Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh
Edit : Alice.T
—–o0o—–
[ Kết Cục ]
Ánh mắt của Lục Phi Trầm như dao da^ʍ vào gương mặt của Tống Tinh Nguyệt, giống như muốn xé lớp da người của cô ra, mổ xẻ nội tâm dơ bẩn của cô.
“Tôi đoán, người đề nghị chơi cái ‘Trò Chơi Nửa Đêm’ này, là cô.”
Mặt của Tống Tinh Nguyệt mất tự nhiên co rúm lại một cái.
Sở Dương Băng vừa thấy phản ứng của Tống Tinh Nguyệt liền rõ ràng, quả thế.
Lục Phi Trầm tiếp tục nói, từng câu từng chữ lột xuống lớp ngụy trang của cô.
“401 chơi ‘Trò Chơi Nửa Đêm’ xong, nhưng không ngờ rằng ‘Quý Ngài Nửa Đêm’ vẫn chưa bị đưa đi, nó vẫn y nguyên vướng vào sinh mệnh của các cô. Ranh giới cấm kỵ nào đó đã bị phá vỡ, đủ loại quỷ quái bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của các cô. Khưu Nhất Văn chết đuối trong chậu rửa mặt, Thôi Khả Tâm chết trong tai nạn xe cộ, Tống Tích Trụy nhảy lầu chết, Lưu Thù Ảnh thì tự sát.”
“Cô cũng gặp phải quỷ quái, chẳng qua có lẽ là ngoài ý muốn, có lẽ là may mắn, cô lỡ xông vào tòa ký túc xá không tồn tại bên kia, trốn ở trong hành lang này sẽ tránh được quỷ quái đuổi gϊếŧ. Mà Lí Bình Nhi giống như cô cũng sợ hãi, cô liền nói cho cô ta biết bí mật tòa ký túc xá không tồn tại kia, nói muốn trốn chung với cô ta ở chỗ này.”
Sắc mặt của Tống Tinh Nguyệt khó coi xuống, cô hơi hơi cúi đầu, dùng một ánh mắt xen lẫn ác ý và oán độc nhìn chằm chằm Lục Phi Trầm.
Lục Phi Trầm một chút cũng không sợ cô, ngược lại, hắn rất hưởng thụ ánh mắt của Tống Tinh Nguyệt.
“Sự thật lại là, sau khi cô và cô ta vào ký túc xá 444, cô đã thừa dịp cô ta không phòng bị mà gϊếŧ cô ta, phân thây cô ta giấu trong cái tủ tôn!”
Lục Phi Trầm vừa dứt lời, trong ký túc xá 444 bên cạnh bỗng nhiên truyền ra một tiếng va đập thật lớn.
Tống Tinh Nguyệt trong nháy mắt hoảng lên, cô quát to:“Cậu câm miệng!”
Lời nói của Lục Phi Trầm giống như nước miếng độc của độc xà phun ra tổn thương tới Tống Tinh Nguyệt, cô ta thế nào cũng không ngờ, Lục Phi Trầm lại biết nhiều như vậy.
Thấy phản ứng của Tống Tinh Nguyệt, Lục Phi Trầm cười lạnh một tiếng, hắn chỉ là dựa trên các manh mối hiện có hợp lý suy đoán, nhưng thấy phản ứng này của Tống Tinh Nguyệt, chân tướng cũng sắp rõ mười mươi.
“Có một vấn đề tôi rất hiếu kỳ,” Lục Phi Trầm nói:“Cô và Lí Bình Nhi là bạn cùng phòng sống chung một ký túc xá, tôi có thể hỏi một câu rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cô lạnh lùng ra tay không?”
Tống Tinh Nguyệt cắn chặt răng không chịu trả lời, nhìn bộ dáng của cô ta, Sở Dương Băng cũng nghi ngờ cô ta cuối cùng có xông lên cắn Lục Phi Trầm hai cái hay không.
“Chuyện đã đến nước này, Tống Tinh Nguyệt, cô còn cần thiết che giấu à ? Bên trong cánh cửa này giam giữ cái gì tự trong lòng cô biết rõ. ” Lục Phi Trầm chỉ vào cửa ký túc xá 444 bên cạnh, nói:“Cô muốn rời khỏi chỗ này còn phải đi vào cái phòng ký túc xá này, thay vì gian nan bám víu, chi bằng nói ra rõ ràng. ”
Tống Tinh Nguyệt liếc mắt nhìn cửa ký túc xá 444, bỗng nhiên trầm tĩnh lại, cô nói:“Đều là lỗi của cậu ta!”
