- Tuyết Vân à, Tuyết Vân ơi. Dậy đi.
Nàng đang ngủ trưa ngon lành thì nghe có tiếng người gọi bên tai. Bực mình nàng quát :
- Im lặng bản cô nương ta đang ngủ trưa. Đừng làm phiền.
Nói xong nàng mới nhận ra giọng nói này nghe quen quen. Nhưng mắt vẫn không mở ra được. Giọng nói kia lại cất lên lần nữa :
- Bà cô của tôi ơi, bây giờ muội còn ngủ trưa. Chiều đã sắp qua rồi đó.
Không thể nhầm được đây là giọng của Xuân Yến tỷ. Nàng bật dậy ngay. Dụi dụi mắt mấy cái nàng nhìn kĩ người đang ở bên giường. Khuân mặt nhỏ nhắn này, cái niệng hay cười này. Chuẩn không cần chỉnh đây chính là Xuân Yến tỷ. Trên tay Xuân Yến còn bế Moon nữa. Ơ rõ ràng lúc nãy nàng bế nó cùng lên giường ngủ cơ mà ? Mặc kệ, nàng vui quá ôm chặt Xuân Yến nói :
- A, ta nhớ tỷ quá.
Xuân Yến nghe vậy nước mắt nước mũi bắt đầu chảy :
- Hix hix ta cũng nhớ muội lắm. Ở nhà chẳng biết làm gì cả.
Đang ôm nhau khóc lóc nàng mới sực nhớ ra hôm nay nàng mới chỉ xin hắn cho một người vào cung còn chưa kịp ban chỉ chuyền người vậy mà sao Xuân Yến đã vào được Hoàng cung. Nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của nàng Xuân Yến hiểu ý ngay nói :
- Sáng nay Trần công công đến phủ nói muội đã được phong làm Hoàng Phi. Vừa biết tin lão gia vừa mừng vừa lo. Mừng vì muội được phong làm Hoàng phi không cần phải sống trong cung đến già. Lo vì trong cung lòng người hiểm ác sợ muội bị làm hại. Rồi vị Trần công công còn nói Hoàng Thượng đích thân ban chỉ bảo đưa ta vào cung hầu hạ muội.
Nghe xong nàng nhẹ nhõm hẳn. Nàng thấy hắn cũng rất là thông minh. Nàng chưa nói hắn đã biết nàng muốn gì.
Xuân Yến nhìn chú chó trong lòng hỏi nàng :
- Tuyết Vân chú chó này ở đâu ra vậy ? Thật đáng yêu.
Nàng cũng nhìn Moon đưa tay ra đỡ nó từ lòng Xuân Yến nói :
- Đương nhiên là đáng yêu ta mới nuôi. Nó tên là Moon.
Xuân Yến lại hỏi tiếp :
- Moon sao nghe tên lạ vậy.
Nàng không nhìn Xuân Yến đùa nghịch với chú chó trong lòng nói :
- Moon có nghĩ là mặt trăng theo tiếng phương tây.
- Tuyết Vân muội học tiếng phương tây lúc nào vậy sao ta không biết.
Nàng không biết phải trả lời thế nào. Nên đánh trống lảng sang chuyện khác :
- Chết tồi, đã quá chiều rồi sao ? Ta bị muộn yến tiệc rồi. Sao Kỳ Phong lại không gọi ta.
Thấy nàng xốt xắng Xuân Yến giải thích :
- Muội đừng nóng vội. Yến tiệc được hoãn đến tối nay mới tổ chức. Ta hứa với muội tối nay muội sẽ thật xinh đẹp.
Nghe Xuân Yến nói vậy nàng cũng chẳng bảo gì. Thật ra Nàng biết là nàng đẹp rồi dù không trang điểm đi nữa nàng vẫn sẽ toả sáng.
Đã gần đến giờ đi dự yến tiệc nhưng nàng chẳng vội tí nào. Các phi tần, tú nữ ai nấy cũng bận rộn trang điểm chọn y phục để mình xinh đẹp nhất trong tối nay. Nếu có duyên sẽ được Hoàng Thượng để mắt tới. Còn nàng vẫn đang thong thả cho Moon ăn. Y phục cũng chưa chuẩn bị. Ngay cả yến tiệc tổ chức ở đâu nàng cũng chẳng biết.
