Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh
Edit : Alice.T
--o0o--
[ Trò Chơi Bắt Đầu, Nến Và Quý Ngài Nửa Đêm ]
Nhỏ máu xong, Tống Tinh Nguyệt nhìn thời gian, nói:"Mọi người đưa giấy cho tôi đi, tôi đi đặt ở cửa."
Nói xong lại như đưa tay ra nhận giấy trên tay Trâu Tuyết Phàm, Trâu Tuyết Phàm cũng trực tiếp đưa cho cô, Tống Tinh Nguyệt tới trước mặt Vu Tô Lăng, Vu Tô Lăng nhìn Tống Tinh Nguyệt đưa tay lấy giấy.
Nhưng ở một khắc ngón tay của Tống Tinh Nguyệt tiếp xúc với tờ giấy trắng kia, cô đột nhiên thu giấy về, nói:"Vẫn không làm phiền học tỷ, em tự mình đặt được rồi, đặt ở cửa sau đó đặt nến ở trên đúng không?"
Sở Dương Băng rõ ràng thấy được sự đề phòng trong mắt của Vu Tô Lăng, Vu Tô Lăng là loại người bẩm sinh lạnh nhạt, cô không thân thiết với bất kỳ kẻ nào, cũng không tín nhiệm bất kỳ kẻ nào.
Động tác thu giấy của Tống Tinh Nguyệt làm rất tự nhiên, loại người không có sự đề phòng như Trầu Tuyết Phàm liền thuận tay đưa cho cô ta, Vu Tô Lăng lại nhận ra điểm không đúng trong đó.
Tống Tinh Nguyệt thu tay về, làm bộ dáng như chưa xảy ra chuyện gì tiếp tục thu giấy của những người khác, Cố Diệu Bách đưa, Tần Như Nghi cũng đưa.
Lục Phi Trầm một tay kẹp giấy lắc đầu, Sở Dương Băng cũng từ chối.
Sở Dương Băng đứng dậy đem giấy trắng đặt ở cửa, sau đó thắp nến đặt ở trên giấy, Lục Phi Trầm đứng ở gần cậu đặt giấy xuống, cũng thắp nến lên.
Tống Tinh Nguyệt cầm một cây nến khác, hộp quẹt và con dao phát đến trên tay mỗi người, nói:"Một lát nữa sau khi tắt đèn, tôi sẽ lần lượt thổi tắt nến trên giấy đặt ở cửa, sau đó gõ cửa 12 lần, mở cửa đi vào. Sau khi đóng cửa "Quý Ngài Nửa Đêm" cũng đã đi vào, các cậu nhất định phải nhanh chóng thắp nến, nếu nến tắt mà không kịp thắp lại, thì dùng dao cắt cho mình chảy máu vẩy một vòng ở quanh người mình."
"Nến, hộp quẹt với dao, đây là đồ quan trọng, tôi đưa cho các cậu hết rồi phải không."
Sở Dương Băng cầm lấy nến, thử dùng cái hộp quẹt bật chút lửa, xác nhận hộp quẹt có thể sử dụng, lại cầm lấy con dao, xác định đồ vật đều chuẩn bị xong.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều rất cẩn thận, bởi vì bọn họ biết trò chơi này rất nguy hiểm, Vu Tô Lăng cũng rất nghiêm túc, Cố Diệu Bách, Tần Như Nghi có chút không quá để ý, các cô vẫn ôm tâm thái chơi đùa.
"Tôi đi thổi nến, sau đó gõ cửa, cái này không ai có ý kiến gì đi." Tống Tinh Nguyệt hỏi như vậy, hoàn toàn là đâm vào Vu Tô Lăng, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, bởi vì bọn hõ đều tỏ ra không tín nhiệm cô.
"Không có ý kiến."
Sở Dương Băng gật đầu, trò chơi là Tống Tinh Nguyệt đề xuất, quy tắc chơi thế nào cũng là do cô nói, cho dù cô ta thật sự muốn mưu tính cái gì bọn họ cũng không có biện pháp phòng, chẳng bằng để cô ta đi làm.
