Vừa về đến Hoàng Cung Xuân Yến đã kéo nàng chạy như bay. Còn nàng thì vừa chạy đầu óc cũng vừa hoạt động.
đang mải tính xem làm cách nào để xoa dịu hắn. Vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện mình đứng trước cửa Vũ Khánh cung từ lúc nào.
Nàng bỗng rùng mình nuốt một ngụng nước bọt mắt liếc liếc vào trong.
Xuân Yến thấy vậy thì tức giận đá một cước đuổi nàng vào trong. Tay còn dơ lên doạ đánh nàng, mặt cũng rất khí thế.
Biết mình không thể trốn nàng đành đi vào nhưng bước chân chậm hơn mấy phần.
Kỳ Phong chàng ta rất là chiều nàng nhưng khi tức giận nàng cũng phải sợ hắn vài phần. Nàng tự nhận mình là người gan lớn gặp mấy ông trùm trong quán bar cũng không thấy có chút sợ hãi nhưng khi nhìn thấy Mặc Kỳ Phong tức giận nàng lại run, không thể tự chủ được.
Dù đi chậm đến mấy thì cuối cũng vẫn đến nới. Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc lòng cũng tự trấn an " cùng lắm là xuống nước không cần sợ ... Không cần sợ ..."
Nghĩ vậy nàng đành phất tay ý bảo tất cả cung nữ thái giám lùi ra hết. Đợi người lui ra hết nàng đành tiến gần tới phía người đang ngồi quay lưng về phía nàng.
Chỉ còn một bước nữa là nàng chạm vào hắn. Lấy hết dũng khí bước bước cuối cùng sau đó nàng vòng tay che mắt hắn. Cất giọng rất chi là nịnh nọt trẻ con :
- Chàng đoán xem ta là ai nào ?
Thấy hắn không nói gì nàng đành buông tay đi đến chiếc ghế cạnh hắn ngồi xuống..
Thoạt nhìn hắn có vẻ rất ư là bình thương nhưng lại khiến nàng run người.
Nàng có thể khẳng định hắn đang tức giận. Không phải là tức giận bình thường mà cực kì tức giận.
Thấy nàng ngồi xuống hắn vẫn không nói gì chỉ thong thả uống trà mắt cũng không nhìn nàng một cái.
Nàng ngồi xuống quan sát hắn một lúc rồi khẽ đưa ngón tay chọc chọc tay hắn gọi nhỏ :
- Mặc Kỳ Phong.
- .... (Im lặng )
- Kỳ Phong.
- .... ( vẫn im lặng )
- Phong Phong.
- ..... ( liếc mắt một cái, vẫn vẫn yên lặng. ).
Thấy cách gọi " Phong Phong " này có tác dụng nàng liền đứng dậy lại gần hắn, hai tay bám chặt tay áo hắn khẽ lắc lắc cất giọng vẻ nũng nịu đáng thương :
- Phong Phong chàng đừng giận ta nữa mà. Ta biết lỗi rồi.
Thấy nàng đáng yêu như vậy hắn không tài nào để lại khuân mặt mang ba chữ " CHẲNG QUAN TÂM " này được nữa đành vứt sang một bên, trong lòng cũng bớt giận vài phần thuận tay kéo nàng vào trong lòng ngồi.
Thấy hắn chủ động ôm nàng nàng cũng không phản kháng tìm tư thế thoải mái dựa vào l*иg ngực hắn. Còn chưa ấm chỗ nàng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc :
- Nàng cũng biết ta đang giận sao ?
Tuy nghữ khí bình thường nhưng nàng lại nghe ra trong đó một chút hờn trách, một chút trẻ con.
Nàng khẽ vân vê chiếc đai lưng của hắn mặt không ngẩng lên khẽ nói :
- Đừng giận ta nữa, ta biết chàng lo cho ta nhưng thật sự trong Hoàng cung này rất chán ta chỉ là muốn ra ngoài chơi một chút. Sẽ không gặp nguy hiểm.
