Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 15: Xuất cung dạo chơi [2]

- TA CƯỢC

Hai từ này vừa thốt lên cả Phi Vu bỗng yên lặng. Tất cả mọi người không ngờ nàng trông trẻ tuổi như vậy mà gan lại rất lớn. Một số người thì nghĩ nàng trẻ tuổi háo thắng lên không biết tự lượng sức. Còn nàng thì rất ung dung như mình thắng chắc.

Cái tên " bất bại " kia thấy nàng chắc chắn như vậy cũng thay đổi ánh mắt không còn kiểu khinh địch nói :

- Tiểu mỹ nhân, đại gia ta thích cô rồi đó. Nếu như đã đồng ý cược vậy chúng ta hãy viết giấy cam kết khỏi tránh lật lọng. Cô thấy thế nào.

Nàng cũng không có ý kiến nói :

- Được, tuỳ ngươi.

Hắn thấy nàng đồng ý liền gọi người mang giấy bút lên. Bắt đầu viết thàng hai bản. Một bản đưa cho nàng, một bản hắn cầm. Trên đó ghi rõ ràng mọi chuyện. Rồi hắn đưa nàng ấn dấu vân tay.

Nàng không nói tên thật, chỉ nói mình là Thiên Chân. Còn lại chỉ liếc mắt một cái đến tờ giấy kia biết được tên của hắn là Lưu Phi còn lại chả quan tâm gì nữa.

Nghĩ một lúc hắn nói :

- Vậy bây giờ chúng ta sẽ chơi xúc xắc xem ai ít điểm nhất là thắng. Cách chơi rất đơn giản mỗi người cầm ba viên xúc xắc bỏ vào ống tre rồi đóng nắp lại sau đó lắc lên để xem khi mở ra điểm của ai thấp nhất. Thế nào cô biết chơi chứ.

Nàng nghe vậy môi khẽ nhếch lên nói :

- Dễ như vậy sao. Mang xúc xắc lên đây.

Cuộc chơi bắt đầu nàng bỏ xúc xắc vào ống. Nhìn tên Lưu Phi kia chổ tài. Hắn lắc ống tre khá khéo léo nhưng so với kĩ thuật của nàng còn kém xa.

Nàng ngồi rất thong thả tay cầm cốc trà Long Tỉnh hảo hạng uống từng ngụm. Một lúc sau Hắn đặt ống tre xuống bàn nàng mới bắt đầu lắc ống tre của mình.

Kĩ thuật của nàng cực tốt. Đôi tay rất khéo léo làm ống tre như bay trên không, nhanh đến nỗi người ta không nhìn thấy tay nàng.

Trên tầng hai của Phi Vu vị mỹ nam kia nhìn theo từng chuyển động của tay nàng. Môi vẫn không dứt ý cười nói :

- Thật không tệ.

Cuối cùng nàng đặt ống tre xuống. Nhìn tên Lưu Phi như muốn nói "để xem ngươi thắng hay ta thắng "

Tên Lưu Phi vừa được chứng kiến một màn kĩ thuật đỉnh cao nên bất động tại chỗ. Hắn không ngờ nàng lại giỏi như vậy. Tay chuyển động nhanh đến nỗi hắn không biết là vừa rồi mình có hoa mắt hay không. Nhưng hắn rất tin tưởng vào khả năng " bất bại " của mình nên cũng đỡ hoang mang.

Đến khi mọi người xung quanh đều tò mò thúc dục hắn và nàng nhanh mở ra thì tên Lưu Phi kia mới có chút phản ứng.

Hắn bắt đầu nhìn vào mắt nàng như muốn biết nàng đang nghĩ gì, nàng cũng không sợ sệt nhìn thẳng vào mắt hắn trong mắt tràn đầy ý cười như muốn thách thức.

