Nguồn video : Bibimbap Bắp
Alice.T : Phải coi video nha cả nhà iu....
______________________________________
Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh
Edit : Alice.T
--o0o--
[ Lấy Máu. Trò Chơi Bắt Đầu ]
Tống Tinh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sở Dương Băng, ánh mắt đó rất kỳ lạ, nói như thể nào đây, giống hệt như mang một cái móc, móc Sở Dương Băng một cái.
Sau đó cô nói:"Được rồi, chị cũng là nghe nói thôi."
"Nghe nói trong tòa ký túc xá của chúng ta thường có một người phụ nữ đeo khẩu trang quanh quẩn đâu đây, nếu như em quên khóa cửa, thì bà ta sẽ lặng lẽ đi vào đứng ở trong phòng ký túc xá. Có lần có người ngủ trưa thì quên khóa cửa, người đó văng mùng nằm ở trong. Cái người phụ nữ đeo khẩu trang đó liền đi vào, đứng trong phòng ký túc xá. "
"Lúc người kia chợt thình lình tỉnh dậy phát hiện ký túc xá có thêm một người đứng thẳng tắp ở chỗ đó, sợ tới mức thét ra tiếng, người phụ nữ kia liền kéo cửa ra cướp đường mà chạy. Lúc đầu người đó còn tưởng rằng mình gặp ăn trộm, sau đó kiểm tra lại đồ trong phòng phát hiện cái gì cũng không thiếu......Mà ngược lại......Nhiều thêm vài thứ."
"Nhiều thêm vài thứ?" Trâu Tuyết Phàm kinh ngạc nói.
"Đúng." Tống Tinh Nguyệt gật đầu,"Mà sau đó dần dần nhiều thêm vài thứ, lúc đầu là cốc súc miệng, bàn chải đánh răng, về sau là trên ban công không hiểu tại sao lòi ra nhiều quần áo, thật giống như......"
Tống Tinh Nguyệt hạ giọng, nói:"Thật giống như có người vô hình nào đó sống trong ký túc xá với bọn họ."
"Bọn họ bị dọa sợ, vứt hết đồ đạc ra ngoài sau đó khóa phòng ký túc xá lại đi ra khách sạn ở, mấy ngày cũng không dám trở về, sau đó khi quay trở lại sự tình tương tự cũng không xảy ra nữa. "
"Kinh khủng vậy sao......" Tần Như Nghi có hơi sợ hãi, loại chuyện vứt đồ này cũng có xảy ra vài lần, dù sao ký túc xá cũng không có camera, có thể qua mặt được cũng có thể hiểu. Nhưng...... Nghĩ một chút nếu có người vô hình cùng mình rửa mặt, cùng đi ngủ thậm chí là cùng sống chung với mình, loại cảm giác này khiến cho người ta không rét mà run.
"Đừng nói những chuyện này nữa, đừng nói nữa.":Tần Như Nghi lôi kéo Tống Tinh Nguyệt nói : "Học tỷ, không phải chị nói muốn chơi trò chơi với tụi em sao?Chơi trò gì vậy?"
"Cái này sợ là, trò một lát nữa phải chơi sẽ làm em sợ đó." Tống Tinh Nguyệt có hơi bất đắc dĩ với Tần Như Nghi, cô nói:"Bây giờ cũng gần 12 giờ rồi, chúng ta nói xong thì phải chơi, ai cũng không thể rút lui. "
Phòng đặt quá nhiều đồ đạt nên có vẻ chật hẹp, vẻ mặt của Tống Tinh Nguyệt tỏ ra hơi quỷ quyệt, cô liếc nhìn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, Lục Phi Trầm nói:"Yên tâm đi, tôi và Sở Dương Băng vì bồi Tần Như Nghi và Cố Diệu Bách, sẽ không rút lui đâu."
Tống Tinh Nguyệt gật đầu, rất nhanh bắt đầu giới thiệu cái "trò chơi" của cô.