"Còn nữa." Tống Tinh Nguyệt lại dặn dò nói:"Một lát nữa từ sau khi tắt đèn, đến 0h33 phút trước khi "Quý Ngài Nửa Đêm" rời đi, tuyệt đối tuyệt đối không được bật đèn, hiểu chưa?"
"Đã hiểu." Tất cả mọi người gật đầu xác nhận.
Tống Tinh Nguyệt đi đến ban công kéo cái màn lại, lại đi đến cửa, ấn công tắt tắt đèn phòng.
Xì xì......
Đèn bị ngắt luồng điện, thoi thóp rêи ɾỉ hai cái, cuối cùng tối sầm xuống.
Phòng 301 có chút chật hẹp nhất thời lâm vào một mảnh trong bóng tối, trong bóng tối Sở Dương Băng duỗi tay ra, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy năm ngón tay của mình.
Trong bóng tối, Tống Tinh Nguyệt dùng cái hộp quẹt bật chút lửa, thắp cây nến trong tay của mình lên.
Cô mở cửa ra, ngoài cửa thắp 6 ngọn nến uyển chuyển, Tống Tinh Nguyệt nhấc chân bước qua dãy nến, một lần nữa đóng cửa lại.
Trạch Vọng Lâu mỗi đêm 11 giờ rưỡi sẽ ngắt điện tắt đèn, bây giờ đã gần 12 giờ, trong hành lang chỉ có đèn khẩn cấp ở góc tường và biển báo lối thoát hiểm ở trong góc phát ra ánh sáng nhỏ nhoi.
Phòng ký túc xá 301 nằm ngay cuối hành lang, bên cạnh Tống Tinh Nguyệt chính là tường và cửa sổ, cô đứng ở ngoài cửa, bị gió đêm thổi thấu cả cơ thể.
Sở Dương Băng và những người khác ở trong phòng khẩn trương chờ đơi, thời điểm sắp 12 giờ, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc......Cốc!
Cửa của phòng ký túc xá 301 là cửa gỗ, mỗi một lần âm thanh gõ cửa vang lên cũng giống như tiếng trống đập vang dội trong trái tim.
Một, hai, ba......Sở Dương Băng đếm thầm ở trong lòng, thẳng đến cái 12, ngoài cửa im lặng một chút, sau đó cửa phòng đột nhiên mở ra, Tống Tinh Nguyệt vội vàng đi vào trong phòng sau đó đóng chặt cửa lại.
Ngay giây phút ánh sáng trong hành lang biến mất hoàn toàn, Sở Dương Băng lập tức lấy ra hộp quẹt thắp nến lên.
Ánh nến yếu ớt cháy lên, chiếu sáng một chỗ nhỏ, ngay sau đó mọi người cũng thắp nến lên.
Mấy người ở dưới ánh nến hai mặt nhìn nhau, Sở Dương Băng cố ý nhìn Tống Tinh Nguyệt, sắc mặt của cô ở dưới ánh nến có chút trắng, không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Đại khái trôi qua mười mấy phút, trong phòng không có đồng hồ, Sở Dương Băng cũng không xác định được rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngồi im mười mấy phút khiến cho người ta bồn chồn bất an, Cố Diệu Bách là người đầu tiên ngồi không yên, cô có chút nôn nóng đi qua đi lại, sau đó quay người nhìn về phía Tống Tinh Nguyệt. Cô vừa định nói chuyện, nến trong tay đột nhiên lại tắt.
Trong bóng tối chỗ ánh nến chiếu không tới, dường như thật sự có một bóng đen như ẩn như hiện.
Cố Diệu Bách kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân thắp lại nến, ánh nến một lần nữa cháy lên chiếu lên hai má trắng bệch của cô.