Thấy nàng vẫn cái kiểu ung dung uống trà hắn bắt đầu khó chịu. Một lúc sau lớn giọng nói :

- Đại gia ta sẽ mở trước

Nói xong hắn mở ống tre ra. Mọi người xung quanh nhìn vào ba viên xúc xắc

Bắt đầu có tiếng xì xào. Người thì nói khổ thân nàng phải làm vợ tên cờ bạc, có người nói tên Lưu Phi kia thật có phúc lấy được một cô vợ như nàng. Còn hắn bắt đầu cười như điên luôn miệng nói :

- Ta thắng rồi.

Hoá ra ba con xúc xắc của hắn tất cả đều là ba con một. Một con số coi như là thắng chắc.

Hắn nhìn xúc xắc tồi nhìn nàng cười đầy tà ý nói :

- Tiểu mỹ nhân ta thắng rồi. Cô phải ngoan ngoãn về nhà làm vợ ta. Đi nào nương tử theo ta về nhà ta sẽ chăm sóc muội chu đáo.

Nàng từ lúc nhìn thấy con số thắng chắc kia của hắn mặt vẫn không biến sắc cũng không thấy có ý định chạy trốn mà vẫn ngồi im thưởng thức bình Long Tỉnh thượng hạng bây giờ mới nói :

- Còn ống tre của ta chưa mở, ngươi đừng vui quá sớm.

Hắn thấy nàng nói vậy thì cũng nói ngay :

- Ta đã là con số nhỏ nhất rồi sao cô có thể thắng ta được chứ. Đừng tự lừa mình nữa, tiểu mỹ nhân cô thua rồi mau theo ta về nhà.

Nàng ngồi im trên ghế đưa ánh mắt về phía hắn

- Cũng chưa chắc.

Miệng nói tay làm, nàng thong thả mở ống tre của mình ra.

Ai nấy nhìn ba viên xúc xắc của nàng mà trợn mắt há mồm. Đây mới đúng là cao thủ. Ba viên xúc xắc của nàng chồng lên nhau. Viên xúc xắc trên cùng là một chấm đỏ chót.

( nếu các bạn không hiểu để mình giải thích thêm. Ba viên xúc xắc của nàng là xếp chồng lên nhau giống như là nhà cao tầng ấy cứ từng tầng từng tầng một. Còn viên xúc xắc trên cùng giống như mái nhà của tầng cao nhất ấy còn một chấm đỏ chót chính là một đó )

Hắn nhìn thấy điểm của nàng mà đơ ngay tại chỗ.

Nàng chống một tay lên má, ánh mắt như rất hài lòng với phản ứng của hắn. Miệng khẽ cười, nói :

- Thế nào, ta có thể mang bạc về rồi chứ. Cứ tưởng ngươi giỏi lắm hoá ra cũng chẳng ra sao

làm bản cô nương ta mất bao nhiêu thời gian. Nhanh lên mang bạc lên đây.

Hắn nghe nàng nói phải mang tiền lên thì tay run run. Suy nghĩ một lúc hắn bỗng quát to :

- Người đâu, mau ra đây bắt nha đầu này lại cho ta. Xong việc ta sẽ thưởng tiền._rồi quay sang nàng nói tiếp :

- Tiểu mỹ nhân, cô tưởng ăn tiền của đại gia ta là dễ vậy sao. Ta không đưa tiền đó cô làm gì được ta.

Mẹ kiếp, dở trò với ai không dở lại dám dở trò với nàng. Tên Lưu Phi này đúng là chán sống.

Nàng thấy hắn không giữ lới lại còn dám sai người đánh nàng nên giọng nói cũng lạnh đi vài phần :

- Chúng ta đều là người trên giang hồ, ngươi dở trò này không mất mặt sao. Bổn cô nương ta đã nhường ngươi vài phần khôn hồn thì mau mang tiền ra đây đừng để bản cô nương ta tức giận.

