Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 13: " Dì Cả " ghé thăm

Ánh nắng ban mai tràn vào Vũ Khánh cung. Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ một cô gái đang ôm bụng sắc mặt trắng bệch.

Một cô nương khác từ cửa phòng bước vào lo lắng hỏi :

- Tuyết Vân, muội sao vậy ? Ta đi gọi ngự y.

- Xuân Yến, không cần đâu chắc do ta ăn phải thứ gì không sạch sẽ. Chỉ cần nằm nghỉ một chút sẽ ổn thôi.

Vâng hai vô gái này chính là nàng và Xuân Yến tỷ.

Một lúc sau, nàng đã đỡ đau nên đi thay y phục.

Lúc đi thay y phục nàng phát hiện quần dính máu. Hoá ra sáng nay nàng đau bụng là vì " Dì cả " ghé thăm. Vì đây là thân xác của Bách Tuyết Vân nên nàng không biết rõ kì kinh nguyệt của nàng ấy.

Ăn sáng xong nàng ra ngự hoa viên hóng mát. Bảo Xuân Yến không cần đi theo.

Tối qua nàng vì không muốn nhìn thấy mặt tên quan lắm chuyện đó nên mới bỏ về trước. Một lúc sau Kỳ Phong lại đến. Nàng lại càng tức giận bắt Xuân Yến đuổi hắn đi không cho vào Vu Khánh cung. Bây giờ nghĩ lại mới thấy rùng mình không biết hắn sẽ xử nàng như thế nào.

Đang ngồi trong đình hóng mát thì Hoàng Hậu từ đâu tới, ngồi ngay xuống chiếc ghế đối diện nàng.

Nàng không thèm ngẩng đầu lên tiếp tục uống trà. Hoàng Hậu thấy mình bị lơ đi tức giận nhưng vẫn cố kìm nén :

- Tuyết Vân, dù muội được Hoàng Thượng ân chuẩn cho không phải hành lễ với bất kì ai nhưng dù gì ta cũng là mẫu nghi thiên hạ, theo vai vế cũng được xem la tỷ muội cùng trượng phu. Vậy có phải muội cũng nên mở miệng chào ta hay không ?

Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Hậu một cái đầy khinh bỉ. Nói:

- Ai là tỷ muội với cô ? Ta nói cho cô biết trong mắt ta cô không bằng một nô tì chứ đừng nói đến mẫu nghi thiên hạ.

Nên đừng bao giờ nói gì đến việc chào hỏi với ta. Hừ....

Hoàng Hậu tức tối quát:

- Bàch Tuyết Vân, Ngươi thật quá đáng. Ta đã [1]xuống nước gọi ngươi là muội muội vậy mà ngươi dám ăn nói như vậy. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

( xuống nước: ý ở đây chính là nhường nhịn )

Trước lời nói của Hoàng Hậu nàng vẫn thong thả uống trà nói :

- Ta đâu có bảo ngươi xuống nước với ta là tự ngươi cho là mình thông minh đó chứ. Mà ta cũng phải nói luôn với ngươi ta đây thấy quan tài rồi chưa chắc đã đổ lệ đâu nên đừng có hù ta.

Hoàng Hậu tức đến mặt xanh lét dơ tay lên định đánh nàng.

Lúc này bỗng dưng bụng nàng đau quằn quại. Nàng tức giận gần chết. Lúc nào không đau bụng lại chọn đúng lúc sắp bị người ta đánh thì đau. Đúng là cái bụng vô dụng. Còn chưa kịp tránh thì đằng dau vang lên tiếng :

- Hoàng Thượng giá đáo.

Đúng, chính là lúc này nàng ngã xuống như sắp ngất.

Mặc Kỳ Phong còn chưa bước tời đã nhìn thấy cảnh này. Hoàng Hậu thì dơ tay như đánh nàng còn nàng thì nằm đươi đất đáng thương như chú chó con không biết phản khánh. Hắn tức giận lao nhanh như tên về phía nàng. Ôm nàng vào lòng gọi :

- Vân Nhi nàng sao vậy, Vân Nhi đừng làm ta sợ.