Thấy nữ nhân trong lòng mình bỗng chốc không còn dáng vẻ đùa vui như mọi ngày mà hơi buồn. Hắn ngay lúc này chỉ muốn bóp chết mình. Cánh tay bỗng chốc siết chặt cất giọng như giảng hoà lài có phần ôn nhu :
- Được, ta không giận nàng.
- Thật chứ.
Thấy hắn nói vậy hai mắt nàng sáng lên môi cũng không kìm được khẽ cười. Đầu ngẩng lên nhìn hắn.
Đúng lúc này hắn cũng cúi xuống nhìn nàng. Ánh mắt giao nhau, hai khuân mặt chỉ còn cách nhau vài centimet là môi chạm môi.
Lúc này tay hắn vẫn siết chặt eo nàng. Còn nàng thì dựa đầu vào ngực hắn. Một tay đặt lên vai hắn một tay luồn ra sau ôm eo hắn. Tư thế này khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ a
* cười gian tà *
Nàng và hắn cũng đã ở cùng nhau nhiều ngày nhưng chưa từng quá thân mật. Cùng lắm cũng chỉ là hắn bế nàng, ôm nàng. Việc thân mật nhất chính là lần trước nàng bắt hắn bôi thuốc cho nàng.
( bà con ơi chính là cái đoạn gần cuối ở chap Tình yêu nảy mầm đó.^_^ )
Hắn và nàng không nói gì vẫn giữ nguyên tư thế đó. " Chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng " . Một lúc sau hắn bắt đầu tiến gần hơn. Nàng cũng từ từ nhắm mắt.
Rồi môi nàng chạm phải một đôi môi ấm áp. Sau đo hai cánh môi của nàng bị ai đó mυ'ŧ nhẹ. Chiếc lưỡi của hắn cũng không chịu yên luồn vào khoang miệng của nàng chu du mọi ngóc ngách. Nàng trong vô thức không có chút phòng bị đáp lại hắn. Tay cũng bám chặt vai hắn hơn.
Như nhận được khích lệ của nàng nụ hôn ôn nhu, dịu dàng của hắn bỗng chốc điên cuồng hơn. Nàng bắt đầu thở dốc mắt cũng mơ màng tựa hồ như có màng sương bao quang khiến cho người ta khó lòng mà dứt ra được.
Cứ như vậy cho đến khi cả hai đều thiếu dưỡng khí. Hắn mới lưu luyên mơn trớn như không muốn dứt ra.
Không khí ám muội trong phòng bỗng chốc bị Người bên ngoài phá hỏng bởi tiếng mở cửa " cạch ".
Xuân Yến sợ nàng trong đó không xoa dịu được Hoàng Thượng đành tìm cái cớ xông vào phong với tinh thần " Hết thẩy hi sinh vì Tổ Quốc. " À lộn phải là " Hết thẩy hi sinh vì tỷ muội tốt ". Nhưng đến khi nhìn thấy cảnh tượng này Xuân Yến mới biết mình đã làm gián đoạn một " việc làm " rất ư là " quan trọng " của " hai bạn trẻ ".
Không dám nhìn nữa. Mặt Xuân Yến đã đỏ hơn trái cà chua mồm lẩm bẩm :
- Ta không nhìn thấy gì ... Ta không nhìn thấy gì ...
Còn tay thì đóng cửa lùi ra ngoài.
( chị Xuân Yên ngây thơ wa. Chưa chi đã đỏ mặt. :) )
Thấy một màn này nàng mới bắt đầu khôi phục lại tình thần khẽ đẩy hắn ra khuân mặt cũng hơi hồng hồng.
Hắn vừa thấy bộ dạng này của nàng bỗng cả người nóng lên không kìm được khẽ nuốt nước bọt.