••••••••••••••
Lúc này Mặc Kỳ Phong đã Long Bào chỉnh tề. Lạnh lùng, tiêu soái di giá đến Vũ Khánh cung.
Vừa đến Vũ Khánh cung hắn đã không cho thái giám lên tiếng bảo Thiên Kiệt đứng ngoài chờ.
Bước chân vào cửa điện hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt hắn là nàng đang bế con cún con hôm nay mới đoạt được từ tay Hoàng Hậu. Y phục còn chưa thay. Hắn nhẹ nhàng bước đến sau lưng nàng.
Nàng đang đùa nghịc với Moon thì cảm giác có ai đó đứng sau lưng mình. Cứ tưởng là Xuân Yến nên nàng không quay lại nói :
- Xuân Yến à, tỳ đừng dục ta nữa. Chỉ là yến tiệc thôi mà. Đến muộn cũng không chết ai đâu. Mà tên Mặc Kỳ Phong bảo đến đón ta mà giờ này còn chưa thấy mặt mũi đâu. Ngay cả cái bóng còn chưa thấy. Đúng là tên thất hứa. Ta cũng chẳng thèm đi nữa.
Một lúc sau không thấy "Xuân Yến" nói gì mà ai đó vẫn đứng sau lưng nàng. Không biết là vì điều gì nàng quay người lại. "Đùng" sao hắn lài ở đây ? Nàng giật mình lùi ra sau vài bước. Hắn vào đây từ lúc nào mà nàng không hề hay biết. Còn chả nghe thấy một tiếng động. Sao hắn lại giống âm hồn như vậy chứ ?
Hắn nhìn nàng vài giây nói :
- Ai là tên thất hứa, nàng nói xem ?
Rùng mình, rùng mình sao hắn lại bình tĩnh như vậy chứ. Chết rồi, chết rồi :
- A ! Kỳ Phong chàng đến rồi, ta có nói gì đâu chàng ngồi đi. Hì ... Hì
Lúc này Xuân Yến từ trong phòng ngủ bước ra vừa nhìn thấy Hoàng Thượng liền quỳ xuống hành lễ ngay .
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn tuế.
Hắn chỉ buông hai từ " bình thân " còn lại chẳng nói gì nữa. Xuân Yến nhìn từ trên xuống dưới nàng một lượt bĩu môi một cái rồi lôi nàng vào phong trang điểm thay y phục.. Nói thật nàng cực ghét trang điểm thay y phục. Vì sao ư ? Bởi vì y phục ở đây rất là nhiều lớp. Đến nàng còn chóng cả mặt vừa nóng lại chẳng được tích sự gì. Đã thế khi đánh nhau còn gây cản chở. Còn cả châm cài nữa chứ. Mỗi khi dự tiệc hoặc dịp gì đó trong cung hay ngay cả ngày thường nàng cũng phải cài một đống . Đúng là chỉ tổ nặng đầu.
Hôm nay nàng mặc bộ váy mau vàng thanh thoát duyên dáng. Bộ váy này cũng là đồ Mặc Kỳ Phong tặng cho nàng. Được dệt từ tơ tằm quý của Chu Quốc. Khi đi dưới trăng sẽ đổi thành màu xanh lá. Còn về châm cài, nàng chỉ chọn mỗi cây Ảnh vũ quỳnh quang. Bởi vì buổi tối sẽ là lúc cây châm này toả sáng nhất.
Khi bước ra, mấy cung nữ cũng phải ghen tị. Còn Mặc Kỳ Phong suýt nữa làm đổ cốc trà. Hắn vốn biết là nàng đẹp rồi. Cũng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng rồi nhưng vẫn không khống chế được ngẩn ngơ một lát.
Hắn và nàng xải bước ra cửa. Nàng còn không quên bế theo Moon.Nhìn thấy Thiên Kiệt đang đứng chờ. Nàng nhìn một cái là biết hắn chính là người nàng gặp ngoài phố hôm đó.