Bình thường dùng câu mở đầu như vậy, tiếp theo tất cả đều sẽ là lời bào chữa của hung thủ vì bản thân mình.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đứng ở một bên, nghe Tống Tinh Nguyệt một mình nói.
“Tất cả đều là lỗi của Lí Bình Nhi!” Tống Tinh Nguyệt nhắm mắt, nói:“Đều là lỗi của cậu ta, ai kêu cậu ta cướp bạn trai tôi!”
“Tôi yêu bạn trai tôi như thế, tôi và Kiều Tuấn Phong từ lúc trung học đã thích nhau, sau đó báo danh vào cùng một trường đại học. Lí Bình Nhi thông qua tôi biết được Tuấn Phong, nhưng cái con tiện nhân đó lại đi cướp bạn trai tôi!”
Cảm xúc của Tống Tinh Nguyệt kích động lên, cô lớn tiếng nói:“Tôi đã sớm thấy ánh mắt của Lí Bình Nhi nhìn Tuấn Phong không đúng, cậu ta cấu kết làm bậy với bạn trai tôi, kinh tởm đến cực điểm!Cậu ta căn bản không biết tôi vì bạn trai mình tới cùng đã trả giá cái gì, nhà bạn trai tôi là ở nơi khác, tôi từng ngồi xe lửa ngồi tới mười mấy tiếng đồng hồ để đi gặp bạn trai tôi. Lúc ấy không mua được vé ngồi, tôi phải miễn cưỡng đứng mười mấy tiếng mới đến nơi!”
“Tôi và Tuấn Phong bên nhau nhiều năm như vậy, từ khi Lí Bình Nhi xuất hiện thì đã thay đổi. Hơn nửa đêm gửi tin nhắn cho bạn trai tôi, nói không ngủ được, cậu ta khó chịu. Cậu ta không ngủ được thì liên quan gì tới bạn trai tôi ? Bạn trai tôi chia tay tôi để hẹn hò với cậu ta, tất cả đều là cậu ta dụ dỗ!”
“Chỉ vì cô ta cướp bạn trai cô nên cô gϊếŧ người phân thây?” Sở Dương Băng có chút không hiểu mạch não của Tống Tinh Nguyệt có vấn đề, người bình thường gặp phải loại chuyện này tức giận thì tức giận, nhưng cũng không đến mức gϊếŧ người đâu.
“Gì mà gọi là chỉ vì?Cái này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Tống Tinh Nguyệt trừng Sở Dương Băng một cái, thì thào lẩm bẩm:“Tôi thích Tuấn Phong như vậy, Tuấn Phong cũng thích tôi như thế……”
Vẻ mặt Lục Phi Trầm cổ quái nói:“Cái lần cô chơi ‘Trò Chơi Nửa Đêm’ ở ký túc xá 401 vấn đề cô hỏi ‘Quý Ngài Nửa Đêm’, không phải là về mối quan hệ giữa Lí Bình Nhi và Kiều Tuấn Phong đó chứ ? ”
Vẻ mặt của Tống Tinh Nguyệt lúc này dữ tợn kinh khủng tới cực điểm, lời của Lục Phi Trầm không thể nghi ngờ gì đã đâm trúng trọng điểm.
Sở Dương Băng cảm thấy đầu mình sắp không đủ xài, rốt cuộc là cậu có vấn đề hay Tống Tinh Nguyệt, chỉ bởi vì một cái chuyện nhỏ này, cô ta liền hại chết tất cả người của ký túc xá, cũng hại bản thân rơi vào cái tình cảnh này.
Sở Dương Băng hỏi:“Vậy tại sao cô lại tự mình gϊếŧ người?Dưới tình hình lúc ấy, Lí Bình Nhi cũng sống không lâu nữa, cô ta cũng bị quỷ quái đuổi gϊếŧ, cô chỉ cần chờ cô ta bị gϊếŧ chết là tốt rồi, tại sao phải đích thân mình động thủ?”
“Nào có cái gì tại sao?” Tống Tinh Nguyệt ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:“Nếu để Lí Bình Nhi chết trong tay đám quỷ đó chẳng phải quá hời cho cậu ta rồi sao?Chờ đợi làm sao vui vẻ bằng đích thân mình động thủ!Tôi sẽ tự tay gϊếŧ chết cái con tiện nhân cướp bạn trai mình!Để cậu ta suốt đời bị nhốt trong cái chỗ quỷ quái này, chết cũng không được giải thoát!”
“Không thể nói lý!”
Sở Dương Băng không có cách nào câu thông với Tống Tinh Nguyệt, cô ta căn bản là kẻ điên.