"Trò một lát nữa chúng ta phải chơi gọi là "Trò Chơi Nửa Đêm", "Trò Chơi Nửa Đêm" là trò chơi mời "Quý Ngài Nửa Đêm" ghé thăm[1], cần phải có một ít đạo cụ:Cửa, cây nến, giấy trắng và một con dao nhỏ." Tống Tinh Nguyệt nói:"Đầu tiên em phải ghi tên mình ra giấy, sau đó lấy máu của mình nhỏ vào tờ giấy em vừa ghi tên. Rồi mở cửa ra, đặt tờ giấy ở ngoài cửa, đem cây nến đặt ở trên tờ giấy đốt lên, tiếp đó đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa gõ cửa 12 lần, tiếng gõ thứ 12 nhất định phải gõ đúng vào lúc 12 giờ."
"Sau đó thổi tắt nến, mở cửa trở lại trong phòng. Lúc này em phải ngay lập tức thắp nến lên, bởi vì lúc này, em đã mời "Quý Ngài Nửa Đêm" đi vào phòng. Em phải chắc chắn rằng cây nến vẫn luôn chiếu sáng em-- Nếu nó bị tắt, tức là "Quý Ngài Nửa Đêm" đang ở gần em."
"Vào tình huống như vậy, em có một chút thời gian ngắn để thắp lại nến. Dấu hiệu cho thấy "Quý Ngài Nửa Đêm" đang ở gần em-- Em sẽ bắt đầu cảm thấy lạnh, cây nến bị tắt, em cũng có thể nghe được tiếng thì thầm hoặc nhìn thấy một hình dáng người màu đen. Trong trò chơi bất cứ lúc nào em cũng phải di chuyển, tuyệt đối dừng để cho nó bắt được mình."
"Đây là trò chơi thần quái đi." Vu Tô Lăng nhíu mày, nói : "Trò này không có gì khác lắm với trò bốn góc [2], bút tiên điệp tiên. "
Vu Tô Lăng có chút muốn từ chối, cô là người chủ nghĩa thực dụng, mà cô xem cái trò chơi này ngoài theo đuổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thỏa mãn lòng hiếu kỳ ra thì không có bất kỳ chỗ nào tốt, sơ sót một cái coi như xong. Một trò chơi không có ích lợi lại còn phiêu lưu mạo hiểm, cô không muốn chơi.
Vu Tô Lăng nói thẳng:"Trò này làm không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện lớn, tôi không muốn chơi lắm."
"Nhưng bọn chị muốn chơi, ít nhất là chị muốn chơi. Nếu em không chơi lúc ở trong phòng, em cũng sẽ đυ.ng phải "Quý Ngài Nửa Đêm", đến lúc đó bọn chị ai cũng có nến, chỉ có mình em là không......" Tống Tinh Nguyệt còn chưa nói hết câu sau, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Vu Tô Lăng cũng không phải đồ ngu, đương nhiên nghe ra được ý dọa dẫm trong lời nói của Tống Tinh Nguyệt, cô cau mày nói:"Vậy tại sao phải chơi?"
"Bởi vì có thể đặt câu hỏi cho "Quý Ngài Nửa Đêm" đó!Ghi tên em và câu mà em muốn hỏi vào trong tờ giấy trắng đặt nó ở cửa, "Quý Ngài Nửa Đêm" sẽ rời đi lúc 0h33 phút sáng. Sau khi nó rời đi chúng ta có thể ra ngoài cửa lấy tờ giấy kia, trong đấy sẽ có câu trả lời của câu hỏi mình đã hỏi. " Tống Tinh Nguyệt giải thích nói.
Cô nhìn mọi người một vòng, phát hiện những người khác đều không nói lời nào có chút do dự, lại nói:"Lẽ nào mọi người không muốn hỏi một chút chuyện sẽ xảy ra trong tương lai sao?Ví dụ như mình gả cho người như thế nào?Khi nào thì mình phát tài?Trong đời có tai họa bất ngờ gì không?"Quý Ngài Nửa Đêm" tuy rằng chỉ trả lời mỗi người một câu hỏi, nhưng đáp án lại rất chuẩn."
""Trò Chơi Nửa Đêm" không giống với trò chơi bút tiên và điệp tiên luôn mượn bút và chén bảng để trả lời hết tất cả câu hỏi, bản thân con người là lòng tham không đáy. Nhưng "Trò Chơi Nửa Đêm" thì khác, "Quý Ngài Nửa Đêm" chỉ trả lời một câu hỏi. Hơn nữa lúc đi quanh phòng đọ sức với "Quý Ngài Nửa Đêm", chúng ta ngoài nến ra còn có một phương pháp phòng ngự dự phòng đó là-- Máu của chúng ta"
"Nếu nến của em bị tắt, "Quý Ngài Nửa Đêm" không ngừng tới gần em, em có thể dùng dao cắt ngón tay, dùng máu vẩy một vòng quanh người em, vậy là có thể bảo vệ bản thân rồi."