Khi nhìn thấy nàng Thiên Kiệt cũng phải phán hai từ " Thật đẹp " trong lòng. Đi được một đoạn nàng phát hiện không thấy Xuân Yến đâu. Vừa ngoái đầu lại thì tào tháo xuát hiện thật. Xuân Yến đang chạy từ Vũ Khánh cung đuổi theo nàng.
Xuân Yến đôi khi rất vụng về ví dụ như hôm này. Chỉ mỗi việc chạy lại chỗ nàng mà Xuân Yến vấp phải viên đá suýt ngã. Thế là nàng được chứng kiến một màn anh hùng cứu mỹ nhân tuyệt vời. Mà mỹ nhân chính là Xuân Yến còn anh hùng chính là Thiên Kiệt nhà ta.
Nàng càng nhìn càng thấy hai người này xứng đôi. Xuân Yến thì xinh đẹp hiểu lòng người. Thiên Kiệt thì văn võ song toàn cũng được coi là mỹ nam anh tuấn nhưng vẫn kém Kỳ Phong của nang.
[ À mà cũng phải giới thiệu một chút chứ nhỉ.
Thiên Kiệt là huynh đệ từ nhỏ của Mặc Kỳ Phong. Có thể nói là hai người chơi cùng nhau từ thời còn quấn tã. Bây giờ Thiên Kiệt là đại nội thị vệ nắm giữ tất cả cấm vệ quân luôn đi theo Mặc Kỳ Phong là người Mặc Kỳ Phong tin tưởng. ]
Cuối cùng cũng đến yến tiệc. Nàng và hắn cùng bước vào trong. Dưới ánh mắt săm soi của phi tần và ánh mắt thèm khát của mấy tên quan nàng vẫn thản nhiên như không. Nàng thấy Hoàng Hậu và mấy phi tần đều đã đến đủ cả chỉ còn chờ mỗi nàng và hắn.
Nghe nói yến tiệc này là để dành cho các tú nữ mới nhập cung. Mà nàng cũng từng nằm trong số đó. Hắn dẫn nàng lên trên ngồi. Chỗ ngồi của nàng ngay cạnh ngai vàng của hắn còn gần hơn cả ghế Hoàng Hậu.
Chỉ đợi hắn ngồi vào ngai vàng Vương công công đứng bên cạnh hô to:
- Yến tiệc bắt đầu.
Sau câu nói ấy không gian sôi động hẳn lên.
Mọi người bắt đầu ăn uống đàn ca. Nàng cũng ngồi vừa xem múa vừa gắp thức ăn ăn. Đang ăn ngon lành thì Mặc Kỳ Phong huých tay nàng. Ngẩng đầu lên nàng thấy hắn đang nhìn nàng ý bảo đút thức ăn cho hắn. Nàng cũng chẳng bảo gì gắp một miếng thịt đút cho hắn. Ăn được đồ nàng đút hắn cảm thấy rất tối. Cây đũa mà nàng đút cho hắn chính là cây đũa nàng đang ăn. Vậy ý nghĩa là gì ??? À! Đó gọi là hôn gián tiếp. He he.
Hoàng Hậu ngồi từ nãy đến giờ chỉ chú ý đến nàng và hắn. Cô ta càng nhìn càng chướng mắt. Trong lòng cũng có chút ghen tức. Cô ta đã làm Hoàng Hậu được hai năm nhưng chưa bao giờ được hắn đối xử tốt như vậy. Ngay cả khi có yến tiệc, cùng lắm là đi chung đường còn lại một câu hắn cũng không nói.
Ăn xong nàng ngồi vuốt lông Moon. Đang nhàn rỗi không biết làm gì thì bên cạnh Vương công công nói :
- Bẩm Hoàng Thượng Tô tú nữ biểu muội của Tạ quý phi muốn dâng lên Hoàng Thượng một vũ khúc có tên là Thiên Vu. Xin Hoàng Thượng ngự lãm.
Nghe Vương công công nói vậy nàng phấn trấn hẳn lên. Nàng cũng đã được học múa bài bản để xem Tô Mẫn Mẫn múa đẹp đến nhường nào.
