Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh
Edit : Alice.T
--o0o--
[ Quỷ, Qua Lại ]
Bên kia, Tống Tinh Nguyệt quanh quẩn ở dưới tòa ký túc xá, sắc mặt âm trầm.
Cố Diệu Bách xảy ra tai nạn, Vu Tô Lăng hoảng sợ quá độ cũng bị đưa vào bệnh viện, còn Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng cũng không phải bạn trai cô, chẳng lẽ đêm nay cô phải lẻ loi một mình vượt qua hay sao?
Tống Tinh Nguyệt sốt ruột lắc đầu, ngay trong phút chốc lệch tầm mắt, một cái đường viền đen kịt thoáng hiện lên ở trước mắt cô.
Tống Tinh Nguyệt sợ hãi kêu một tiếng, lảo đảo hai bước ngã xuống đất.
Chết tiệt ! Lại nữa rồi!Lại tới nữa rồi!
Quý Ngài Nửa Đêm, chính là Quý Ngài Nửa Đêm!
Từ hai năm trước chơi "Trò Chơi Nửa Đêm" về sau, "Quý Ngài Nửa Đêm" vẫn luôn quanh quẩn ở bên cạnh cô, chưa từng rời đi. Không chỉ như vậy, hằng ngày cô còn thường xuyên gặp phải đủ loại ma quái.
Đi ở trên đường có thể gặp phải ma che mắt thiếu chút đã bị xe tông chết, rửa mặt có thể bị một sức lực không giải thích được ấn đầu vào chậu xém chút nữa chết đuối, ngủ thì lại gặp quỷ đè...... Ranh giới giữa người sống và quỷ quái dường như đã bị phá vỡ, cô suốt ngày sợ hãi sống trong uy hϊếp của cái chết.
Nhưng mà những thứ đó cô đều có thể chịu được, thứ thật sự khiến cô phát điên là "Quý Ngài Nửa Đêm"!
Từ lúc bắt đầu chơi trò chơi xong, "Quý Ngài Nửa Đêm" đã quanh quẩn ở bên cạnh cô. Lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ vào ban đêm, sau đó "Quý Ngài Nửa Đêm" lại chậm rãi đến gần cô, thẳng đến khi đi tới trước mặt cô.
Tiếp theo ở ban ngày cô cũng có thể thấy "Quý Ngài Nửa Đêm", lúc đầu là trong gương, sau đó là mặt băng, cho đến bất kỳ thứ gì có thể phản chiếu, cô đều thấy được bóng dáng của nó.
Sau đó sự tình chuyển biến xấu, xấu đến mức chỉ cần Tống Tinh Nguyệt di chuyển mắt, "Quý Ngài Nửa Đêm" sẽ thoáng hiện ở chỗ sát khóe mắt cô, cái gì nó cũng không làm, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.
Lúc ăn cơm nhìn, lúc học nhìn, lúc ngủ nhìn, lúc đi WC nhìn, thậm chí ngay cả khi đi tắm cũng nhìn, lúc nào cũng bị cái bóng giống người đen thui nhìn chằm chằm. Áp lực tâm lý mạnh mẽ bức cô từng bước phát điên.
Cô nóng nảy, la hét, dùng hết cách muốn thoát khỏi nó, nhưng vô luận làm cái gì "Quý Ngài Nửa Đêm" cũng vướng với cô. Cô nói với người khác, người ngoài chỉ biết cho rằng tinh thần của cô xảy ra vấn đề, thậm chí người nhà của cô còn đưa cô vô bệnh viện tâm thần.
Nhưng có ích gì!Có ích gì!Những tên bác sĩ kia hết lần này đến lần khác đều nói với cô đó chỉ là ảo giác, là ảo giác của bản thân cô, nhưng...... Cút con mẹ nó hết đi!Bọn họ chưa từng cảm nhận cái loại sợ hãi và kinh hoàng này, đương nhiên không hiểu nổi đau khổ và sự điên cuồng của cô!
Năm đó cô chơi "Trò Chơi Nửa Đêm" chẳng qua là vì hỏi một chút tương lai giữa mình và bạn trai, ai ngờ vì cái vấn đề nhỏ này cô lại phải trả một cái giá thật đắt như vậy!
