nàng ra khỏi sự ngượng ngùng. Đến lượt nàng rồi ?
Nàng đẩy tay hắn ra đứng dậy đi xuống sân khấu. Nhìn bóng dáng thướt tha của nàng, hắn chỉ muốn mau mau đè nàng xuống " ăn " sạch.
Nàng đưa tay, cung nữ liền mang ra một cây cổ cầm. Nàng khẽ đưa tay đặt nên mặt đàn, môi nhếch lên. Cũng đã lâu nàng chưa chơi loại đàn này. Ngón tay gẩy một dây " tangggg ".
Thanh âm khó nghe đến mức phải bịt tai vào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, ai cũng lộ ra biểu cảm " Hoàng Phi có biết đàn không vậy ? " còn hắn chỉ ngồi yên, mặt không biểu cảm, nâng cốc rượu cung nữ đứng sau dâng, đưa lên miệng uống.
Nàng mặc kệ tất cả. Ý cười nơi khoé môi càng đậm hơn. Nàng chỉ dùng một tay bắt đầu gẩy đàn.
Năm ngón tay như múa trên dây đàn, nhanh đến mức khó tin. Nhạc dạo đầu kết thúc giọng hát nhẹ nhàng, êm dịu cất lên như làn gió mát thổi vào tai người nghe :
- Chắp tay nguyện cầu thành khấn thắp nén hương. Chỉ cần một ngọn nến cũng đủ thắp sáng kinh luân. Không cần do diết não lòng, chỉ mong được yêu một lần. Yêu đến phút cuối lại bị tổn thương, khóc trong tuyệt vọng. Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng người. Chỉ cần ánh mắt đang xoay chuyển của người dừng lại. Xin hãy cho ta sức mạnh vô hạn của yêu và được yêu. Để ta dưới gốc Bồ Đề có thể vững tâm suy nghĩ. để người ngự trong tim ta, cùng nhau nắm tay. Nguyện cầu trời xanh hãy chỉ đường cho ta. chẳng mong Thiên trường địa cửu, chỉ mong được nương thân. lúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, khẽ ngân nga.....
[t/g : Đây là bài " Cung Dưỡng Ái tình " do chị Dương Mịch hát. Không có lời Việt đâu là em tìm bản lời dịch đấy. Ai muốn nghe thì vào Zing mp3 nha "
Tiếng hát của nàng càng ngày càng dịu dàng, Ngự Hoa Viên bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng đàn tha thiết, thanh âm dịu dàng của nàng.
Làn gió thổi qua, mái tóc thả xoã của nàng khẽ phiêu phiêu, hắn nhìn nàng, nữ nhân đầu tiên khiến hắn rung động. Hắn đôi khi không biết nàng thực sự là ai, cử chỉ và lời nói của nàng đều không giống người nơi đây, nhưng nàng cứ như vậy tiến vào, dần làm tan chảy trái tim băng giá của hắn. Nàng xinh đẹp khuynh thành, nhưng cái hắn thật sự thích là tâm hồn của nàng, là con người bên trong của nàng. Nàng khác với những nữ nhân hắn từng gặp, không màng danh lợi, đối tốt với hắn thật tâm. Đôi khi hắn tự hỏi lòng mình, thật sự hắn có yêu nàng hay không, hay chỉ là thú vui qua đường ? Nhưng bây giờ hắn đã có thể tự nói với chính mình " hắn yêu nàng, không phải thứ tình yêu [3]nhất kiến chung tình mà là thứ tình yêu từng chút từng chút một bồi đắp nên "
[3] Nhất kiến chung tình : yêu từ cái nhìn đầu tiên
Tiếng hát dứt, tiếng đàn cũng dần dần nhỏ đi rồi ngắt hẳn. Nàng đứng dậy, mắt hướng lên nhìn hắn.
Bỗng nàng cảm thấy không ổn liền đưa mắt nhìn quanh. Quả nhiên có điều khó lường.
Ánh mắt nàng dừng lại ở khay đồ trước mặt sứ giả phương Tây. " Súng, kia chẳng phải súng sao ? Được cứu rồi ." Nàng vui mừng phi thân đến đoạt lấy khẩu súng trong khay.
Chỉ nghe thấy tiếng sứ giả phương Tây hét lớn " Đừng đυ.ng vào, đây là súng. " Cả Ngự Hoa Viên đã chìm trong khói trắng " PẰNG " " PẰNG ". Hai tiếng này khiến tất cả mọi người hoảng sợ.
Kỳ Phong hắn chỉ cảm thấy có vật gì xé gió vụt qua Thái Dương mình. " huỵch " cung nữ đứng sau hắn liền ngã xuống. Biết có truyện không ổn hắn liền đứng dậy nhưng không ngờ toàn thần bỗng vô lực không cử động được. Hằn định vẫn nội lực liền nghe thấy tiếng hét của nàng :
- Không được vận công. Tất cả mau nín thở.
Còn chưa nói xong, nàng đã thấy vài bóng người ngất lịm
Hắn ngẩn người, toàn thân cứng đờ. Chỉ biết nghe theo lời nàng, không vận công, nín thở. " PẰNG " lại thêm một tiếng vang trời nữa. Hắn chỉ nhìn thấy thân ảnh của nàng lúc ẩn lúc hiện sau màn khói trắng.
Một lúc sau, khói trắng cũng dần tan hết, tầm nhìn của tất cả mới khôi phục.
Ở giữa sân khấu, Nàng vẫn đứng đó trên tay cầm một thứ rất kì quái, màu đen. Cái thứ mà đã phát ra âm thanh vang trời kia.
Ở gần vách hoa viên, có 5,6 xác chết mặc [2]dạ hành nằm la liệt. Tất cả đều bị một thứ kim loại nhỏ xuyên tim mà chết.
[2] dạ hành : hình như là mấy bộ màu đen thích khách ngày xưa hay mặc y. Ta quên rồi ^_^
Lại quay về phía nàng, bây giờ tất cả mọi người mới để ý, ở cánh tay đang cầm vật kỳ lạ của nàng, vết thương ngày hôm qua đã rách toác, sắc đỏ tươi của máu thấm đẫm tay áo.
Sắc mặt nàng trắng bệch, nàng cố mấp máy môi :
- Tập trung khí lực ở tay, đẩy luồng khí nóng trong cơ thể ra. Sau đó hãy vận công.
Nói xong cả người nàng choáng váng. Dần ngã xuống.
Trong lúc mơ màng nàng
cảm thấy có người đang ôm mình, nghe thấy tiếng Kỳ Phong hắn gào thét gọi tên nàng, còn nghe thấy tiếng nói của một nữ nhân :
- Tam tẩu, tam tẩu, dáng chịu, Y Dao sẽ gọi Thái y, sẽ cứu tam tẩu.
Chỉ như vậy nàng ngất đi.
---------------------
Hết chap 26
Cuối cùng cũng xong chap này. Thời gian qua nhanh qua, chưa gì đã 1 tuần rồi. ^_^ . Làm xong chap này em mệt gần chết, nhưng mà tinh thần rất sảng khoái.
Em rất hay ra chap muộn, hứa hẹn thì không giám nữa, cứ để đến khi bà con giục mới chịu viết. Cho nên bà con thấy em lâu ngày không ra chap mới thì cứ vào nhắc nhở nha cho nó có tí động lực >_