Nàng cảm thấy có chút xấu hổ. Nói chính xác hơn là e then. Nàng ở hiện đại chưa gì là không biết. Võ, súng, rượu, quán bar cái gì cũng từng làm thử nhang về phần " nam nữ " nàng lại giống như trẻ lên ba chả biết chút gì.
Mà nàng rất nghi ngờ tên Mặc Kỳ Phong này nói dối. Hắn nói với nàng là chưa bao giờ động vào nữ nhân vẫn còn là " trai tân " thế mà vừa nãy kĩ thuật của hắn lại tốt như vậy không có một chút vụng về, rất ư là thuần thục.
------------------------
Xuân Yến vừa đóng cửa lại mặt vẫn không khác gì quả cà chua đi đến phía Thiên Kiệt đứng.
Thiên Kiệt ghét nhất là nữ nhân trong hậu cung cũng cùng tình trạng " kén cá chọn cánh " như Mặc Kỳ Phong nhưng khi thấy bộ dạng này của Xuân Yến lại không kìm lòng được khẽ rung động.
Xuân Yến thấy Thiên Kiệt nhìn mình thì càng ngại mặt lại càng như cà chua ngìn năm cúi thấp đầu bước đi. Ai ngờ ! Xuân Yến dẫm phải gấu váy trượt chân.
Còn đang không biết làm thế nào thì " Người hùng " Thiên Kiệt đã ôm chọn được " mỹ nữ " Xuân Yến. Cứu nàng khỏi kiếp nạn " hủy dung nhan ".
Hai người ánh mắt giao nhau.
" Chàng có tình, thϊếp có ý " .
( Vâng thưa bà con, em là em muốn ghép anh Thiên Kiệt với chị Xuân Yến thàng một đôi cho hai người này khỏi " Đơn côi nẻ bóng " dù là vai phu " không có công thì cũng có cán " nên em không nỡ để hai anh chị đến cuối chuyện vẫn FA. Bà con có ai ý kiến thì hãy nói cho em. Cảm ơn ).
---------------------
Ở trong phòng không khí ám nuội đã biến mất hoàn toàn. Nàng vẫn ngồi trong lòng hắn không nói gì.
Một lúc sau Xuân Yến đứng ngoài dỏng tai nghe ngóng tình hình không thấy động tĩnh gì mới từ từ mở cửa bước vào.
Thấy mọi chuyện đã bình xờ thường Xuân Yến liền bước lại gần thu dọn bình tra chuẩn bị cầm ra ngoài pha bình mới mắt không quên liếc hai người như có ý " cứ tiếp tục đi ta không nhìn thấy gì ... Không thấy gì ... "
Thấy Xuân Yến như vậy nàng bất giác hắng giọng ngẩng đầu nhìn Cuân Yến nói :
- Vừa rồi có việc gì mà tỷ gấp vậy ?
Xuân Yến trong lòng gào rú " con nha đầu thối. Tỷ tỷ ta là sợ muội bị bắt nạt mới " quyết hi sinh " chạy vào làm " bia đỡ " cho muội. Chỉ là vào không đúng lúc một chút có cần đứng trước Hoàng Thượng hỏi tội nàng vậy không ? " . Không cần suy nghĩ Xuân Yến nhớ ngay đến bức thư sáng nay lão gia gửi đến nói ngay :
- Sáng nay lão gia đã gửi thư đến nói ngày mai là giỗ mẹ muội. Biết muội không về được nên nói muội đừng bận tâm lão gia sẽ một mình làm là được. "
Nghe đến giỗ mẹ nàng bỗng thấy hơi chua xót nhớ đến chính mình.
Nàng năm ba tuổi cùng bố mẹ đi máy bay qua Anh du lịch. Trên đường đi máy bay gặp sự cố không kiểm soát được tay lái nên cả máy bay Đã rơi tự do. Lúc ấy nàng còn nhỏ nhưng rất thông minh biết cả nhà gặp nguy hểm nên cảm thấy rất sợ hãi.