Cô dường như ở vài giây ánh nến tắt cảm nhận được chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng, cô gần như hoảng loạn chạy đến bên cạnh Lục Phi Trầm, lọi kéo cánh tay bất động của hắn.
Đây mới chỉ là bắt đầu,"Quý Ngài Nửa Đêm" đã được mời vào phòng ký túc xá 301.
Kế tiếp, nến của Trâu Tuyết Phàm bỗng nhiên bị tắt, ngay sau đó chính là Vu Tô Lăng, khoảng cách hai cái nến tắt của hai người quá ngắn.
Nhưng mà ngay sau đó, còn chưa đợi Sở Dương Băng xem hai cái nến có cháy lại hay không, chính cậu bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác lạnh như băng, sau đó cây nến trong tay đột nhiên bị tắt.
Trong nháy mắt ngọn nến trên tay bị tắt kia, Sở Dương Băng bỗng nhiên nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ ở bên tai, nhưng càng làm Sở Dương Băng hoảng sợ chính là, tất cả nến trong phòng thế mà đều bị tắt hết.
Trước mặt Sở Dương Băng, hình dáng một người cao lớn lờ mờ lộ ra, tiếng thì thầm càng lúc càng lớn, càng ngày càng dồn dập, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng thấp.
Sở Dương Băng rùng mình một cái, sau đó không chút suy nghĩ lấy hộp quẹt ra một lần nữa thắp lại nến.
Cùm cụp!Cùm Cụp!
Âm thanh bật hộp quẹt vang lên vài tiếng, các cây nến khác cũng dần dần được thắp lên, lần này ánh nến lại lần nữa thắp lên, sắc mặt của mọi người cũng rất kém.
Người tham gia trò chơi này, phần lớn là mang tâm thái thử xem thế nào, nhưng mà tại thời điểm này vị được gọi là "Quý Ngài Nửa Đêm" đang quanh quẩn ở trong căn phòng nhỏ hẹp này. Một khi nến bị tắt, bóng tối sẽ ngựng tụ ra thân hình của nó.
Người trong phòng bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng mọi người lại không dám tùy ý đi lại, chỉ có thể đứng cứng ngắc tại chỗ, run rẩy trốn ở dưới ánh nến.
Vù!
Ngọn nến trên tay Sở Dương Băng lần thứ hai bị tắt, lần này tiếng thì thầm gần như vang dội ở bên tai Sở Dương Băng.
Tay cậu cầm cái hộp quẹt bắt đầu đổ mồ hôi, cậu bật lửa hai cái, hộp quẹt lại "xì xì" một tiếng, cũng không có ngọn lửa nào xuất hiện. Sở Dương Băng luống cuống một chút, vội vàng bật thêm hai cái, nhưng bật hai cái cũng không bật ra lửa, trái lại, tay của Sở Dương Băng run run, hộp quẹt lại từ trong tay cậu trượt rớt xuống đất.
Sở Dương Băng gần như không rét mà run, cậu theo phản xạ mà quay đầu xuống, vừa mới quay đầu lại một cái cậu càng sợ tới mức xém nữa bay luôn ba hồn bảy vía. Sau lưng cậu, một cái hình dáng người lờ mờ gần như sắp sáp đến trên người cậu, tiếng thì thầm bên tai cậu càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn.
Sở Dương Băng khom lưng luống cuống soi cái hộp quẹt, nhưng cũng không biết hộp quẹt bị văng đi nơi nào, tìm thế nào cũng tìm không thấy.
Sở Dương Băng cảm thấy được cơ thể mình càng ngày càng lạnh, lạnh đến nổi cứng ngắc, thật giống như vào ngày đông lạnh buốt bị người ta ném vào trong hồ băng tất cả tứ chi đều cứng còng. Tốc độ máu chảy trở nên chậm, tim đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Trong phòng 301 tối tăm, cùng với tiếng kêu sợ hãi của con gái, lại có cây nến bị tắt.
Mọi người thân mình còn lo chưa xong, căn bản không có ai phát hiện sự khác thường của Sở Dương Băng.