Hắn coi lời nói của nàng như gió thổi bên tai đắc ý nói :

- Tiểu mỹ nhân, ta sợ cô quá. Ta đây có hẳn mấy chục người mà lại phải sợ một nha đầu như cô sao. Mà ta cũng phải nói luôn, hai tờ giấy cam kết kia dù cô có thể trốn thoát mang đến cho quan phủ thì cũng chẳng làm gì được ta. Quan phủ ở đây ta đều đã nhận ít tiền của ta dù cô có mang đến thì cũng chả làm được gi nên bây giờ đừng chống cự vô ích. Hãy ngoan ngoãn chơi cùng đại gia ta một chút.

Nàng vẫn giữ đúng dáng vẻ ung dung không có một chút hoảng sợ khiến mọi người xung quanh sững sờ.

Bọn họ đã chứng kiến rất nhiều chuyện thị phi trong sòng bạc. Nào là bắt người thế chấp, chặt tay trừ nợ. Những chưa từng thấy một cô gái nào như nàng. Dù sắp bị đánh mà vẫn có được khí chất kiêu ngạo lại có thêm một cảm giác nào đó khiến bọn họ phải kiêng dè vài phần.

Nàng từ nãy đến giờ nghe tên Lưu Phi nói bây giờ mới ngẩng đầu lên tiếng :

- Một lũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển như các ngươi không phải muốn đánh bản cô nương ta sao? Sao từ nãy đến giờ ta toàn thấy võ mồm không vậy. Muốn đánh thì nhanh lên ta còn nhiều chuyện cần làm.

Tên Lưu Phi kia bị nàng chửi thì tức tối quát :

- Lên hết cho ta.

Hắn vừa nói xong một đám thanh niên tay cầm gậy xồng về phía nàng. Không gian bỗng hỗn loạn. Tất cả mọi người chạy toán loạn còn nàng thì ở giữa cái hỗn loạn ấy vẫn ngồi vuốt tóc uống trà như mình chẳng liên quan đến chuyện gì.

Ở trên tầng hai Phi Vu vị mỹ nam kia được xem kịch hay không khỏi vui mừng cầm quạt phe phẩy. Một hắc y nhân đằng sau hắn tiến lên hỏi :

- Chủ nhân có cần giúp cô gái kia không ?

Vị mỹ nam kia vẫn không dời mắt khỏi nàng miệng đáp :

- Không cần, trò vui còn chưa bắt đầu.

- Dạ_ hắc y nhân cúi đầu nói rồi lùi dần vào bóng tối.

Ở phía dưới nàng bắt đầu động thủ. Nàng không biết khinh công hay mấy chiêu nội công gì gì đó nhưng karate thì nàng biết rất rõ nên mấy tên này nàng không cần đứng lên cũng đánh được.

Nàng không muốn động tay động chân với loại người hạ đẳng nên dùng kim châm điểm vào huyệt của mấy tên này làm cho chúng bất động mấy canh giờ. Vì trước đây ở cô nhi viện nàng hay châm cứu cho viện trưởng để bà đỡ đau lưng nên cũng biết chút ít về huyệt trên cơ thể.

Một lúc sau xuất hiện một cảnh tưởng rất buồn cười. Một nữ nhân ngồi giữa một một đám nam nhân đứng bất động. Càng nhìn lại càng khiến người ta buồn cười.

Còn tên Lưu Phi kia sững sờ đến mức mắt trợn to như hai quả trứng gà. Hắn thấy cảnh tượng này thì định quay người chạy.

Nàng thấy vậy thì dùng ngay chiếc cốc trên tay phi thẳng vào chân hắn khiến hắn ngã xõng xõai :

- Định chạy, đâu dễ vậy.

Nói xong nàng đứng lên đi đến chỗ hắn dùng chân đạp lên lưng hắn khiến hắn kêu cha gọi mẹ. Hắn nói như cầu xin :

- Nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân mắt chó không biết Thái Sơn. Tiểu nhân đưa tiền ngay xin nữ hiệp tha mạng.