Cô dùng hai năm làm quen "Quý Ngài Nửa Đêm" vướng trong sinh mạng mình, cô trở lại trường học, chính là để tìm người chơi "Trò Chơi Nửa Đêm" lần nữa, hỏi "Quý Ngài Nửa Đêm" rốt cuộc phải làm thế nào nó mới bằng lòng biến khỏi đời cô.
"Quý Ngài Nửa Đêm" cho cô đáp án, chỉ có một chữ:
Chết!
Đây là câu trả lời làm cho cô tuyệt vọng, năm đó bạn cùng phòng chơi trò chơi này...... Trừ cô ra không ai còn sống. Lí Bình Nhi là cô tự tay tiễn cậu ta lên đường, còn có một cô gái là tự sát. Cô gái kia là người thông minh nhất trong nhóm các cô, khi Tống Tinh Nguyệt biết tin người đã chết còn rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao cậu ta lại lựa chọn làm vậy.
Bây giờ thì cô hiểu rồi, thay vì vùng vẫy đau khổ trong vực sâu sợ hãi và tuyệt vọng, chi bằng cho mình một cái thoải mái!
Cậu ta quả nhiên là người thông mình nhất trong đám!
Tống Tinh Nguyệt cười khổ một tiếng, "Quý Ngài Nửa Đêm" sau khi thoáng hiện ở trước mặt cô...... Ngay sau đó sẽ có quỷ xuất hiện trước mặt cô.
Tống Tinh Nguyệt bò dậy, xoay người chạy về phía tòa ký túc xá, cô một hơi chạy lên tầng 4, quanh quẩn ở đầu hành lang-- Cũng chính là ở trước cửa ký túc xá 401. Lúc này thời gian chút nữa sẽ gần nửa đêm, trong cả hành lang chỉ có bóng dáng của cô.
Không đợi Tống Tinh Nguyệt do dự xong, trong ký túc xá 401 bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Tống Tinh Nguyệt sợ đến mức lùi lại hai bước, mắt nhìn cánh cửa của ký túc xá 401.
Không thể nào, ký túc xá 401 đã bị niêm phong từ sau khi các cô gặp chuyện, bên trong không thể nào có người được!Nếu không phải người......Vậy......Cũng chỉ có thể là......
Đùng!
Đùng đùng đùng!
Gõ cửa không mở, thứ gì đó ở sau cửa đột nhiên ra sức đập cửa ký túc xá 401, cánh cửa kia lung lay sắp sập.
Tống Tinh Nguyệt đứng sát ở một bên hành lang, dùng hết sức lực cách xa cánh cửa của ký túc xá 401, cô thấy dưới khe cửa của ký túc xá 401, vài sợi tóc ướt nhẹp ló ra, tiếng nước nhớp nháp không ngừng vang lên.
"Không......Không......"
Tóc, tiếng nước, tiếng đập cửa......
Tống Tinh Nguyệt khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, có chút giống thần kinh lẩm bẩm:"Không phải tôi hại cậu......Khưu Nhất Văn không phải tôi hại cậu......Không phải tôi hại cậu!!!"
Khưu Nhất Văn chính là nữ sinh năm đó chết đuối trong chậu rửa mặt của ký túc xá 401, cô có thói quen dậy sớm, từ trước đến nay cô luôn là người dậy sớm nhất ở ký túc xá. Ở sáng ngày thứ hai sau khi chơi trò chơi xong, cô dậy sớm xả nước rửa mặt, lại rành rành chết chìm trong chậu rửa mặt, mà lúc đó năm người khác ở ký túc xá lại không có một ai nghe thấy âm thanh giãy giụa của cô lúc sắp chết.
Khuôn mặt bị nước ngâm trắng bệch, phồng lên, tóc ướt nhẹp và dính nước vương vãi lung tung ở bốn phía, Tống Tinh Nguyệt nhớ rõ rành mạch.
Nhưng không phải cô hại chết Khưu Nhất Văn, rõ ràng là tự cô ta chơi trò chơi này mới bị hại chết!Không phải cô!Không phải cô!
Tóc dài như thác nước màu đen dưới chỗ khe cửa thò ra bò về phía Tống Tinh Nguyệt, Tống Tinh Nguyệt hoảng sợ xoay người chạy!