“Được thôi, chuyện đã đến nước này, tất cả câu đó đều đã được giải.” Lục Phi Trầm ở một bên giả bộ suy nghĩ, dùng một giọng nói vừa bất đắc dĩ lại vừa châm chọc nói:“Nói theo cách đơn giản, chính là một bé nữ sinh có tâm hồn yêu đương nghi ngờ đứa bạn thân cướp bạn trai mình, đã lừa gạt tất cả người của ký túc xá, chơi ‘Trò Chơi Nửa Đêm’. ‘Quý Ngài Nửa Đêm’ đưa ra đáp án, quả thật là Lí Bình Nhi cướp bạn trai cô, vì vậy cô ghi hận trong lòng, gϊếŧ người phân thây, bản thân cũng bị ‘Quý Ngài Nửa Đêm’ bức điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần để trị liệu.”
“Hai năm sau, cô giả thành bộ dáng mình đã khỏi bệnh một lần nữa trở lại trường đi học. Thực ra là để chơi ‘Trò Chơi Nửa Đêm’ lại một lần nữa, hỏi ‘Quý Ngài Nửa Đêm’ làm sao mới bằng lòng tha cho cô một con đường sống. Cô chọn chơi chung với ký túc xá 301 là bởi vì nhiều người có thể kéo dài thời gian cho cô, hơn nữa tòa ký túc xá có một không gian khác có thể cho cô trốn được quỷ quái.”
Lục Phi Trầm thở dài, nói:“Cái gọi là chuyện quái dị ở ký túc xá, nguyên nhân gây ra lại hoang đường như vậy.”
Đúng vậy, hoang đường.
Sở Dương Băng nhìn về phía Tống Tinh Nguyệt, chỉ vì chút chuyện nhỏ bạn bè nam nữ ấy, hại tám mạng người, nguyên nhân này chẳng phải hoang đường?
Lục Phi Trầm đi đến bên cạnh Sở Dương Băng, xoay người nói:“Được rồi, chuyện đã đến nước này, chúng ta nên kết thúc câu chuyện này thôi.”
Sở Dương Băng như hiểu gật đầu.
“Các cậu muốn làm gì?” Tống Tinh Nguyệt cảnh giác lùi về phía sau.
“Không có gì.” Lục Phi Trầm giống như ác ma cười nói:“Chỉ là đưa cô đi gặp chị em tốt của mình thôi.”
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm nhanh chóng tiến lên, ra tay như chớp khống chế được Tống Tinh Nguyệt. Tống Tinh Nguyệt là một cô gái không thể chống lại sức của hai người đàn ông, hai người bọn họ kéo Tống Tinh Nguyệt lại cạnh cửa ký túc xá 444.
Tống Tinh Nguyệt nhận ra bọn họ muốn làm gì, thảm thiết la lên:“Không!Không!Các người không thể làm vậy!Đừng cho tôi vào!Đừng cho tôi vào trong!!!”
“Tôi van xin các cậu, xin các cậu đừng cho tôi vào trong ! Đừng cho tôi vào!”
“Thả tôi ra!Thả tôi ra!”
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm không nương tay tí nào, Lục Phi Trầm sớm đã phá cánh cửa, bọn họ kéo Tống Tinh Nguyệt tới trước cửa, Lục Phi Trầm đưa tay đẩy cửa ra, trực tiếp ném người vào, sau đó đóng cửa lại!
“Cho tôi ra!Cho tôi ra ngoài!”
Tống Tinh Nguyệt nhào lên trên cánh cửa liều mạng đập cửa, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng ở bên ngoài dựa lên trên cánh cửa, chặn phòng.
Tống Tinh Nguyệt ở trong cửa tuyệt vọng nghe thấy âm thanh tủ tôn ở ban công bị mở ra.
Tủ tôn cũ kỹ rỉ sắt ‘chi két’ một tiếng mở ra, máu thịt đỏ tươi và tứ chi bên trong cùng nhau trào ra, ùn ùn kéo về phía Tống Tinh Nguyệt!
Tống Tinh Nguyệt co quắp ở trên cánh cửa, thê lương la lên:“Thả tôi ra!Lí Bình Nhi, xin cậu bỏ qua cho tôi!Cầu xin cậu!Cầu xin cậu!”
Lúc trước khi những tứ chi hỗn độn và làn máu chạm tới cô, Tống Tinh Nguyệt nhớ lại tình cảnh hai năm trước.
“Bình Nhi, tiếp tục như vậy không được, mình biết một chỗ, nơi đó có thể tránh được những quỷ quái này!” Tống Tinh Nguyệt kéo tay Lí Bình Nhi nói như vậy.