Tống Tinh Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại, giọng nói như có mang theo một sự mê hoặc nói:"45 phút nữa là 12 giờ, chúng ta còn phải chuẩn bi đồ để chơi, tốt nhất mọi người nhanh nghĩ mình phải viết câu hỏi gì vào giấy đi, "Quý Ngài Nửa Đêm" chỉ trả lời mỗi người một câu thôi."
"Dù sao thì chị cũng phải chơi, bây giờ cũng khuya rồi, mọi người không chơi chẳng lẽ đứng ở ngoài hành lang chờ?Đứng chờ ở ngoài hành lang ngộ nhỡ lúc "Quý Ngài Nửa Đêm" đến và rời đi đυ.ng trúng nó thì phải làm sao?Chờ ở trong ký túc xá còn không bằng tham gia với chị, ít nhất còn có thể hỏi một câu hỏi không phải sao?"
Lời nói của Tống Tinh Nguyệt liên tiêu đái đả*, có thể nói làm cho Sở Dương Băng nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
( Liên tiêu đái đả (连消带打): trong lúc hóa giải, chống đỡ đòn tấn công của đối phương thì đồng thời phản công lại ).
Nghe giọng nói của Tống Tinh Nguyệt là người miền Nam, người cao chừng 155, gầy gò nho nhỏ, làn da trắng như sữa, giọng nói vừa nhỏ lại vừa dễ thương, nói chuyện luôn giống như làm nũng với người ta.
Một cô gái như vậy rất dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ của các nam sinh, khi nói chuyện cả điểm lợi và hại cũng phân tích rõ ràng cho người ta, lời trong lời ngoài tràn đầy xúi giục, thậm chí còn có chút giấu diếm dọa dẫm ở sau những lời nói ấy.
Những gì cô ta nói, xem ra là đang nói cho mọi người biết, tham gia trò chơi có phương pháp bảo vệ thì sẽ không có nguy hiểm mà còn có thể nhận được một câu trả lời của vấn đề quan trọng, người khác không tham gia trò chơi thì sẽ không có chỗ nào để đi còn có nguy hiểm đυ.ng trúng "Quý Ngài Nửa Đêm", phân tích trên dưới một lần dường như tham gia trò chơi mới là lựa chọn chính xác.
Nhưng cô ta hoàn toàn không có nói gì đến kết cục nếu như bị "Quý Ngài Nửa Đêm" bắt được sẽ như thế nào.
Sở Dương Băng ở tình huống khắp nơi đưa ra phân tích rõ ràng hết mọi thứ, cậu nhìn Vu Tô Lăng, Trâu Tuyết Phàm, Tần Như Nghi và Cố Diệu Bách, bốn người này rõ ràng đã bị thuyết phục. Đối với các cô gái chị em cùng phòng mà nói, những cô gái chưa trải đời nhiều rất dễ dàng tin tưởng.
"Được rồi." Vu Tô Lăng vốn có hơi kháng cự giờ lại có chút không tình nguyện mà đồng ý, cô vẫn cảm thấy chơi trò chơi này có chút không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào, cô nhất thời bị Tống Tinh Nguyệt nói đến mông lung cũng không kịp phản ứng lại.
Tần Như Nghi, Trâu Tuyết Phàm và Cố Diệu Bách cũng nóng lòng muốn thử, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm là người vô hình trước năm cô gái, trên cơ bản không có đường phản bác, Tần Như Nghi còn kéo Sở Dương Băng lại hỏi " Dương Băng anh muốn hỏi cái gì" "Dương Băng anh xem em hỏi cái này được không"......
Đầu Sở Dương Băng cũng lớn, cảm giác duy nhất bây giờ của cậu chính là cậu trơ mắt nhìn năm bông hoa vàng nhảy vào trong lửa, cũng không xem xét lại bản thân có phải là vàng nguyên chất 24K không. Mấu chốt chính là, vàng thật nó cũng sợ lửa!
Tống Tinh Nguyệt lúc này lấy ra giấy trắng cô đã sớm chuẩn bị, chia cho mỗi người một tờ, để mỗi người ghi tên và câu hỏi vào trong giấy, cũng nhỏ một giọt máu của mình lên trên mặt giấy.