Nói xong hắn lấy ra một túi ngân lượng to đưa cho nàng. Cung kính như bồ tát.

Nàng nhấc chân lên nói" Biết điều là tốt " rồi định quay người đi ra cửa. Còn chưa bước chân ra ngoài thì trên tầnng hai phát ra tiếng cười khẽ.

Nàng đã để ý từ lúc bước vào đến bây giờ. Trên tầng hai có người luôn nhìn nàng. Nàng là không muốn gây sự nên không nói gì bây giờ người đó lại dám cười đúng là chán sống.

Tiếng cười khẽ vẫn không dứt nàng không quay đầu cầm túi bạc trên tay nghe theo thính giác mà ném thẳng về phía phát ra tiếng cười, nói :

- Xuống đây cho bổn cô nương, đừng ở trên đó mà cười người khác.

Vị mỹ nam kia thân thủ tốt bắt ngay được túi bạc. Nghe nàng nói vậy thì đứng dậy thong thả đi xuống.

Khuân mặt tuấn tú hiện lên sau bức màn ánh sáng.

Nàng nhìn mà không chớp mắt. Khuân mặt yêu mị không tả được. Mũi cao, môi mỏng đào hoa. Nhìn một lượt nàng cũng phải thốt lên trong lòng " không tệ" nhưng không thể bằng Kỳ Phong của nàng.

Hắn cũng quan sát nàng. Ánh mắt sáng rực lên. Nữ nhân này quả thật rất xinh đẹp. Khi chất cũng không tệ rất hợp ý hắn. Nhưng chỉ tiếc nàng lại là nữ nhân của tên vua Mặc Quốc.

Cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại nhìn hắn nói:

- Ngươi là ai, ta và ngươi không quen nhau sao ngươi dám cười bản cô nương ta chán sống rồi hả.

Hắn cười yêu mị đáp :

- Nàng không quen ta nhưng ta quen nàng....

Hắn còn chưa nói xong thì ngoài cửa có tiếng bước chân của ai đó.

Thấy vậy hắn nhìn nàng rồi cười tà mị nói :

- Hẹn gặp lại

Rồi hắn biến mất sau bóng tối.

Hắn vừa biến mất thì ngoài cửa Xuân Yến chạy tơi. Sau đó là một đám cấm vệ.

Nàng nhìn mà ngớ người. Sao Xuân Yến lại biết nàng ở đây. Còn chưa kịp hỏi Xuân Yến đã kéo tay nàng chạy ra ngoài. Nàng ngu ngơ vừa chạy theo vừa cố hỏi :

- Xuân Yến ... Sao tỷ lại biết .....

Còn chưa hỏi hết câu Xuân Yến đã đẩy nàng lên chiếc kiệu đỗ ngay cửa lớn rồi cũng trèo lên lớn giọng bảo cho kiệu chạy rồi quay sang phía nàng nói :

- Đừng hỏi nhiều, Hoàng Thượng đã về lâu lắm rồi. Biết muội tự ý xuất cung thì lo lắng, nổi cơn thịnh nộ sai ta đi tìm muội về. Còn về việc ta tìm muội thế nào ta sẽ nói sau cứ về đã rồi tính. Mà ta cũng phải bái muội làm sư phụ mất. Muội về mà không xoa dịu được Hoàng Thượng ta sẽ không cho muội ăn cơm.

Nghe đến đây nàng bắt đầu rùng mình. Rõ ràng hắn nói với nàng đi hai ngày mới về cơ mà sao tự dưng lại về sớm vậy.

Hắn đang nổi cơn thịnh nộ nàng phải xoa dịu thế nào đây.

Nàng chết chắc rồi !!!!!

( ~.~ ) /

---------------------

Hết chap 15 :

He .... He ( cười đểu ) các bạn hãy đoán thử xem mỹ nam trên tầng hai Phi Vu là ai.

Nhân vật này cũng rất quan trọng đó.

-

-