Chạy!Bây giờ cô không có lựa chọn nào!
Âm thanh của cửa bị phá mở ở đằng sau khiến tim cô co rút lại, theo sát phía sau là tiếng nước nhỏ nhớp nháp lại càng khiến cô sợ hãi gần chết!
Đối với linh hồn chết oan ở trong ký túc xá mà nói, cái tòa nhà ký túc xá này là một chữ "口" (khẩu), là một không gian mãi mãi bị bịt kín. Chúng nó mãi mãi bị nhốt trong đó, không thể trốn thoát, cũng không có cách nào giải thoát.
Linh hồn của Khưu Nhất Văn đã đuổi theo đằng sau Tống Tinh Nguyệt, Tống Tinh Nguyệt biết ngoại trừ cái tòa ký túc xá vô hình kia, cô không có đường nào chạy thoát.
Đi vào hành lang bên kia thực ra là cách cuối cùng của cô, năm đó cô phát hiện ra ký túc xá vô hình bên kia chỉ là ngoài ý muốn. Năm đó nửa đêm cô bị quỷ quái đuổi gϊếŧ, từ 401 chạy tới cuối hành lang, mắt thấy cùng đường bí lối dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi thì mặc kệ nó mới cắm đầu đâm vào tường, lúc ấy chỉ nghĩ đâm đầu vào tường chết cũng tốt hơn là bị quỷ quái gϊếŧ chết, lại không ngờ rằng ngoài ý muốn xông vào tòa ký túc xá vô hình .
Hơn nữa, hình như những quỷ quái đuổi gϊếŧ cô và "Quý Ngài Nửa Đêm" cũng không vào được nơi này, từ đó về sau, cô dựa vào cái phát hiện này kéo dài thời gian lâu hơn những người khác.
Cô cũng đã làm rất nhiều thí nghiệm với tòa ký túc xá vô hình bên kia, chỉ có thể từ tầng 4 từ đầu tới cuối chạy một vòng mới có thể đi vào tòa ký túc xá vô hình. Trong hành lang chỉ có một căn phòng 444, đi vào, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, là có thể từ trong phòng đồ dự bị được đánh số 444 của ký túc xá bình thường đi ra ngoài.
Tống Tinh Nguyệt đâm đầu vào bức tường ở cuối hành lang, phá vỡ tấm rào cản vô hình đi vào trong ký túc xá vô hình.
Linh hồn của Khưu Nhất Văn bị chặn ở bên ngoài, cô mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng vấn đề lại tới nữa, cách để trở về thế giới hiện thực chỉ có thể đi vào căn phòng ký túc xá 444 kia, nhưng trong tủ tôn của ký túc xá 444......
Ngay cả linh hồn của Khưu Nhất Văn cũng ở đây, linh hồn của Lí Bình Nhi...... có phải cũng ở trong đó chờ cô?
Cô không đi vào, thì sẽ không có cách trở về thế giới thực, chỉ có thể bị giam chết trong này, cô đi vào, linh hồn của Lí Bình Nhi có lẽ đang ở đó đợi cô!
Cái nào cũng là đường chết......Tống Tinh Nguyệt cắn chặt răng, trước cô không định đi vào, đợi đến lúc gần bình minh, cô mới xông cửa vào, vào một cái thì đóng cửa rồi lập tức mở cửa chạy ra ngoài......Như vậy......Như vậy cô có thể trốn thoát ! Nhất định có thể!
Tống Tinh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, ánh đèn lờ mờ khiến cô nhất thời không chú ý tới, cửa ký túc xá 444, có hai người dù bận vẫn ung dung đợi cô đã lâu.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm?!
Sao bọn họ lại ở chỗ này!Bọn họ làm sao đi vào được?Lại làm sao biết được chỗ này?
Cũng bị quỷ quái đuổi gϊếŧ ngoài ý muốn đi vào đây sao?
Không, bọn họ là hai người đàn ông, cho dù bị đuổi gϊếŧ cũng sẽ không chạy tới trong ký túc xá nữ......Vậy bọn họ......