“Thật sao?” Lí Bình Nhi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng nói:“Vậy chúng ta đi mau!Mình sắp bị bức điên rồi!”
Tống Tinh Nguyệt kéo tay Lí Bình Nhi chạy như điên trong hành lang, nhưng ở một khắc đi vào ký túc xá 444 kia, ở thời điểm Lí Bình Nhi vì tạm thời tránh được nguy hiểm mà thở ra một hơi, Tống Tinh Nguyệt ở đằng sau lưng giơ cao cây rìu sớm đã được giấu trong ký túc xá 444, từ trên cao hung hãng chém xuống!
Lí Bình Nhi ngã trong vũng máu, còn sống nhưng đã không có khả năng phản kháng.
Tống Tinh Nguyệt xách rìu, máu tươi văng đầy trên người, trong tiếng cầu xin tha thứ và kêu gào bi thảm của Lí Bình Nhi, trước tiên chặt tứ chi cô như chặt xương sườn. Lí Bình Nhi bởi vì đau đớn và mất máu dần dần không có tiếng động, tiếp theo cô chặt cô ta ra thành từng phần từng phần, sau đó chia ra nhét vào trong tủ tôn.
Lúc này, Tống Tinh Nguyệt ngồi phịch ở trên đất, bị tứ chi hỗn độn và làn máu quấn lấy cơ thể, trong tiếng kêu gào thê thảm của cô bị kéo về phía tủ tôn.
Những tứ chi này sức lớn vô cùng, lại có thể cứng ngắc nhét một người sống vào trong ngăn tủ vuông vức 30cm, còn đóng tủ lại.
Trên cánh cửa ký túc xá 444, Sở Dương Băng chỉ nghe thấy tiếng rên thảm thiết của Tống Tinh Nguyệt và một trận âm thanh xương cốt vỡ nát.
“Được rồi, câu chuyện lập tức sẽ kết thúc.” Lục Phi Trầm đứng lên, nói:“Cảm thấy thế nào?”
Chẳng thế nào cả, Sở Dương Băng không có trả lời hắn.
Đi vào trong loại câu chuyện kinh dị thế này, cảm nhận có thể tốt bao nhiêu ?
Sở Dương Băng rủ mắt xuống, không muốn để ý tới hắn.
Khéo mắt của Sở Dương Băng là loại rủ xuống, Lục Phi Trầm lại cao hơn Sở Dương Băng một chút, ở góc độ của hắn nhìn thế nào cũng thấy Sở Dương Băng mềm mại.
“Sở Dương Băng.”
Lục Phi Trầm bỗng nhiên gọi tên Sở Dương Băng một tiếng, Sở Dương Băng giương mắt nhìn hắn, ngay sau đó trước mắt tối sầm, từ trong mơ tỉnh dậy.
Sở Dương Băng ở trên giường ngồi dậy, cậu nhớ trước khi câu chuyện kết thúc, Lục Phi Trầm làm hình dáng của miệng khi phát âm cho cậu, đại khái chính là nói……
Hiện thực gặp ?
Sao có thể, cả nước nhiều thành phố như vậy, nhiều người như vậy, cậu chỉ là một hạt cát trong biển cả, Lục Phi Trầm chỉ biết tên và diện mạo của cậu, không có cách thức liên lạc muốn tìm cậu nói thì dễ làm mới khó.
Thật ra cậu không quá muốn có nhiều tình cảm với Lục Phi Trầm trong hiện thực, dù sao tính cách của Lục Phi Trầm…… Thật sự một lời khó nói hết.
Sở Dương Băng không để ý chuyện này lắm, quay đầu đã vứt Lục Phi Trầm ra sau đầu.
Lúc này đang tờ mờ sáng, Sở Dương Băng đi vào nhà bếp pha cốc cà phê, rồi đứng trước cửa sổ đợi mặt trời mọc.
Mặt trời đỏ cam xuyên thủng màn vải bình minh hỗn độn, ánh sáng ấm áp từ dưới chân trời nhảy ra, trên đường phố học sinh dậy sớm đi học và nhân viên văn phòng vội vàng đi làm trên đường. Cõi trần lại một lần nữa bận rộn, tiếng người ồn ào, rộn ràng nhốn nháo, Sở Dương Băng cả người chìm trong ánh mặt trời, cậu uống vào một ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, tùy ý để cho vị đắng lan ra ở đầu lưỡi.
Nhân gian vừa đẹp, cậu vẫn còn sống.
____________________alicettrucquan.wp.com
Alice.T : Bên quỷ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng đang có tình tiết nɠɵạı ŧìиɧ =))) ai chưa đọc qua đọc đi nha =))))