Tất cả anh mắt đều dồn về phía cửa. Không đợi mọi người chơ lâu " nữ chính " đã xuất hiện. Hôm nay cô ta mặc bộ váy cũng tạm được. Nàng chú ý xem được đoạn đầu tới nửa bài thì không xem nữa vì kĩ thuật quá xấu. Nhìn cô ta múa mà nàng mất hết cả cảm xúc. Còn hắn ngồi nghịch tóc nàng một cái liếc mắt nhìn Tô Mẫn Mẫn cũng không có làm nàng thấy rất vui.
Tiết mục đang diễn ra thì tự nhiên Moon nhẩy khỏi lỏng nàng chạy xuống sân khấu. Đám Tô Mẫn Mẫn đang múa sợ hết hồn la hét ầm ĩ tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Moon chạy lăng xăng một lúc lại nhẩy lên lòng nàng nằm như không có chuyện gì xảy ra. Càng nhìn nàng lại càng buồn cười. Chú chó này đúng là rất thông minh. Biết nàng cảm thấy chán nên pha trò cho nàng vui.
Hoàng Hậu từ nãy đến giờ không bắt bẻ được nàng bây giờ có cớ liền nói ngay :
- Bách Tuyết Vân ai cho ngươi mang động vật vào đây ? Còn dám làm náo loạn yến tiệc. Người đâu mang con chó này ra ngoài.
Nàng vẫn ngồi im. Mấy tên thái giám nghe lệnh đi về phía nàng. Bọn chúng còn chưa động vào nàng nàng đã quat lớn :
- Cút hết sang một bên cho ta
Rồi quay sang phía Hoàng Hậu nói :
- không được mang động vật vào đây ? Hừ ... Ta nói cho Hoàng Hậu biết ngươi cũng là động vật đó. Chỉ là cao cấp hơn chó một chút thôi hiểu chưa. Vời lại một tiết mục chán như vậy phá đi cũng không đáng tiếc.
Mặc kỳ Phong từ nãy đến giờ im lặng ngồi xem trò vui bây giờ mới khẽ cười. Thấy hắn cười nàng quát :
- Không được cười. Chàng chưa xem sách sao ? Con người được tiến hoá từ loài vượn cổ đó. Nếu chưa xem thì ta sẽ chỉ cho chàng.
- Hỗn xược, ngươi dám bất kính với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Người đâu lôi ả ta ngoài.
Một viên quan bên dưới nói.
Nàng chỉ liếc mắt một cái nói :
- Kỳ Phong còn chưa nói ông nói cái gì ? Đúng là Hoàng Thượng chưa lo thái giám đã lo.
- Cô ... Cô
- Cô ... Cô cái con khỉ. Ta không phải cô cô của ông. Nếu nói lắp thì đừng nên làm quan nữa về nhà tập nói đi. Nếu không bắt Kỳ Phong nhà ta hôm nào cũng phải nghe ông nói thì đúng là thảm hoạ.
Xuân Yến đứng bên cạnh nàng từ nãy đến giờ sợ xanh mặt lại cứ huých tay nàng ra hiệu bảo nàng nói ít lại. Nàng thấy vậy cũng nói ít lại một chút cho Xuân Yến bớt lo.
Tên quan vừa nãy không nói lại nàng vây giờ quay sang Mặc Kỳ Phong thưa :
- Hoàng Thượng, Hoàng phi nhiều lần bất kính với người và Hoàng Hậu xin hãy nhốt cô ta lại làm gương cho các kẻ khác.
Nàng nghe mà chối cả tai cầm ngay li rựou trên bàn phi về phía tên quan chết tiệt. Chỉ nghe tiếng "á" một cái tên quan ôm đầu niệng méo xệch đi. Nàng cười mỉm nói :
- Đây là còn nhẹ cho ông. Lần sau còn lắm chuyện thì đừng có trách ta.
Rồi nàng đứng dậy giữa những ánh mắt sợ sệt của văn võ bá quan đi ra phía cửa. Dưới ánh trăng dù hơi tức giận nhưng nàng vẫn không thể dấu đi vẻ kiêu ngạo và xinh đẹp vốn có.
Còn người ngồi trên ngai vàng một tay chống đầu tay kia gõ lên bàn
miệng cười mỉm nghĩ " cô vợ nhỏ này của hắn quả không tệ. Dù có đi ra ngoài cũng không sợ bị bắt nạt " .
Hết chương 12