Tống Tinh Nguyệt không tự giác lùi lại hai bước, sau đó đi lên phía trước, giả vờ bộ dáng hoảng sợ quá mức, nói:"Sở Dương Băng?Lục Phi Trầm?Gặp được hai người ở đây thật tốt quá!Đây là chỗ nào vậy?Vừa nãy tôi bị quỷ đuổi, không cẩn thận chạy đến đây, chẳng qua......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay của Tống Tinh Nguyệt bị dọa gần như trong suốt, bộ dáng run rẩy của cô vừa đáng thương vừa đáng tiếc, cực dễ khơi dậy ý muốn bảo vệ của đàn ông, cô nở ra một nụ cười như trút được gánh nặng với hai ngươi, nói:"Tốt quá rồi, có hai người các cậu ở đây tôi liền an tâm."
Lúc đầu Tống Tinh Nguyệt nhìn thấy bọn họ là sợ hãi, sau đó trong lòng dâng lên một trận vui sướиɠ. Một chút nữa bọn họ chắc chắn không chờ được muốn tìm cách ra khỏi đây, cô chỉ cần dẫn dắt một chút, có thể để cho hai người bọn họ giúp đỡ mở cửa ký túc xá ra. Nói như vậy, cho dù Lí Bình Nhi có chờ ở trong, cô cũng có thể lấy hai người này làm bia đỡ đạn, tỷ lệ sống sót của cô càng lớn hơn.
Sở Dương Băng xem tấm tắc lấy làm lạ, phụ nữ , đúng là có kỹ năng diễn xuất trời sinh, một loạt hành động này của Tống Tinh Nguyệt khiến Sở Dương Băng mặc cảm. Hai lời ít ỏi đã giải thích nguyên nhân mình tới đây, bày tỏ ngạc nhiên mừng rỡ khi gặp hai người, lại ám chỉ sự ỷ lại và tín nhiệm đối với hai người.
Nếu là đàn ông nhiệt huyết một chút thì đã cho cô một cái ôm trấn an từ lâu, nhưng đáng tiếc hai người ở đây đã nhìn thấu tâm địa rắn rết của cô.
"Tống Tinh Nguyệt." Lục Phi Trầm tiến lên phía trước, dưới ánh đèn u ám, nụ cười của hắn mơ hồ mang theo thích thú vặn vẹo, hắn nói : " Đừng giả bộ nữa. Bọn tôi đã đến phòng hồ sơ, cô đoán xem bọn tôi biết được những gì?Không, phải nói là, biết được cái nào?Lại biết tới đâu rồi?"
Tống Tinh Nguyệt sửng sốt nhìn vẻ mặt biến hóa kỳ lạ của Lục Phi Trầm, trong lòng lập tức chùn xuống, cô giấu đầu hở đuôi nói:"Sao vậy ? Lục Phi Trầm cậu đang nói gì đấy?Sao tôi nghe...... Không hiểu gì hết?"
"Nghe không hiểu?" Lục Phi Trầm bật cười ra tiếng, nói:"Ha ha ha, không hiểu, không sao, bọn tôi có thể nói một lần với cô từ đầu tới cuối."
"Tiểu thư Tống Tinh Nguyệt, hai năm trước, cô và Lí Bình Nhi tổng cộng 6 người sống chung với nhau ở ký túc xá 401. Bởi vì một số nguyên nhân nào đó, có lẽ là tò mò, có lẽ là ôm tâm lý may mắn thử một lần cũng không sao, sáu người các cô cùng chơi "Trò Chơi Nửa Đêm". Giống như ký túc xá 301 chơi, "Quý Ngài Nửa Đêm" đúng hẹn vào phòng, nó cũng đã để lại câu trả lời cho câu hỏi mà các cô đã hỏi trên tờ giấy, tiếc là...... Khi đó các cô vẫn chưa biết các cô vì câu trả lời đó mà phải trả một cái giá đắt như thế nào."
__________________alicettrucquan.wp.com
Tác giả có lời muốn nói :
Vốn tưởng chương này là kết thúc rồi, kết quả cái tật nói nhiều với chứng cưỡng chế bộc phát, nên mỗi câu chuyện phải là số nguyên không 5 thì 10. Ngày mai câu chuyện đại khái sẽ kết thúc, sau đó chúng ta qua câu chuyện mới nha.
Alice.T : Hmm chắc là nội trong mai có chương.....