"Nhớ kỹ, chỉ có thể ghi vào trong một câu hỏi, máu nhỏ xuống nhất định phải thấm giấy." Tống Tinh Nguyệt nhấn mạnh nói.
Ghi tên và câu hỏi rất nhanh mọi người đã làm xong, nhưng lấy máu thì có chút khó khăn. Tống Tinh Nguyệt chuẩn bị một cây kim sạch sẽ để lấy máu, chích mạnh một cái là có thể có một giọt máu lớn chảy ra, nhưng con người có bản năng, xuống tay với người khác thì được, nhưng đối với bản thân mình thì lại không đủ tàn nhẫn.
Con gái thời đại hiện nay được nuông chiều từ bé, ngay cả cá còn chưa từng gϊếŧ, nói chi là lấy máu trên người mình.
Cuối cùng Tần Như Nghi cầm lấy cây kim tìm Sở Dương Băng, vẫn cứ ngồi ở trong lòng cậu để cậu giữ lấy ngón tay mình.
"Anh đừng cho em nhìn, đừng cho em nhìn." Tần Như Nghi đưa tay, nói:"Ôm em đừng cho em nhìn."
Tống Tinh Nguyệt còn ở bên cạnh thúc giục:"Nhanh lên, sắp 12 giờ rồi, trò chơi nhất định phải bắt đầu đúng giờ."
Sở Dương Băng mặt lạnh lùng, cầm lấy tay của Tần Như Nghi đưa kim lên chích xuống một cái, một giọt máu liền từ trên ngón tay cô chảy ra, Sở Dương Băng liền nặn ra để máu của cô nhỏ lên trên tờ giấy.
"Anh còn chích xuống thật!Nói cũng không nói với em một tiếng, cũng không dỗ dành em lấy một cái!" Tần Như Nghi tức giận,"Con người anh sao lại thế này chứ!Sở Dương Băng, trước đây anh không có đối xử với em như vậy, em ngồi trên người anh anh còn cứng như cục đá."
Tính tình phụ nữ, biểu cảm trẻ con, rõ ràng là Tần Như Nghi bảo cậu nhanh chóng xuống tay đừng có để cho cô nhìn, cô còn trách cậu không nói tiếng nào với cô mà đã chích xuống, Sở Dương Băng cảm thấy có chút oan ức.
Cậu đột nhiên có cảm giác ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Phi Trầm mắt chứa ý cười nhìn cậu, Lục Phi Trầm cũng cầm lấy kim chích cho Cố Diệu Bách, nhưng lá gan của Cố Diệu Bách lớn, tâm cũng lớn, hoàn toàn không có làm thần thái con gái giống như Tần Như Nghi, ngược lại để Lục Phi Trầm nhìn một trò cười.
..................................alicettrucquan.wp.com
Tác giả có lời muốn nói :
Sao tôi lại có cảm giác câu chuyện này sẽ rất dài, tôi quả nhiên là một người nói nhiều......ORZ......
Alice.T : Giải thích chút nha :
[1] Trò Chơi Nửa Đêm : mấy bạn coi video ở trên...
[2] Trò Chơi Bốn Góc :
"Cần có một căn phòng bốn góc thật tối, bốn người, mỗi người đứng ở một góc phòng, sau đó bắt đầu trò chơi. Người thứ nhất chạy đến sau lưng người thứ hai vỗ nhẹ, hô một câu "vỗ tới rồi", sau đó đứng lại ở góc tường, người thứ hai chạy đến góc tường có người thứ ba, cũng làm tương tự hô "vỗ tới rồi", cứ thế sau một vòng nhất định sẽ có người đυ.ng đến góc tường trống, liền hô một câu "đυ.ng đến". Người đυ.ng đến tường trống tiếp tục chạy đến góc tường tiếp theo, vỗ vào người bạn chơi và lại hô một tiếng "vỗ tới rồi", chờ chạy được vài vòng như thế, sẽ phát hiện mọi người vẫn đều hô "vỗ tới rồi", không ai hô "đυ.ng đến" nữa......"
Nghĩa là, sau một vòng, bất giác sẽ có người thứ 5 xuất hiện. - [Trích từ bài review Thủy Thanh Tích Tích.]