Cuối cùng toàn bộ hàng khách trên chuyến bay đều thiệt mạng chỉ còn đúng nàng được ba mẹ ôm chặt mới thoát chết nhưng lại trở thàng trẻ mồ côi. Được đưa vào cô nhi viện nuôi dưỡng. Cũng may nàng được viễn trưởng cực kì yêu quý nhận làm con nuôi. Con gái của viện trưởng cũng vì tai nạn máy bay mà qua đời nên bà đặc biệt có cảm tình với nàng.
Cứ tưởng xuyên không về sẽ có được một gia đìng chọn vẹn nhưng không ngờ ....
Cứ như thế dòng kí ức lại ùa về khiến nàng trở nên yêu đuối vô cung.
Thấy nữ nhân trong lòng mình bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường trong mẳ còn có vài phần thương xót hắn bất giác ôm chặt lấy nàng như muốn hoà cùng một thể với nàng. Muốn được san xẻ nỗi đau cùng nàng.
Xuân Yến cũng nhìn ra vài phần đau thương của nàng bất giác tâm tình trở nên nặng nề. Giá như mình không nhắc đến thì Tuyết Vân cũng không đau khổ như vậy. Nàng đã theo Tuyết Vân nhiều năm như vậy cũmg không ít lần nửa đêm lau nước mắt cho Nàng ta ( ở đây nàng ta chỉ Tuyết Vân đó nha. Sợ bà con đọc nhiều quá loạn a ).
Cũng không ít lần ôm nàng ta vỗ về sau nhưng đêm nhớ mẹ.
Cứ như vậy không gian bỗng tĩnh lặng lạ thường. Tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng tim đập của mội người.
Cũng không biết là sau bao lâu Mặc Kỳ Phong lại mở lời trước :
- Ngày mai là giỗ của nhạc mậu ( ý mẹ vợ, hình như là zậy mình không rõ lắm bạn nào biết thì chỉ cho mình nha ) sao có thể không về. Ta cũng chưa đến bái kiến nhạc phu ( ý bố vợ ). Xuân Yến cô hãy mau đi chuẩn bị kiệu sáng mai ta và Vân nhi sẽ về nhà.
Nghe hắn nói vậy nàng cũng không khỏi vui mừng ôm chặt eo hắn nói bằng giọng hết sức trẻ con :
- Thật sao ? Ngày mai chúng ta về Bách phủ.
Hắn thấy nàng vui vẻ tâm tìng bỗng chốc thư thái hắn. Tay khẽ vuốt tóc nàng nói :
- Đương nhiên là thật. Ngày mai chúng ta cùng về nhà.
Nghe thấy từ " nhà " này nói ra từ miệng hắn nàng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Xuân Yến nghe được câu nói của hắn miệng cười đến tận mang tai. Mặc kệ màn " chàng chàng thϊếp thϊếp " ở trước mắt .Xuân Yến phóng nhanh ra ngoài sai người chuẩn bị kiệu.
Để lại hai con người với hai trái tim đang đập chung một nhịp.
---------------------
Sáng hôm sau Mặc Kỳ Phong bãi triều sớm cùng nàng, Xuân Yến và thiên Kiệt mặc quần áo bình thường ( vải vóc lụa là vàng bạc liểng xiểng còn nói là bình thường. Hơi ... Đúng là Hoàng Thượng...)
Khỏi kiệu đi về Bách phủ.
Ở Khánh Hỉ cung Hoàng Hậu tức điên người. Hoàng Thượng chưa từng ngồi lại ăn cơm vơi gia đình Cô bao giờ nói chung là rất lạnh nhạt vậy mà đối với Bách Tuyết Vân lại hết mực yêu chiều. Nhất định ta sẽ cho ngươi sống không bắng chết. BÁCH TUYẾT VÂN. ( haizza một ý nghĩ trả thù không có chút đáng sợ làm sao có thể doạ Tuyết Vân tỷ tỷ được đây. Đáng tiếc ... Đáng tiếc ... )
Hết chap 16 :