Sở Dương Băng hoảng trong phút chốc, sau đó rất nhanh liền tỉnh táo lại, không tìm được hộp quẹt, cậu còn có dao trong tay, thật sự không được nữa thì cậu sẽ gạch tay, dùng mau vẽ một vòng quanh mình, như vậy là cậu có thể an toàn.
Nhưng vẩy máu là cách cuối cùng, một khi dùng thì sẽ bị thương, ở trong cái trò chơi kinh khủng này đổ máu thật sự không phải là trải nghiệm dễ dàng gì của Sở Dương Băng.
Sở Dương Băng do dự một chút, cơ thể cậu càng ngày càng cứng, nếu giờ không hành động, cậu có thể sẽ không còn cơ hội nào để hành động nữa.
Lúc cậu đang chuẩn bị dùng dao gạch tay mình, người nào đó thình lình bắt lấy cơ thể cậu, kéo cậu tới dưới ánh sáng.
Lục Phi Trầm một tay giơ nến, một tay khoát lên vai Sở Dương Băng, gần như ôm lấy cả người Sở Dương Băng vào trong lòng hắn, nhiệt độ cơ thể hơi cao của người đàn ông ủ ấm lại cơ thể cậu. Ánh sáng và hơi nóng, cùng nhau xua tan cái lạnh giá trên người và nỗi hoảng sợ trong lòng cậu.
"Hộp quẹt đâu?" Lục Phi Trầm cau mày hỏi.
"Rớt mất rồi." Sở Dương Băng đáp, ánh mắt Sở Dương Băng vẫn không khống chế được mà nhìn về phía góc u ám tối tăm kia, vừa mới nãy, cậu ở trong bóng tối thấy được một hình dáng người cao lớn.
"Đừng nhìn." Cái tay của Lục Phi Trầm khoát trên vai Sở Dương Băng giữ đầu Sở Dương Băng áp đến trên vai hắn, để Sở Dương Băng đừng có tiếp tục nhìn lung tung.
Bây giờ mấy người bọn họ ở trong phòng ký túc xá 301, biết rõ "Quý Ngài Nửa Đêm" đang quanh quẩn ở bên người bọn họ ngấp nghé bọn họ, còn phải làm bộ như không nhìn thấy hình dáng cao lớn ở trong phòng làm bộ không nhìn thấy nó, làm bộ lờ đi nó.
Nến của những người khác trong phòng cũng có tắt, Lục Phi Trầm nhanh chóng nhìn một vòng trong phòng. Trong 301 có 7 người sống, hộp quẹt của Sở Dương Băng không biết rớt đi đâu, nên phải còn có 6 cây thắp sáng, nhưng bây giờ chỉ còn lại có 4 cây.
Là Vu Tô Lăng và Tần Như Nghi!
Nến của hai người này không biết sao lại tắt, nhưng lại không có thắp sáng lại.
"A!" Tần Như Nghi hoảng sợ rít gào lên, cô có chút điên cuồng mà gào:"Nó ở đây!Nó ở ngay đây!Nó đang ở nhìn tôi!Ở bên cạnh tôi!Làm sao bây giờ hộp quẹt của tôi bật không ra lửa!"
Vù!Giống như có người thổi tắt nến, nến trong tay Cố Diệu Bách đột nhiên bị tắt.
Cố Diệu Bách luống cuống tay chân bật hộp quẹt, vừa cầu nguyện ở trong lòng hộp quẹt của cô đừng có bật không lên giống như Tần Như Nghi.
Xì xì ! Xì xì!Bật lửa lên!Nhất định phải bật lửa lên!
Cố Diệu Bách rít gào ở trong lòng, ngay sau đó, ngọn lửa ở bên trong hộp quẹt "phốc" cháy lên, Cố Diệu Bách như gặp được đại xá lần nữa thắp lại nến.
Nhưng mà cô còn chưa kịp thả lỏng, cây nến lại lần nữa......Dập tắt !