Đang trong cơn đau nghe được hai từ " Vân Nhi " thốt ra từ miệng hắn nàng thấy ấm àp lạ thường. Hai từ "Vân Nhi" này ngay cả cha nàng cũng chưa từng gọi. Vậy mà hắn gọi lại nghe quen thuộc âdm áp như vậy.

Hoàng Hậu còn chưa hoàn hồn lại đứng ngây ra đó một lúc.

Hắn nhìn nữ nhân trong lòng của mình mà cót xa tức giận nhìn Hoàng Hậu nói :

- Ta sẽ hỏi tội cô sau

Rồi bế nàng về Vũ Khánh cung. Hoàng Hậu sợ hại quỳ xuống nói với theo bằng giọng như sắp khóc :

- Hoàng Thượng mọi chuyện không phải như người nghĩ đâu. Muội muội tự nhiên không phải do ta đánh.

Nàng nắm trong lòng hắn cơn đau cũng dảm đi vài phần.

Xuân Yến thấy nàng đi đã lâu mà vẫn chưa thấy về đành ra ngoài cửa chời. Vừa bước ra cửa thì nhìn thấy hắn bế nàng về. Xuân Yến chạy vội lại lo lắng hỏi :

- Tuyết Vân, muội sao vậy.

Thấy nàng không chả lời được càng xốt xắng đưa nàng lên giường nắm.

Hắn ngồi bên giường nhìn nàng. Khuôn mặt đã không còn lạnh lùng như trước có vài phần lo lădng nhưng không mất đi khí chất đế vương. Hắn nói :

- Người đâu gọi Lý thái y, Trần thái y, Cố thái y đến hết đây cho trẫm.

Nghe thấy hai từ thái y mặt nàng bắt đầu đỏ lên. Tên Hoàng Thượng này thật là ngốc. " Dì cả " đến thăm nàng chứ đâu phải ruột thừa mà gọi thái y. Nghị vậy nàng hét to :

- Không được mời thái y. Ta không sao. Các ngươi ra ngoài hết đi. Nếu ta cần thứ gì sẽ gọi các ngươi.

Tất cả nô tì thái giám nhìn nhau rồi nhìn hắn lại quay sang nhìn nàng một lúc rồi mới lui hết ra ngoài. Chỉ còn lại Xuân Yến hắn và nàng ở trong phòng

Hắn lúc này mới lên tiếng hỏi :

- Sao nàng lại không gọi thái y ? Nàng đang rất yếu đó. Nếu nàng bị sao hãy nói cho ta biết ta sẽ tìm cách chữa cho nàng.

Lúc này mặt nàng còn đor hơn cả gấc chín lắp ba lắp bắp nói

- Ta ... Ta ...

Hắn như hết kiên nhẫn nói :

- Nếu nàng không nói ta sẽ gọi thái y.

Nghe hắn nói vậy nàng nhắm mắt nhắm mũo nói :

- Ta ... Ta chỉ là "r"dì cả" ghé thăm. Ngươi đừng ép ta nói.

Hắn ngớ người ra một lúc nói :

- Nàng có " dì cả " từ lúc nào vậy ?

Nàng tức xì khói. Hình như hai từ " di cả " này quá hiện đại nên hắn không hiểu. Nàng đành nhắm mắt nhắm mũi nói lại lần nữa :

- Bệnh của ta là bệnh con gái mội tháng đến một lần. Chàng hiểu chưa. Nếu không tin chàng cứ kiểm tra

Lúc này mặt của nàng, hắn và cả Xuân Yến đều đỏ. Nhưng hắn lấy lại bình tĩnh nhanh hơn nói :

- Nếu nàng muốn ta kiểm tra thì ta đâu sẽ không khách sáo.

Nói xong hắn ôm nàng vào lòng chuẩn bị cởi dây lưng của nàng thì nàng cười khành khạch nói lới :

- Xin lỗi... Ta không ... Không dám nữa... Hì hì... Xìn chàng đó tướng công yêu dấu của ta hì hì.

Cứ thế tiếng cười vang khắp Vũ Khánh cung.

Còn về người nào đó thì thấp thỏm không yên.

Hết chap 13 :

Các nàng, các chàng thấy chap này của mình có hay hông. Nếu hay thì cho ý kiến ha ^_^